Tiên Phong Đạo Thê

Mấy ngày gần đây, chăm
sóc ta là Tử Tô, làm cho ta vui là sư phụ đại nhân, đổi thuốc cho ta là Bích
Thanh thượng thần. Bích Thanh thượng thần là một trong số ít thượng thần bậc
nhất hiện nay, nghe nói là thần long thượng cổ, tu vi cao thâm khó lường, chỉ
là sau này chán ghét đánh đánh giết giết nên chuyên tâm học y, kết quả ngược
lại khiến cho mình trở thành đại phu nổi tiếng nhất trên trời dưới đất.

Mà một vị thượng thần rất
giỏi như vậy, đang ở đây đổi thuốc cho ta.

Ta luôn luôn cảm thấy đây
là do nể mặt sư phụ, cũng không ngờ vào một hôm, sau khi Bích Thanh thượng thần
đổi thuốc xong, ẩn ẩn thở dài bên tai ta, nói: "Ngươi thật sự là Thủy Dạng
sao?"

Lúc đó ta liền ngây ngẩn
cả người, "Bích Thanh thượng thần, ngài đang nói chuyện với ai?"

"Dù sao cũng không
phải nói chuyện với nàng!" Không biết sư phụ tới từ lúc nào, chỉ là bị
người đưa tay kéo vào trong lòng, khiến cho ta mặt đỏ tai hồng, chẳng qua là ta
không hiểu được sư phụ đối ta đến cùng là có ý gì, chúng ta không là thầy trò
sao? Thân mật như vậy là trái với luân lý, mà những tiên nhân nhìn thấy cũng
chưa từng nhiều lời gì, ít nhất ta chưa từng nghe qua những lời lẽ bàn tán rảnh
rỗi, là sư phụ quá mức hung hãn khiến cho người khác không dám, hay là theo
cách nói ở trên trời, đây là sự đồng ý ngầm? Lại hoặc là, đây chỉ giống như là
sự quan tâm của sư phụ đối với đồ đệ?

Ta lo âu sâu sắc.

Kết quả lo lắng của ta là
đã quăng câu nói kia của Bích Thanh thượng thần sang một bên, mà từ ngày đó về
sau, Bích Thanh thượng thần không còn có tới Nguyên Hoàng cung, người thay đổi
thuốc cho ta cũng biến thành sư phụ.

Đôi mắt của ta đã tịnh
dưỡng đúng một tháng. Vào một ngày nắng tốt, sư phụ mang ta đi Quan Cảnh Thai
ngắm biển mây, người mỉm cười hỏi ta có đẹp hay không, mà sau khi ta ngập ngừng
một lát thì trả lời với người, ‘không bằng một phần vạn của sư phụ’.

Sư phụ nói đó là lần ta
lấy lòng tốt nhất, nhưng mà ta cảm thấy ta rất thật lòng nói đó. Không bao lâu
sau, ta cảm thấy thần thức trong cơ thể có dấu hiệu dâng tràn, giống như bản
thân là một cái lọ, đóng chặt không được thứ bên trong, lúc nào cũng có thể nổ
tung, với tình huống như vậy khiến cho lòng ta hoảng sợ, mãi đến khi sư phụ
trấn an nói với ta, đây là thiên kiếp thượng tiên sắp tới .

Ta ngạc nhiên, đường tu
tiên nếu dễ dàng như vậy, cũng sẽ không có nhiều sinh linh trong đường tu tiên
mà tan thành tro bụi như vậy. Mà ta lại đơn giản giống như chuyện ăn cơm uống
nước, cái này quá lạ lùng, không đúng, hoàn toàn là chuyện khó có thể tin!

Ngay cả Hồ Phỉ là người
có thân thế tu luyện tốt như vậy, hơn nữa sau này lớn lên được Hồ Vương dùng
nhiều loại dược hỗ trợ như vậy, hiện tại còn cách cảnh giới thượng tiên một
khoảng khá xa, suốt ngày ta lười nhác không cầu tiến, vì sao có thể có tiến bộ
kinh người như thế? Chẳng lẽ nói ta có thiên phú dị bẩm?

Ta suy đi nghĩ lại, nhìn
lên nhìn xuống cũng không thấy ra bản thân có chỗ nào đặc biệt, đành phải ẩn ẩn
chống má thở dài.

Mặc kệ thế nào, thiên
kiếp thượng tiên cũng có thể không giống lần trước, hơn nữa trong sách nói nếu
bên cạnh có người chắn giúp, uy lực của thần lôi kia sẽ tăng đủ mười phần mà
đánh xuống, thiên kiếp thượng tiên, cho dù là thượng thần đến chắn cũng tuyệt
không dễ dàng, bằng không những người muốn thành tiên đều đi tìm một chỗ dựa
vững chắc để chắn thiên kiếp, không phải sẽ rối loạn lôi kéo nhau sao? Hơn nữa
nếu như sư phụ cản thiên kiếp thượng tiên thay cho ta, trách phạt của thiên
quân khẳng định cũng không phải chỉ là chuyện đi hái cây cỏ đơn giản như vậy.
Cho nên, ta xiết chặt nắm tay, thiên kiếp lần này, ta nói cái gì cũng phải tự
bản thân mình gánh vác!

Sự thật và hy vọng luôn
khác xa nhau.

Nguyên Hoàng cung xây
dựng dựa vào núi, cả ngọn núi đều thuộc địa giới của sư phụ, phía sau núi có
một cổ động, cũng chính là nơi Tiểu Bạch bị biệt giam. Ngày đó sư phụ bảo ta đi
mang Tiểu Bạch ra ngoài, ta vừa mới tiến vào động, đã bị kết giới vây khốn
không cách nào đi ra ngoài, mới đầu ta còn thầm nghĩ hay là bản thân phạm sai
gì, phải biệt giam cùng Tiểu Bạch, cũng không ngờ hai ngày sau, toàn bộ phía
sau núi giống như đất rung núi lở, tiếng sấm ‘oanh ầm ầm’ một tia rồi lại một tia
nổ vang ở bên tai, trái tim ta lập tức khẩn trương bóp nghẹn, sư phụ giữ ta ở
chỗ này, đơn giản là muốn chịu thiên lôi phi thăng thượng tiên kia thay cho ta!

Thiên lôi lần này, đánh
xuống đúng hai ngày hai đêm!

Đợi cho đến khi tiếng sấm
biến mất, chấn động ngừng lại, kết giới phía sau núi cũng bị phá vỡ, ta bổ nhào
bò chạy ra sơn động, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, nhất thời đưa tay che
miệng, khóc không thành tiếng.

Ngọn núi phía sau Nguyên
Hoàng cung, cơ hồ bị san thành đất bằng. Sấm sét gọt bỏ toàn bộ đỉnh núi, rừng
rậm đã từng xanh um tươi tốt, giờ phút này chỉ còn lại có đất đai khô cằn. Phía
trước cách đó không xa còn có một cái hố sâu thật lớn, bên trong hố sâu có một
chút đỏ tươi, ta vội chạy qua, liền thấy sư phụ người nghiêng người dựa vào
thành hố, quần áo đỏ tươi đến chói mắt.

"Sư phụ!" Ta
nghiêng ngả chao đảo chạy tới, nhảy xuống hố, bổ nhào vào trong lòng sư phụ,
nào ngờ một cái ôm như vậy, thế nhưng phát hiện thân mình sư phụ đều ướt sũng,
ta run run mở hai tay ra, thì nhìn thấy bàn tay dầy vết máu đỏ thẳm.

"Sư phụ, người chảy
rất nhiều máu." Lúc này ngay cả nói ta cũng không thể nói rõ ràng, chỉ
biết liên tục nức nở, nước mắt lã chã rơi xuống, làm cho nhìn không rõ gương
mặt của sư phụ.

"Miêu Miêu!"
Người nâng tay lên sờ má ta, mặc dù ta khóc to tiếng, cũng chưa từng quên
bảoTiểu Bạch lập tức đi mời Bích Thanh Thần Quân đến, đợi Tiểu Bạch bay đi cực
nhanh, ta từ trong tay áo lấy ra thuốc trị thương cầm máu cho sư phụ, muốn bôi
lên vết thương của sư phụ để ngừng chảy máu, kết quả cầm lọ thuốc lại không thể
nào xuống tay.

Cả người sư phụ đều là
máu, căn bản ta không biết bôi thuốc ở nơi nào trước.

"Miêu Miêu đừng
khóc, ta không sao!" Người đưa tay muốn lau nước mắt cho ta, thế nhưng tay
nâng đến khóe mắt ta lại vô lực buông xuống, ta vội vã đem tay của sư phụ giữ
trong tay mình, "Sư phụ, người đừng làm cho ta sợ nha, sư phụ..."

Không biết được Bích
Thanh Thần Quân khi nào mới có thể đến, nếu sư phụ chảy máu không ngừng như
vậy, khẳng định xảy ra tình trạng lớn, ta lau quệt nước mắt, sau đó cố bình
tĩnh, không biết được miệng vết thương ở nơi nào, mà nơi nơi đều thấm máu, vậy
toàn thân đều phải bôi thuốc mới được. Nghĩ đến đây ta lập tức động thủ, dè dặt
cẩn trọng đưa tay thân nhập bên trong cổ áo của sư phụ, muốn đưa tay cởi ngoại
bào của sư phụ.

Nào ngờ vừa mới chạm vào
làn da của sư phụ, chợt nghe thấy người ‘hừ’ một tiếng, ta lập tức rút tay về,
lúc này mới phát hiện, đôi mắt của sư phụ đã nhắm lại, sắc mặt tái nhợt, một
tia huyết sắc cũng không có.

Ta không dám lại trì hoãn
nhiều, cổ sư phụ đều là chi chít miệng vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ, ta đổ thuốc
trong bình vào lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng mà bôi thuốc lên những miệng vết
thương chằng chịt này, sau đó liền thấy nơi được bôi thuốc, miệng vết thương
thế nhưng bắt đầu khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Bởi vì rất ít khi bị
thương đổ máu, nên thuốc này ta chưa bao giờ dùng qua, chưa từng nghĩ là hiệu
quả thần kỳ như vậy, ta lập tức bình ổn tâm thần, từ từ cởi y phục của sư phụ,
trước ngực người giống như là bị sấm sét đánh trúng máu thịt lẫn lộn, nước mắt
ta vừa mới lau trong phút chốc lại dâng lên, từng giọt lớn từng giọt lớn rơi
xuống trên ngực của người.

"Sư phụ, đều tại ta
vô dụng!" Ta vừa khóc, vừa nhẹ nhàng bôi thuốc lên ngực của sư phụ, thân
mình sư phụ hơi hơi động, chắc là vì ta đang khóc thút thít, nên xuống tay hơi
mạnh một chút, làm cho sư phụ rên rỉ ra tiếng.

Rồi sau đó người từ từ mở
to mắt, bên trong đôi mắt phượng hẹp dài kia, thế nhưng hàm chứa một giọt nước
mắt óng ánh trong suốt.

"Miêu Miêu..."

"Sư phụ, người khỏe
hơn chưa? Miệng vết thương không còn chảy máu nữa, sẽ không có chuyện gì đúng
không?"

Giống là vì trả lời cho
ta, sư phụ người...

Người thế nhưng nôn một
ngụm máu tươi!

Chẳng lẽ thức tỉnh vừa
rồi là hồi quang phản chiếu?

Nghĩ đến đây ta quá sợ
hãi, bổ nhào vào người sư phụ bắt đầu gào khóc thật to."Sư phụ, người như
thế nào lại khờ như vậy, muốn chắn thiên lôi thay ta làm chi, nếu như người xảy ra chuyện gì, ta..."

Ta...

Ta đột nhiên nhớ tới một
câu nói trong thoại bản, "Người không chết trong cô độc, ta không sống một
mình."

Mà lúc này, sư phụ bỗng
nhiên thì thào nói nhỏ, ta nghe không rõ, đem lỗ tai tiến đến bên miệng người,
"Sư phụ, người nói cái gì?"

"Ta thích
nàng."

Lần này, ta nghe rõ ràng
.

"Miêu Miêu, cùng ta
nắm tay dưới ánh trăng, cử án tề mi[1], được không?" Sắc mặt
của sư phụ tái nhợt, khóe miệng lại cong lên một nụ cười thản nhiên, bởi vì lúc
trước nôn ra máu nên còn lưu lại vết máu, nụ cười này càng rực rỡ trên gương
mặt, như là một đóa huyết hoa nở rộ.

Ta cũng không rõ lời nói
vừa nãy của sư phụ là có ý gì, chỉ cần người vui vẻ thì tốt rồi, người nói cái
gì ta đều sẽ không phản bác, lập tức liên tục gật đầu đồng ý.

Nhưng mà ánh mắt của sư
phụ buồn bã, "Nhưng mà ta sắp chết!"

"Người sẽ không chết
!" Hai mắt ta mơ hồ đẫm lệ, trong đầu cũng trống rỗng, lúc này khoảng cách
giữa ta với sư phụ rất gần, ma xui quỷ khiến ta tựa vào bên người sư phụ, gần
sát gò má của người, sau một lát lặng im, ta hơi hơi ngửa đầu, hôn lên đóa hoa
bên môi kia của sư phụ.

Bờ môi của sư phụ lạnh
lẽo, khiến cho lòng ta run lên, dứt khoát nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng đụng chạm
bờ môi của người. Lòng ta đang nhỏ máu, chỉ nói nếu người chết rồi, ta cũng
không lưu luyến cuộc sống.

Trong nháy mắt đó, tay
của sư phụ ôm ta vào trong lòng, người hết sức dùng lực, như là muốn cùng ta
kết hợp thành một thể. Chân tay ta luống cuống, vừa không dám lộn xộn sợ chạm
đến vết thương của người, lại vừa cả người vô lực muốn tìm một chỗ dựa vững
vàng. Kết quả trong mơ màng như vậy, chỉ cảm thấy chỗ tiếp xúc với môi sư phụ
giống như đốt một đóm lửa, bởi vì có chút thở không nổi nên hơi hơi hé miệng,
thì có một đầu lưỡi thâm nhập vào trong miệng, như là muốn tẩy răng cho ta...

Ta lập tức kinh sợ ...

Hai ngày gần đây đều bị
nhốt ở trong động, tuy rằng thần tiên kỳ thực có thể không cần ăn gì, nhưng là
sáng sớm hôm nay, thế nhưng ta đã ăn hai quả chua, hiện tại cả hàm răng đều có
vị chua...

Quả nhiên, mày của sư phụ
nhíu một chút. Tay ta vốn đặt trên người của người, thấy người nhíu mày nhất
thời như muốn đẩy ra, kết quả người thật sự buông ta ra trước.

"Bích Thanh, sao
ngươi lại tới đây?"

Ta quay đầu vừa nhìn,
trùng hợp thấy một nam tử mặc thanh sam đứng bên cạnh, vẻ mặt không tốt.

"Ngài là Bích Thanh
thượng thần?" Bích Thanh thượng thần chữa trị mắt cho ta, nhưng ta chưa
bao giờ thấy qua tướng mạo của hắn, lúc này ta ‘vèo’ một cái đứng lên, nghẹn
ngào nói: "Bích Thanh thượng thần, ngài cứu cứu sư phụ của ta, người sắp
chết !"

Bích Thanh thượng thần
cũng không trả lời ta, lập tức đi đến trước mặt sư phụ, "Viêm Hoàng, ngươi
làm như vậy là có ý tứ gì?"

"Ai?" Ta không
rõ chân tướng, đang muốn hỏi cuối cùng là chuyện gì, liền nhìn thấy sư phụ thế
nhưng cười gian trá, sau đó vung tay lên, vết thương chảy máu trên người ‘rầm
rầm đùng’ trong nháy mắt thì biến mất không còn dấu vết.

"Cái này,
này..." Ta chỉ vào lồng ngực trơn bóng như bạch ngọc của sư phụ, kinh ngạc
nói không ra lời.

"Hắn lừa ngươi! Hắn
căn bản không chịu thương nặng như vậy!" Bích Thanh thượng thần quay đầu
nhìn ta một cái, thần sắc khó hiểu, ta không hiểu được đến cùng ẩn chứa tâm sự
gì, chỉ là vui mừng vô cùng hỏi, "Vậy sư phụ sẽ không chết, sư phụ không
có việc gì đúng không?"

"Ta không sao, nhọc
lòng Bích Thanh ngươi lo lắng ." Sau khi sư phụ nói xong khoát tay,
"Đã hiểu lầm, Bích Thanh thượng thần mời trở về đi! Ngày khác thích hợp sẽ
đến nhà thăm hỏi để bày tỏ lòng cảm tạ!"

Bích Thanh thượng thần
‘hừ’ lạnh một tiếng, phất tay áo mà đi, trong lòng ta vui mừng, cùng Tiểu Bạch
vỗ tay chúc mừng. Nào ngờ lúc này, giọng nói bất mãn của sư phụ cất lên,
"Miêu Miêu, nàng bỏ mặc ta ở dưới hố? Mau đỡ ta đứng lên."

Ách...

"Bích Thanh thượng
thần nói người không có chịu thương nặng như vậy!" Ta sợ hãi nói.

Bỗng nhiên sư phụ cúi đầu
hạ mắt, lông mi thật dài khẽ run, ở trên má còn lưu lại hai vệt đen, mà bộ dáng
của người như vậy, giống như là, giống như là cô dâu nhỏ bị ủy khuất.

Nghĩ đến đây ta sợ ngây
người, hận không thể tự tát cho mình một bạt tay! Thế nhưng so sánh sư phụ với
nàng dâu nhỏ, cái này ta cũng không kiếm được thí dụ khác sao?

"Nhưng mà Miêu
Miêu..." Người bỗng nhiên ngẩng đầu, "Mặc dù không có ngoại thương
nghiêm trọng như vậy, nhưng ta chịu nội thương."

"Thật sự sao?"
Ta hơi nghiêng đầu, nhìn thấy gương mặt hơi cười cười của sư phụ, như thế nào
ta cũng cảm thấy nội thương này cũng cực kỳ khả nghi đây?

Nhưng mà tuy rằng nói
thế, ta vẫn hơi ngồi xổm xuống kéo cánh tay của người khoát lên vai ta, nỗ lực
đỡ cả người hắn lên.

Nửa người sư phụ áp trên
người ta, cái chân nhỏ hơi khụy xuống của ta đều bắt đầu run lên, người cố tình
còn không lo lắng rời khỏi, vẫn không nhúc nhích mà đứng ở nơi đó.

"Đúng rồi, Miêu
Miêu, Bích Thanh làm sao có thể đến đây?"

"Ai?" Ta thở
hổn hển ào ào, "Vừa rồi ta bảo Tiểu Bạch đi gọi, người không có nghe thấy
sao?"

Sư phụ im lặng một lát,
tự đứng thẳng một chút.

Ta có chút nghi hoặc, chỉ
thấy vẻ mặt của người tiếc nuối nói, "Bị sét đánh lâu, ù tai."

...

_______

[1] Cử án tề mi: nâng khay ngang mày; vợ chồng tôn
trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn
luôn nâng khay ngang mày)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui