Lưu Ngọc nghe vậy, đè túi trữ vật lại, vung tay lên, hai mươi mấy bình ngọc xuất hiện trên bàn, sau đó hắn nói:
“Ba mươi bình Bích Linh đan này có tổng cộng ba trăm viên, Liễu đạo hữu có thể kiểm tra thoải mái.”
Trong ba mươi bình Bích Linh đan này có hai mươi chín bình mới luyện chế lần này, một bình là Trúc Cơ kỳ ăn còn dư.
Thứ trị giá hai, ba ngàn Linh Thạch là một khoản lớn với Trúc Cơ kỳ tu sĩ.
Phải biết rằng pháp khí cực phẩm tốt một chút cũng chỉ một ngàn hai trăm Linh Thạch, những đan dược này đáng giá bằng hai món pháp khí cực phẩm.
Liễu Tuyết Cầm thấy vậy đương nhiên không nói nhiều, đưa nhẹ hai tay, ngón tay trắng trẻo thon dài bấm vài pháp quyết.
Toàn bộ nắp các bình ngọc lập tức nổi bồng bềnh giữa không trung, thân bình thì vẫn đứng nguyên, bất động, nàng ta dùng thần thức thăm dò bên trong, chỉ tốn thời gian thở mấy hơi đã kiểm tra xong toàn bộ số lượng và phẩm chất thật giả của đan dược.
Sau đó nàng ta thay đổi pháp quyết, nắp bình rơi xuống, lại một lần nữa bịt kín bình ngọc.
Sau khi xác nhận phẩm chất và số lượng, Liễu Tuyết Cầm chớp đôi mắt đẹp, nói với Lưu Ngọc:
“Số Bích Linh đan này được thu mua với giá tám Linh Thạch một viên, Diệp đạo hữu thấy thế nào?”
Tuy giá thị trường của Bích Linh đan là tám Linh Thạch một viên nhưng do nguồn cung Linh thảo khan hiếm nên thường xuyên có tiền không mua nổi, giá cả giao dịch thực tế sẽ cao hơn.
Ngọc Lan Lâu thu mua với mức giá này vẫn còn không gian để kiếm không ít lợi nhuận, cứ cách một thời gian lại tung ra vài bình thu hút khách hàng.
“Được.”
Lưu Ngọc cũng rất hài lòng với mức giá này nên gật đầu đồng ý.
Liễu Tuyết Cầm thấy vậy, vung ống tay áo lên, hai mươi bốn khối Linh Thạch trung phẩm hơi trong suốt lập tức xuất hiện trên bàn.
Một trăm Linh Thạch hạ phẩm tương đương một khối Linh Thạch trung phẩm, một trăm Linh Thạch trung phẩm tương đương một khối Linh Thạch thượng phẩm, tỷ lệ trao đổi giữa hai phẩm giai liền kề là một đổi một trăm, nhưng trên thực tế muốn đổi từ Linh Thạch hạ phẩm sang Linh Thạch trung phẩm thường phải tốn nhiều thêm hai, ba khối, bởi vì Linh Thạch trung phẩm hiếm hơn, chứa đựng Linh khí tinh thuần hơn, có công dụng đa dạng hơn.
Hai mươi bốn khối Linh Thạch trung phẩm hơi sáng long lanh nằm ngay trên bàn nhưng Lưu Ngọc không vội bỏ vào trong túi, mà lại hỏi:
“Không biết quý điếm có bán đan phương Trúc Cơ kỳ hay chăng?”
Liễu Tuyết Cầm nghe vậy tỏ ra áy náy, nói:
“Xin lỗi Diệp đạo hữu, đan phương Trúc Cơ kỳ là tuyệt mật của bản điếm, trừ phi dùng bảo vật trân quý để đổi, nếu không sẽ không bán ra bên ngoài.”
“Có điều, tháng trước thiếp thân có thu mua được một phương thuốc cổ Trúc Cơ kỳ, không biết đạo hữu có muốn xem thử hay không?”
Phương thuốc cổ là đan phương được lưu truyền từ thời thượng cổ, dược lực thường mạnh hơn đan dược luyện chế theo đan phương hiện tại, nhưng hầu hết Linh thảo để luyện chế phương thuốc cổ đều rất khó tìm, hơn nữa cũng đòi hỏi tuổi của Linh thảo khá cao, khó lòng tìm đủ, cho nên dần dà, không còn ai hỏi tới chúng nữa.
Hiện tại, rất nhiều đan phương ở Tu Tiên Giới đều được chỉnh sửa lại dựa theo phương thuốc cổ, thay thế bộ phận Linh thảo đã tuyệt tích, giảm yêu cầu về độ tuổi của Linh thảo nhưng kéo theo đó, dược lực cũng yếu hơn rất nhiều.
Lưu Ngọc không hề bất ngờ về chuyện Ngọc Lan Lâu không chịu bán đan phương.
Mặc dù đan phương chỉ việc sao chép là bán được một khoản Linh Thạch kếch xù nhưng xét về lâu về dài thì suy cho cùng vẫn không có lợi.
Lưu Ngọc nhướng mày, ra hiệu Liễu Tuyết Cầm lấy phương thuốc cổ ra.
Chỉ cần còn có thể tìm đủ hạt giống Linh thảo thì tuổi Linh thảo không thành vấn đề với hắn.
Chẳng lẽ độ tuổi của Linh thảo trong phương thuốc cổ Trúc Cơ kỳ lại vượt quá năm trăm năm hay sao?
Cho nên, câu hắn hỏi trước đó chỉ là để thăm dò, phương thuốc cổ mà những người khác không buồn quan tâm mới là mục tiêu thật của hắn.
Bàn tay đẹp như ngọc của Liễu Tuyết Cầm lần sờ trong túi trữ vật một chút, một tấm da thú màu xám lập tức xuất hiện trong tay nàng ta, trên da thú có ghi chi chít những con chữ nhỏ.
Lưu Ngọc nhận tấm da thú, vừa chạm tay vào đã cảm thấy mềm mại, ấm áp, không rõ tấm da màu xám này được làm từ da của con yêu thú nào mà trải qua thời gian dài đằng đẵng suốt từ thượng cổ, trung cổ, cận cổ đại tới tận giờ vẫn chưa bị mục nát.
Những con chữ nhỏ chi chít trên da thú khác với chữ viết phổ biến ở Tu Tiên Giới hiện nay.
Tu Tiên Giới đã trải qua trăm vạn năm biến đổi, chữ viết cũng vậy, chữ viết ngày này đã khác xa so với thời thượng cổ.
Từ nhỏ, Lưu Ngọc đã có trí nhớ của kiếp trước nên hắn biết rõ tầm quan trọng của tri thức, lúc ở tại Nguyên Dương biệt viện, hắn đã nghiêm túc học chữ viết của Tu Tiên Giới, sau khi trở thành đệ tử ngoại môn cũng thường hay tới Tàng Kinh Các.
Hắn biết được quá nửa chữ viết thông dụng của tu sĩ Thượng Cổ nên hiện tại đọc nó không hề gặp chút khó khăn nào.
Đan phương này ghi chép về một loại đan dược dùng trong tu luyện Trúc Cơ sơ kỳ tên là “Thanh Nguyên đan”, cần có hai mươi giống Linh thảo, chủ dược Thanh Nguyên thảo cần phải đạt ba trăm tám mươi năm tuổi, nhiều hơn đan dược Trúc Cơ kỳ bình thường chừng một trăm năm.