Dù sao tán tu cũng nổi danh là tiết kiệm đến từng giọt cuối cùng.
Trải qua một phen bàn bạc, hai nhà đồng ý đều phái ra tám tu sĩ, phân biệt là một người Luyện Khí tầng bảy, hai người Luyện Khí tầng sáu, năm người Luyện Khí tầng bốn tầng năm, còn Luyện Khí sơ kỳ tu sĩ, thần thức nhỏ yếu ngay cả pháp khí cũng không điều khiển được, chỉ có thể phóng thích một ít pháp thuật nhỏ, đến rồi cũng chỉ là chịu chết.
Trải qua một phen cò kè mặc cả với Hầu gia, Công Tôn gia, cuối cùng lợi ích phân phối như sau: năm người Lưu Ngọc phân phối tài nguyên diệt địch có được và Linh Thạch, mà hai nhà chia ra khống chế tài nguyên của Phong gia, đồng thời sau khi tiêu diệt tu sĩ Hợp Hoan môn, mấy người Lưu Ngọc nhất định phải báo tin tức hai nhà phối hợp tiêu diệt tu sĩ phe địch lên Nguyên Dương tông, thừa nhận hai nhà giữ lấy tài nguyên của Phong gia là hợp pháp.
Có bản cam kết của Nguyên Dương tông, hai nhà liền có thể danh chính ngôn thuận giữ lấy tài nguyên của Phong gia, có danh phận làm việc lớn, không người nào dám đưa ra nghi vấn.
Chờ tất cả bàn bạc xong thì đã là giờ Tuất của hai ngày sau, lúc này năm người Lưu Ngọc và hai nhà về cơ bản đã bàn luận xong.
Một nhóm tu sĩ hai mươi một người, chạy về phía Tiểu Mi sơn Phong gia.
Đoàn người có ba tên Luyện Khí hậu kỳ, mười tám tên Luyện Khí trung kỳ, thực lực vượt xa Phong gia, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, dưới trường hợp bị đánh lén thì tóm gọn Phong gia dễ như ăn cháo.
Mặc dù trong đội ngũ số lượng tu sĩ của hai gia tộc đã vượt qua mấy người Lưu Ngọc, nhưng thực tế quyền lên tiếng vẫn là nắm giữ ở Lưu Ngọc có tu vi cao nhất.
Trong đám Hậu Duyên Trạch, Công Tôn Thương, Lưu Ngọc thân là Nguyên Dương tông trấn giữ sứ giả, quyền lên tiếng tất nhiên là lớn nhất.
Tối nay ánh trăng bị mây đen che khuất, trên mặt đất có tia sáng lờ mờ, bốn phương tám hướng truyền đến âm thanh “sàn sạt”, đó là âm thanh gió thổi động lá cây phát ra.
"Nguyệt hắc phong cao, thích hợp giết người phóng hỏa.
"Tất cả dường như cũng báo trước buổi tối hôm nay không tĩnh lặng, Lưu Ngọc nhìn phía phương xa, trong mắt loé ra một tia tàn nhẫn.
Phong gia nằm ở cách hai trăm dặm về phía đông của Hàn Nguyệt thành, vị trí cụ thể Hậu Duyên Trạch và Công Tôn Thương đã quá rõ ràng, đều là vùng đất của gia tộc tu tiên, mấy nhà minh tranh ám đấu nhiều năm như vậy, lúc này là hiểu rõ lẫn nhau nhất.
Vì để ý đến tốc độ của những tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, ba người Lưu Ngọc có ý định chậm lại tốc độ của độn quang, rốt cục sau một canh giờ rưỡi, đã tới nơi tụ tập của phàm nhân Phong gia - Phong gia trấn.
Phong gia trấn là nơi mà tộc nhân không có linh căn của Phong gia sinh hoạt, trấn nhỏ khoảng chừng hơn một vạn người, bên trong cái trấn nhỏ này đa số phàm nhân là người của Phong gia, nếu không thì là con dâu gả tới hoặc là con rể tới cửa, có không ít liên quan với Phong gia, người ngoài chân chính cực ít.
Lúc này nữa đêm mới vừa đến, bên trong trấn nhỏ đại đa số người cũng đã thổi tắt đèn đi ngủ, chỉ có lẻ loi mấy nhà là còn đèn sáng lửa.
Cảnh tượng trấn nhỏ một mảnh an bình, các phàm nhân ngơ ngơ ngác ngác không hề hay biết về một trận sát kiếp sắp đến.
Lưu Ngọc đoàn người đều triển khai phép thuật che mắt, lặng yên không một tiếng động bay qua không trung trên trấn Phong gia, hai dặm sau Phong gia trấn, ở Hậu Duyên Trạch, dưới sự nhắc nhở của hai người Công Tôn Thương, Lưu Ngọc ra lệnh hạ độn quang xuống.
Tiểu Mi sơn là địa phương cách Phong gia trấn hai mươi dặm, người tu tiên Phong gia ở trên đó, phép thuật che mắt giấu được phàm nhân nhưng không giấu giếm được "Thiên nhãn thuật"của người tu tiên, vì phòng ngừa bị phát hiện trước, Lưu Ngọc hạ lệnh đổi thành đi bộ, lặng lẽ đi qua đó.
Thân thể người tu tiên trải qua linh khí gột rửa, kể cả chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ, nhưng so sánh với người phàm đã tăng lên không ít.
Ở dưới sự gia trì của "Ngự phong thuật, hai khắc sau đoàn người đã chạy tới Tiểu Mi sơn cách đó không xa, thị lực của người tu tiên vô cùng tốt, bởi vì sắc trời lờ mờ, nhưng cũng có thể thấy rõ dáng vẻ Tiểu Mi sơn lúc ẩn lúc hiện.
Đập vào mi mắt chính là một ngọn núi cao chừng hai khoảng trăm trượng, sơn đạo gồ ghề, trên núi hoa cỏ tươi tốt, quản lý chỉnh tề, ngay cả Thanh Mộc phong của Nguyên Dương tông cũng không sánh bằng, nhưng ở trong mắt người phàm cũng coi như có thể xưng là"Hùng vĩ đồ sộ".
Ở khoảng cách ngoài chân núi Tiểu Mi sơn một trăm trượng, Lưu Ngọc làm một cái thủ thế, đội ngũ dừng lại.
Lưu Ngọc quay đầu thương nghị với Hậu Duyên Trạch, Công Tôn Thương vài câu, vì phòng ngừa có cá lọt lưới chạy trốn, hai nhà các phái một tên Luyện Khí tầng sáu một tên Luyện Khí tầng năm đi về hai phương hướng khác nhau, ngăn chặn khả năng xuất hiện cá lọt lưới.
Lưu Ngọc ra lệnh cho Tạ Hoa Hùng mai phục ở một hướng khác, tin tưởng lấy thực lực của y chặn lại một hồi cá lọt lưới là không có vấn đề gì, dù sao chỉ là một cái gia tộc Luyện Khí kỳ nho nhỏ.
Sau khi bố trí tốt cả ba phương hướng, còn lại mười sáu người từ chính diện tiếp tục lẻn về phía Tiểu Mi sơn, tất cả mười sáu người đều rón rén, vẻ mặt nghiêm nghị để tránh khỏi đánh rắn động cỏ.
Trông coi sơn môn chính là hai tên võ giả phổ thông ở thế tục, người tu tiên cao cao tại thượng, Phong gia cũng không có đến hai mươi tu tiên giả, kể cả là tứ linh căn, ngũ linh căn hay "Ngụy linh căn" đối với gia tộc mà nói cũng là vô cùng quý giá, sẽ không phái tới đến trông coi cửa lớn, đối với gia tộc tu tiên nhỏ như vậy một mà nói, mỗi một tu tiên giả có linh căn đều là quý giá.
Hai tên võ giả phàm nhân tuổi tác khoảng chừng ba bốn mươi, Phong gia an nhàn đã lâu, đã hơn mười năm không có ai đến tấn công Tiểu Mi sơn, hai người cũng không có chút tâm lý cảnh giác nào, tán gẫu một ít chuyện ngắn vui vẻ, thỉnh thoảng lại có một tiếng cười ha ha, vẻ mặt cực hèn mọn.
"Ầm "Người bên trái đang cười đột nhiên nghe được tiếng cười của đồng bọn đột nhiên đứt đoạn mất, hắn quay đầu nhìn lại liền thấy một chiếc quạt giấy hình thức cổ điển màu đen, cắt đầu đồng bạn xuống, rơi xuống trên đất phát ra tiếng vang.
Người kia chợt thấy hãi hùng khiếp vía, trợn to hai mắt, hít sâu vào một hơi liền muốn kêu lên.
Đúng lúc này, một điểm đỏ lặng yên không một tiếng động xuất hiện từ mi tâm của gã, ngay lập tức một tia ánh sáng u ám hiện ra, sinh cơ của kia người nhất thời đoạn tuyệt, rầm một tiếng ngã xuống đất.
Chính là phi châm màu bạc chiếm được từ chỗ tu sĩ mặt rỗ!Chính bởi vì phi châm là một loại pháp khí quá mức nham hiểm, nên ở Tu tiên giới được người gọi là "Âm khí", pháp khí này nham hiểm độc ác, dùng để đánh lén không thể tốt hơn.
Thần thức Lưu Ngọc khống chế phi châm màu bạc bay trở về, dùng ngón tay trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy thu hồi túi trữ vật, lấy Kim Long kiếm ra, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ra tay.
Còn pháp khí quạt giấy màu đen này cũng chính là Hầu gia tộc trường ra tay, y nhìn qua chừng bốn mươi tuổi, vẻ mặt bất cần, da dẻ trắng nõn, ngược lại có mấy phần tư thái phong lưu phóng khoáng, sau khi giết một người mặt không biến sắc, như là giẫm chết một con con kiến, không hề gợn sóng.
Chú ý tới ánh mắt của Lưu Ngọc nhìn qua, Hậu Duyên Trạch mỉm cười gật đầu, tỏ ra thiện ý.
"Không hổ là tộc trưởng một tộc, ngược lại có mấy phần khí độ.
"Lưu Ngọc trong lòng thầm nghĩ, chú ý tới quạt giấy màu đen này cũng là một cái thượng phẩm pháp khí.
Tộc trưởng Hầu gia tu vi cao nhất có thượng phẩm pháp khí, Công Tôn Thương, Phong Thiên Vĩ kia tất nhiên cũng có thượng phẩm pháp khí, không phải vậy thì không cách nào chống lại.
Dù sao cũng là một người có tu vi cao nhất gia tộc, hưởng thụ tài nguyên của cả gia tộc, có thượng phẩm pháp khí ở tay không là gì kỳ quái.
Hai người canh núi ngã vào trong vũng máu, lần này Tiểu Mi sơn đã không còn trở ngại ngăn cản.
"Đi theo chúng ta!"Lưu Ngọc phát sinh hiệu lệnh, nói xong hắn đi ra ngoài trước, lướt qua sơn môn hướng về bên trong Tiểu Mi sơn mà đi.
.