Tiên Phủ Trường Sinh


Do chân hỏa Trúc Cơ có nhiệt độ cao hơn nên việc loại bỏ tạp chất, tinh luyện tinh chất diễn ra nhanh hơn, tốc độ luyện đan tăng lên nhiều.
Sau mười ngày, toàn bộ chín mươi phần Linh thảo đều đã được luyện chế thành đan dược, tổng cộng thu được hai trăm chín mươi viên Bích Linh đan.
Sau khi hoàn thành việc luyện chế Bích Linh đan, hắn hoàn toàn không hề xuất quan ngay mà lấy thuyền Độn Phong và Ly Huyền kiếm mới tới tay ra bắt đầu tế luyện.
Vì Cảnh Nguyên Chương chủ động chuyển nhượng nên dấu vết thần thức bên trong hai món pháp khí Linh khí đều đã bị xóa đi, do vậy không cần tốn thời gian tiêu trừ nó.
Lưu Ngọc ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, Linh khí thượng phẩm Ly Huyền kiếm lơ lửng trước người, hắn vung tay lên, chân hỏa Trúc Cơ lập tức xuất hiện bên dưới thanh kiếm này, bắt đầu xua đi khí tức, pháp lực mà tu sĩ khác để lại.
Mặc dù chân hỏa Trúc Cơ không có uy hiếp lớn với tu sĩ cùng một cấp bậc nhưng lại có không ít công hiệu, tính ứng dụng khá tốt.
Sau một canh giờ, pháp lực, khí tức tu sĩ khác để lại đã bị xua đi hết, hắn cầm thanh kiếm, rót pháp lực của bản thân vào, từ từ ăn mòn.


Cứ thế, sau hai canh giờ, Linh khí thượng phẩm này đã được tế luyện xong.
Lưu Ngọc điều khiển Ly Huyền kiếm bay múa trong động phủ, làm quen một lúc, pháp quyết trong tay tăng mạnh pháp lực phát ra.
Ly Huyền kiếm cũng theo đó tỏa sáng Linh quang, Hỏa Liệt Điểu trên thân kiếm càng trở nên linh động hơn.

Sau đó, thanh kiếm này biến ảo, huyễn hóa thành một con Hỏa Liệt Điểu sống động như thật.
Đây chính là Linh khí hóa hình!
Phương pháp điều khiển sử dụng đặc biệt này tối thiểu phải là Linh khí mới có thể làm được.
Sau khi thi triển Linh khí hóa hình, uy thế của Ly Huyền kiếm tăng thêm, về mặt khí thế thì đã hoàn toàn mạnh hơn Tử Mẫu Truy Hồn đao và Con dấu màu hồng.
Hắn thầm đánh giá thử, chỉ dựa vào sức mạnh của chính nó thì nó ngang ngửa với Tử Mẫu Truy Hồn đao là thứ mạnh nhất hắn có, nhưng nếu thi triển Linh khí hóa hình thì sức mạnh của nó mạnh hơn chừng hai nấc.
Lưu Ngọc làm quen với Linh khí sau khi biến hóa một lát rồi cho nó tán đi, hắn cũng không muốn làm hỏng động phủ của mình.
Ba ngày sau, nhìn khối đá khổng lồ cao hơn năm trượng trước mắt, hắn chỉ tung một đòn, khối đá đã vỡ thành năm, bảy mảnh, Lưu Ngọc khẽ gật đầu, vô cùng hài lòng về sức mạnh của Ly Huyền kiếm.
Sau đó, hắn cất Ly Huyền kiếm đi, lấy trong túi trữ vật ra hai Truyền âm phù, môi mấp máy đôi câu, chúng hóa thành hai luồng sáng trắng bay đi hai hướng khác nhau.
Theo tu vi tăng lên, chuyện phải làm càng ngày càng nhiều.

Nếu như chuyện gì cũng đích thân làm thì chắc chắn sẽ cực kì lãng phí thời gian tu luyện.


Nếu dưới quyền có hai người để sai bảo thì chắc chắn sẽ tiết kiệm được thời gian và cũng thuận tiện hơn nhiều.
Hai Truyền âm phù này của Lưu Ngọc lần lượt được gửi cho Giang Thu Thủy và Ngũ Xương, dặn bọn họ lần lượt tới Thải Liên sơn gặp hắn sau bảy ngày và sau mười ngày.
Sau khi gửi Truyền âm phù đi, hắn vỗ túi trữ vật lấy thuyền Độn Phong ra, hai tay bấm pháp quyết, thuyền Độn Phong lập tức biến thành phi chu màu đen dài hai trượng, rộng nửa trượng, lơ lửng giữa không trung.
Lưu Ngọc nhẹ nhàng nhún người một cái nhảy lên thân thuyền, đi vào trong khoang nhỏ trên thuyền, sau đó thuyền Độn Phong lập tức hóa thành một luồng sáng màu đen bay về phía nam.
...
Trong sắc trời nhá nhem tối ở phường thị Gia Thái, một chùm sáng màu đen từ xa tới, dừng cách lối vào phường thị không xa, xuất hiện bóng dáng một người một kiếm.
Người đó có vóc dáng cao lớn, sắc mặt vàng như nến, tướng mạo không hề xuất chúng một chút nào nhưng Linh áp trên người khiến thủ vệ ở hai bên không hề dám mạo phạm tới hắn.

Người này là tu sĩ Trúc Cơ kỳ!
Đương nhiên người này chính là Lưu Ngọc sau khi đã dịch dung.


Vì lý do cẩn thận, từ chỗ cách phường thị Gia Thái mấy chục dặm, hắn đã cất thuyền Độn Phong đi, đổi sang Tử Mẫu Truy Hồn đao, làm như vậy, nếu có kẻ địch truy kích thì sẽ không ngờ được hắn vẫn còn một pháp khí bay để tẩu thoát, chắc chắn sẽ trở tay không kịp.
Lưu Ngọc đi vào phường thị trong ánh mắt kính sợ của thủ vệ đứng hai bên.

Các tu sĩ Luyện Khí kỳ dọc đường đều đứng lùi sang một bên, cung kính hành lễ, sau khi hắn đi xa rồi mới tiếp tục làm chuyện của mình.
Được mọi người chú ý suốt dọc đường, Lưu Ngọc mới bỗng nhận ra mình đã biến từ tiểu tu sĩ Luyện Khí tầng bốn thành “cao nhân” Trúc Cơ kỳ trong mắt các tu sĩ bình thường, hiện tại hắn cũng được hưởng thụ đãi ngộ của “cao nhân”.
Phường thị Gia Thái là một phường thị hạng trung, mấy năm trôi qua, lưu lượng người tới đây không hề giảm, vẫn náo nhiệt như cũ.

Tu sĩ ở đây chủ yếu là Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, các tiền bối Kim Đan kỳ chưa chắc mười năm đã xuất hiện một lần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận