Máu tươi nóng bỏng bắn tung tóe vào sông nhỏ, lưu lại một mảnh màu đỏ mỹ lệ, nhìn thấy mà giật mình.
Sau khi trận đấu kết thúc, Lưu Ngọc nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí, pháp lực chỉ còn lại gần một nửa, nhưng hiện tại không phải là thời gian nghỉ ngơi, nơi đây cách phường thị Hoàng Sơn ước chừng mấy chục dặm, nói không chừng lúc nào đó lại có mấy tu sĩ đến phường thị đi ngang qua.
Lúc này pháp lực dư lại không nhiều, gặp phải địch nhân có thể sẽ rất tệ.
Lưu Ngọc đi qua, thu lại lệnh bài màu vàng cùng phi kiếm màu vàng của Bùi Tam Cửu, ngón tay bắn ra một cái Hỏa Cầu thuật đốt thi thể hóa thành tro bụi, hai tên còn lại của Đồng Tu hội cũng như vậy mà đốt.
Sau một phen bận rộn, trong tay Lưu Ngọc có thêm ba cái túi trữ vật.
Chẳng qua đây là nơi không tiện ở lâu, hắn dự định về đến nơi ở tại Hàn Nguyệt thành thì mới kiểm đếm thu hoạch.
Sau khi thu dọn xong chiến trường, Lưu Ngọc lấy ra Cự Mộc kiếm, hóa thành một đạo độn quang màu xanh, bay về hướng Hàn Nguyệt thành.
Khoảng tầm một khắc sau, sắc trời hoàn toàn đen xuống, trăng sáng với sao dày đặc lóng lánh chói lọi, nhuộm lên mặt đất một tầng màu bạc.
Dưới tình huống không có ai nhận ra được, tiên sư thần bí đã đi ra ngoài một chuyến, lại trở về tòa trạch viện này.
Trên nóc hai tầng lầu các của trạch viện rơi xuống một đạo độn quang, Lưu Ngọc thu lại pháp khí, trong tay bấm một cái pháp quyết, một đạo ánh sáng nhạt bắn ra ngoài, mở ra Tam Tài trận, đi vào lầu các xong trận pháp liền khép lại.
Phòng luyện công, Lưu Ngọc ngồi xếp bằng trên giường gỗ, bình tâm tĩnh khí vận chuyển công pháp hấp thu linh khí trong trời đất để khôi phục pháp lực.
Ước chừng gần ba khắc sau, hắn chậm rãi thu công, mở ra con ngươi sâu thẳm.
Cần ba khắc mới khôi phục pháp lực, một là vì tu vi tăng lên pháp lực càng nhiều, pháp lực tiêu hao càng nhiều, hai là vì khu vực này Linh khí tương đối mỏng manh.
Lưu Ngọc đứng dậy đi đến bên bàn gỗ ngồi xuống, túi trữ vật của ba người Đồng Tu hội đang bày trên bàn.
Mở túi trữ vật của Bùi Tam Cửu ra trước, nhất thời một đống đồ lớn xuất hiện trên mặt bàn.
Đầu tiên là hơn một trăm khối Linh Thạch, sau đó là một ít đan dược, trừ những đan dược mua được từ chỗ Lưu Ngọc, còn có thêm hai bình Tử Linh đan, hiển nhiên là đã có từ trước; còn có một tấm Truyền âm phù có ký hiệu đặc biệt, một thanh phi đao pháp khí trung phẩm, vài tờ bùa chú thường thấy, một quyển công pháp tu tiên cơ bản bên trên viết ba chữ "Thổ linh quyết".
Lưu Ngọc xem xem lại đổ ra một đống vật phẩm, có chút xúc động, cộng thêm hai món pháp khí thượng phẩm thu vào trong túi trữ vật của hắn, tài sản của Bùi Tam Cửu đã vượt qua một số nội môn đệ tử của Nguyên Dương tông rồi, nên biết nội môn đệ tử trong Nguyên Dương tông không phải ai cũng đều có pháp khí thượng phẩm.
Bùi Tam Cửu trong giới Tán tu cũng tính là một nhân vật lớn, thảo nào có thể ngồi đến vị trí phó hội trưởng của cái gọi là "Đồng Tu hội", chỉ tiếc là chọc tới trên đầu Lưu mỗ, đáng đời gã kiếp này.
Nghĩ như vậy, Lưu Ngọc cầm lá Truyền âm phù có ký hiệu đặc biệt lên, kiểm tra tin tức ở bên trong.
Thần thức vào trong đó thăm dò, nội dung ghi lại trong lá Truyền âm phù này khiến con ngươi của Lưu Ngọc hơi co lại, có chút bất ngờ!Ký hiệu đặc biệt trên tấm Truyền âm phù này, là ký hiệu đặc biệt của Hợp Hoan môn, lúc này Lưu Ngọc nhớ lại, lúc còn ở trong học đường ở biệt viện của Nguyên Dương tông đã từng nhìn thấy cái kí hiệu này, thảo nào cảm thấy có chút quen mắt.
Tin tức ở bên trong là tin tức liên lạc giữa tu sĩ nội gián của Hợp Hoan môn với Đồng Tu hội, tu sĩ của Hợp Hoan môn hứa hẹn, chỉ cần Đồng Tu hội phối hợp với bọn họ phá hoại tài nguyên của Nguyên Dương tông, lập được công lao, sau khi mọi chuyện thành công, liền ban thưởng "Tử Dương thảo", một món trong Trúc Cơ tam bảo cho hội trưởng Đồng Tu hội.
Thông thường tu sĩ Luyện khí kỳ xung kích Trúc Cơ kỳ có ba cửa ải khó: cửa ải thần thức, cửa ải pháp lực, cửa ải thể chất.
Sau khi tu sĩ Luyện khí vượt qua cửa ải thần thức, cửa ải pháp lực sẽ tiếp nhận Linh khí trút vào thân thể, lúc này nếu như sức chống đỡ của thể chất không đủ, khí huyết suy yếu, thì sẽ không chịu nổi Linh khí trút vào thân thể dẫn đến việc thất bại trong gang tấc, nếu như nghiêm trọng sẽ bị Linh khí mãnh liệt xông phá kinh mạch toàn thân, thất khiếu chảy máu mà chết.
Bởi vì tu sĩ qua bốn mươi tuổi thân xác khí huyết bắt đầu suy yếu, kinh mạch bắt đầu khô héo, khả năng vượt qua Linh khí trút vào thân xác sẽ dần dần giảm xuống, cho đến sau khi năm mươi tuổi cơ hội trở nên vô cùng mong manh.
Vì vậy Nguyên Dương tông mới lấy việc trước ba mươi tuổi có thể đột phá Luyện khí hậu kỳ hay không, làm tiêu chuẩn thăng cấp của nội môn đệ tử, như vậy ít nhất có một cơ hội xung kích Trúc Cơ kỳ, mới xứng đáng để tiếp tục bồi dưỡng.
.