Tiên Phong Đạo Thê

Mấy ngày sau đó, ta cũng
không gặp lại Viêm Hoàng Thần Quân.

Sư phụ đại nhân buông tha
cho ta, Cẩm Văn gần đây cũng thường xuyên chẳng biết đi đâu, làm cho hoa viên
lớn như vậy chỉ còn lại một mình ta, ta dừng lại ở nơi mà lúc trước bị Thần
Quân đổi thành nham thạch, sau đó ta dọn dẹp lại đất trong một góc hoa viên,
lạc thú lớn nhất mỗi ngày chính là nằm trên khối đất bằng phẳng lăn qua lật lại
phơi ánh mặt trời, thật sự là rất thanh nhàn.

Ngày hôm đó, ta đang vui
vẻ lăn qua lộn lại, bỗng nhiên bị cái gì đụng vào, rõ ràng còn chưa tới chỗ
cuối cùng của mảnh đất, ái chà, ta mê hoặc quay đầu nhìn, phát hiện đầu sỏ gây
nên là chiếc giày, nói đúng ra, là một cái chân. Từ chiếc giày kia hướng lên
trên, lập tức kiến ta vô cùng sợ hãi, cuống quít đem đầu xoay trở về, hận không
thể chôn vào trong đất.

Mặc Tương, hắn thế nào
lại đến ? Càng đáng sợ là, lần này, phía sau hắn còn dẫn theo quái thú Cửu Anh
đáng sợ kia, trái tim trong lồng ngực ta đập thình thịch, đang suy tư không
biết nên đối đáp như thế nào, năm đó lúc ta vẫn còn là cây lúa, miễn cưỡng có
thể ngụy trang thành hải tảo uốn éo vặn vẹo lừa bịp Cửu Anh kia, hiện thời với
bộ dạng này, nên làm thế nào cho phải? Lặng lẽ bóp cánh tay mình một chút, Cửu
Anh ăn thịt, bây giờ ta lại tu thành người rồi, còn không phải là miếng thịt
lớn thơm ngào ngạt sao? Trời ơi ...

"Ê!"

Tâm tư của ta đang loạn
chuyển, thình lình bị Mặc Tương đá một cước, lập tức lăng ngã như chó ngậm bùn,
rất chật vật, oán niệm trong lòng đối với Mặc Tương lại sâu nặng hơn một chút.

"Này, cây lúa ở góc
bên kia dời đi đâu rồi?"

A? Đúng rồi, bây giờ ta
là người, Mặc Tương hắn không biết ta, suy nghĩ đến chỗ này, ta lập tức vô cùng
vui vẻ, đứng lên phủi phủi bùn đất trên người, quay người lại đối mặt với Mặc
Tương, học dáng vẻ thường ngày của Cẩm Văn, khom người về hướng hắn thở dài
nói, "Nô tì là tiên nga phụ trách quét dọn của Nguyên Hoàng cung, xin hỏi

tiên hữu tới đây có chuyện gì?"

"Cây lúa ở góc bên
kia đâu? Chính là một cây lúa nhỏ gầy teo xấu không chịu nổi..."

Ngươi mới xấu, sư phụ nói
ta là vật hiếm lạ ở nơi này! Hiếm lạ, ngươi biết không, là hiếm lạ! Ta cúi đầu
xuống, âm thầm bất mãn.

"A, ngươi nói cây đó
à. Thần Quân đại nhân cảm thấy cây lúa nhỏ xanh biếc đáng yêu, rất xứng với
hắn, cố ý mang về tẩm điện dưỡng dục, sớm chiều gặp mặt!" Ta thuận miệng
nói ra, thầm nghĩ chẳng lẽ ngươi còn dám đến phòng ngủ của Thần Quân, hừ!

Nào ngờ ta vừa dứt lời,
chợt nghe Mặc Tương cười ha ha lên.

"Xanh biếc đáng yêu?
Rất hợp với hắn? Thần Quân sinh ra vốn là phượng hoàng, đỏ hợp với xanh, quả
nhiên là thật sự rất hợp đó! Cốc Miêu Miêu, mấy ngày không gặp, ngươi không chỉ
có thể tu thành hình người, còn học xong khả năng nói chuyện gạt người, Nguyên
Hoàng cung cũng thật biết dạy người!" Mặc Tương hừ lạnh một tiếng, ngữ khí
quả thật không vui.

Ta bị hắn chỉ trích như
vậy, lập tức ‘vèo’ một cái ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ lắp bắp nói, "Ngươi,
ngươi, ngươi làm sao mà biết?"

Chín đầu của Cửu Anh bên
cạnh đột nhiên đều đồng loạt nhếch miệng, dưới ánh mặt trời hàm răng dày đặc
phản chiếu ánh sáng, đâm vào mắt ta khiến cho ta không thể mở mắt nổi, giờ phút
này nó còn cố tình nghiến răng qua lại, âm thanh keng két càng làm cho da đầu
ta run lên.

Mặc Tương cười nhạt sờ sờ
một cái đầu của Cửu Anh, chỉ có thế này mới khiến cho nó hơi hơi ngồi xổm xuống
, nhắm mắt lại, chỉ là thường thường ‘vèo’ một cái mở mắt ra nhìn ta, khiến ta
cơ hồ không thể động đậy.

"Gạt ngươi một chút

thì liền thừa nhận, thật đúng là ngốc!" Mặc Tương nói xong cười tủm tỉm,
dùng móng vuốt của hắn sờ sờ đầu của Cửu Anh lại sờ sờ đầu ta, ta nhất thời cảm
thấy da đầu đều tê cứng, gian nan từ dưới móng vuốt của hắn di chuyển đầu ra
từng tấc một, thoáng nhìn sắc mặt âm trầm của hắn và con mắt của Cửu Anh mở
lớn, thật sự là không có cách nào, lại rơi lệ đầy lại mang đầu chuyển đến dưới
lòng bàn tay hắn, còn không có chí khí mà cọ cọ, sắc mặt của Mặc Tương hòa dịu,
có chút thỏa mãn híp mắt mỉm cười nói, "Ngoan!"

Ta nhẹ nhàng thở ra,
trong lòng thầm mắng hắn, "Cái rắm!"

"Cửu Anh nó rất nhớ
ngươi, ta mang nó tới gặp ngươi!"

Ta mới không tin! Chờ sau
khi Mặc Tương buông ra ta thì ta vội vàng lui về phía sau một bước, hai tay ôm
lấy cánh tay, chỉ sợ Cửu Anh nó nhớ nhung đến thịt của ta.

Mà khóe môi Mặc Tương
cong lên, hơi hơi nghiêng đầu, cằm hướng tới Cửu Anh thoáng nhấc lên, quái thú
đáng sợ kia liền lười biếng gật đầu, dường như đáp lại hắn.

"Đám cá nhỏ tôm nhỏ
cũng nhớ đến ngươi, cho nên dặn dò Cửu Anh mang ngươi trở về đoàn tụ!" Giờ
phút này Mặc Tương cực kỳ giống một con hồ ly, nét mặt đầy xuân, dường như trên
mặt nở một đóa hoa.

Ta...

Cửu Anh khi nào có thể
tiếp xúc với đám cá nhỏ tôm con đây, mấy thứ này còn chưa đủ nhét kẽ răng của
nó! Ngươi thực cho rằng ta ngu ngốc lắm sao? Không được, phải lạnh nhạt, phải
bình tĩnh, ta đoán là ta càng dựng lông, Mặc Tương biến thái kia lại càng vui
vẻ, ta cũng không thể thuận theo ý của hắn, nghĩ đến đây ta đưa tay vỗ vỗ ngực,
đang muốn trả lời lại một cách mỉa mai, một câu nói kia còn ở đầu lưỡi chưa ra
ngoài, quan sát thấy ánh mắt lợi hại kia của Cửu Anh lại không có cốt khí mà
cuốn trở về, "A... A, vậy, ta đây nói một tiếng với bọn tôm cá trong bụng

của Cửu Anh là được rồi!"

"Ha ha!" lần
này Mặc Tương càng chẳng có tí hình tượng nào mà cười ha hả, ta trợn trừng mắt,
thầm nghĩ nếu không phải ngươi mang theo Cửu Anh, ta mới lười quan tâm ngươi.

"Ít ba hoa chút
đi!" Đúng lúc này, Mặc Tương bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay ta, động
tác của hắn rất mạnh mẽ, ta tránh không kịp bị nắm, lại bị hắn thuận tay kéo,
may mà phản ứng của ta cũng coi như nhanh nhẹn, một bàn tay khác kịp thời chống
trên vai hắn, mới không trực tiếp bổ nhào vào trong lòng hắn.

"Ngươi, ngươi,
ngươi... Muốn gì chứ?" Ta run run nói.

"Theo ta trở
về!" Mặc Tương rất không phân rõ phải trái, kéo ta đi ra ngoài.

Ta cố gắng ấn trọng tâm
xuống đất, đem toàn thân khí lực tập trung đến hai chân, bày ra tư thế đứng
tấn, Mặc Tương kéo cũng không động, quay đầu đi lại thấy tư thế của ta, chắc là
vừa tức vừa cười, trưng ra khuôn mặc có vài phần vặn vẹo, chỉ nghe hắn méo
miệng nói, "Ngươi xem ngươi kìa khuôn mặt căng ra đến đỏ bừng, đã nói nhớ
ngươi rồi, thế nào còn không thức thời như vậy!"

Nhưng mà ngươi nhớ ta, ta
lại không nhớ ngươi! Ta ủy khuất nha!

Mắt thấy ta bị hắn lôi
kéo đi, di chuyển từng tấc một, sắp hoàn toàn mất đi lãnh thổ, ta như lửa cháy
đến nơi, thật sự là không còn cách nào khác, đành phải quát to, "Sư phụ
ơi, sư phụ ơi, sư phụ..."

"A, sư phụ của ngươi
là ai!" Mặc Tương nhíu mày, có nhiều hứng thú đánh giá ta!

"Sư phụ của ta là
Viêm Hoàng Thần Quân!" Ta lớn tiếng nói, ao ước dựa vào uy danh của sư phụ
ta khiến cho hắn buông tay để người lại, nào ngờ Mặc Tương kia hoàn toàn không
tin, vẻ mặt hắn nghiêm túc, dáng vẻ đau lòng nhức óc, sau một lát nói lời tràn
đầy thâm ý, "Viêm Hoàng Thần Quân mấy trăm năm qua chưa từng thu nhận đệ
tử, ai mà không biết? Miêu Miêu, mấy ngày không gặp, ngươi học được cái tính
không thật thà rồi, đã biến chất muốn dối gạt người, Nguyên Hoàng cung này,
thật sự là không thể để ngươi ở lại đây!"

"Nói bậy, ta muốn

lừa ngươi cũng có liên quan gì đến Nguyên Hoàng cung!" Sư phụ bảo ta đừng
làm cho Nguyên Hoàng cung mất mặt, nhưng hôm nay Mặc Tương luôn miệng nói
Nguyên Hoàng cung không đúng, rõ ràng không có nửa phần quan hệ tới Nguyên
Hoàng cung, lại cố tình hắt nước bẩn vào, làm thật đáng ghét! Ta nhất thời tức
giận, cũng liền quên Cửu Anh như hổ rình mồi, lớn tiếng tranh luận.

Sau khi ta nói xong thì
nhìn chằm chằm cổ tay bị Mặc Tương nắm chặt, suy nghĩ có phải đem cổ tay của ta
chặt đi hay không? Thường ngày rụng một phiến lá cũng không có sao, không biết giờ
phút này cắt cổ tay có đau hay không?

"A, là ngươi muốn
lừa ta?" Cổ tay bị Mặc Tương nắm càng chặt, đau ta đến hít vào một ngụm.
Bị giữ chặt cổ tay đã đau như vậy, chặt đứt chỉ sợ càng đau, trời ơi, vẫn là
làm lúa nước tốt hơn, ta không muốn làm người!

"Xem ra! Ngươi thích
lừa ta lắm có phải không phải?"

Kỳ thực ta cũng chỉ nói
dỗi một câu, ai không có việc gì làm mà thích nói bậy nói mò chứ, không nghĩ
tới Mặc Tương lại nỗi giận như thế, hai mắt đều ẩn ẩn lộ ra hồng quang, giống
như hận không thể đem ta ăn sống nuốt tươi.

Cho dù có như thế đi, ta
đơn giản cũng không còn gì để mất, nên cứng rắn gân cổ trả lời hắn, "Nhìn
ngươi chẳng ra sao cả? Ngươi lại rất khó coi!"

Ai ngờ Mặc Tương giận dữ
đến cực điểm, ngược lại mỉm cười, "À, ta rất khó coi, vậy ngươi nói ai
đẹp?"

"Sư phụ rất đẹp, sư
phụ đẹp hơn ngươi nhiều! Sư phụ là là tiên nhân đẹp nhất nhất!" Ta cũng
tức giận, dứt khoát gào to lên. Tuy rằng trong cảm nhận của ta thế gian này
không ai đẹp bằng tiểu mục đồng trên lưng trâu cùng với đám dương liễu xa xa
bên bờ sông năm đó, giờ phút này vì có thể tìm một hình tượng để phản bác lại
hắn, ta cũng không tiếc làm trái tâm ý lấy sư phụ làm tấm bia. Mỗi ngày Cẩm Văn
đều nói sư phụ phong tư bất phàm, là tiên nhân tốt nhất, xem Mặc Tương còn có
cái gì để nói!

Mặc Tương bĩu môi tỏ vẻ
khinh thường, ta đang muốn tiếp tục đem nhưng lời bàn tán về sư phụ nghe được
từ nơi Cẩm Văn, chính là thông tin của những người ái mộ sư phụ nói ra hết để
dập tắt uy phong của Mặc Tương, chợt nghe một tiếng ho khan vang lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận