Lợi nhuận hằng năm thu được của các phường thị xung quanh Nguyên Dương Tông phải nộp gần một nửa cho Nguyên Dương Tông, trong số các tu sĩ thuộc đội Chấp Pháp của phường thị cũng có đệ tử của Nguyên Dương Tông.
Phường thị Gia Thái đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Với cảnh giới Trúc Cơ kỳ của Lưu Ngọc, hắn chỉ cần tốn một chút tiền đền bù là có thể sai đội Chấp Pháp trục xuất người này khỏi phường thị, đến lúc đó chẳng phải là mặc hắn xử trí thế nào cũng được hay sao?
Nếu hắn vẫn còn đang là Luyện Khí kỳ mà muốn lấy được đồ thì bắt buộc phải tốn thêm một chút Linh Thạch.
Nhưng hiện tại hắn là Trúc Cơ kỳ, cho nên không cần cố kỵ nhiều như vậy, cứ thế đường hoàng ỷ thế hiếp người là xong, có rất nhiều cách để cường thủ hào đoạt.
Sức mạnh to lớn của tu sĩ thuộc về bản thân, cùng với cảnh giới tăng lên, thực lực lớn mạnh lên, sự ràng buộc sẽ càng ngày càng ít, tu sĩ cấp cao nắm quyền sinh sát với tu sĩ cấp thấp là chuyện bình thường.
Hắn đã đi dạo hết phường thị Gia Thái, hạt giống Linh thảo và Linh thảo cho ba loại đan dược chỉ mới thu thập được một nửa, có tiếp tục ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì.
Lưu Ngọc định về tông môn trước.
Chuyện thu thập Linh dược, hạt giống Linh dược rất tốn thời gian và tinh lực, hắn định giao cho Giang Thu Thủy làm.
Sau khi thăng lên Trúc Cơ, mặc dù tuổi thọ và thực lực tăng thêm nhưng những thứ cần phải chuẩn bị cũng nhiều hơn, sức một người chung quy có hạn, không thể làm hết tất cả.
Trong lúc suy nghĩ, Lưu Ngọc đã rời khỏi phường thị, lấy Tử Mẫu Truy Hồn đao trong túi trữ vật ra, hóa thành một đạo độn quang màu đen bay đi.
Sau khi bay được hơn mười dặm, hắn đổi sang đi bằng thuyền Độn Phong, khôi phục dung mạo vốn có, bay về phía tông môn.
...
Một canh giờ sau, một luồng ánh sáng đen đáp xuống đỉnh núi Thải Liên sơn.
Lưu Ngọc cất pháp khí vào trong túi trữ vật, mở trận pháp, đi vào động phủ, ngồi xuống bồ đoàn trong phòng luyện công.
Hắn lấy hai món vật phẩm trong túi trữ vật ra để trước người, chúng chính là Ngọn đèn bằng đồng thau và pháp khí hình sợi dây thừng có vẻ như là bấc đèn.
Lưu Ngọc cầm món pháp khí hình sợi dây thừng trên tay, tự tin xem xét tường tận, càng xem xét càng nhận thấy hai thứ này có điểm chung.
Đầu tiên là màu sắc của cả hai khá tương đồng, tiếp theo là kích thước của dây thừng ăn khớp với chỗ bấc đèn trống của Ngọn đèn bằng đồng thau, vô cùng phù hợp.
Nhìn kỹ một hồi, hắn cầm Ngọn đèn bằng đồng thau lên, bấm pháp quyết liên tục, chậm rãi rót pháp lực vào, bắt đầu luyện hóa món pháp khí này.
Với pháp lực và thần thức Trúc Cơ kỳ của Lưu Ngọc bây giờ thì đương nhiên không mất nhiều thời gian để luyện hóa một món pháp khí thượng phẩm.
Chỉ tốn nửa khắc đồng hồ, công pháp đã luyện hóa xong Ngọn đèn bằng đồng thau.
Hắn thử kích hoạt món pháp khí này, sau khi rót pháp lực vào, nó nhanh chóng có phản ứng, ở chỗ trống chính giữa cây đèn xuất hiện một ngọn lửa màu xanh nhạt, rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng không hề cảm thấy hơi nóng, đúng là khá huyền ảo.
Lưu Ngọc quan sát một lúc không tìm ra được nguyên nhân bèn chuyển sang dùng pháp khí thử nghiệm sức mạnh của nó.
Hắn lấy một viên châu màu đen trong túi trữ vật ra.
Đây là pháp khí thượng phẩm lấy được của tên nam nhân mang nét đẹp nữ tính của Hợp Hoan Môn, viên châu tạo ra một lớp màn sáng màu đen, sau đó hắn điều khiển ngọn lửa màu xanh đốt lớp màn sáng.
Vừa tiếp xúc, không tới hai hơi thở, màn sáng màu đen đã xuất hiện dấu hiệu bất ổn, màn sáng chớp tắt rất nhanh, sau ba hơi thở, nó bị đốt cháy thủng một lỗ, ngọn lửa màu xanh xuyên qua lỗ hổng này đốt tới viên châu màu đen.
Viên châu màu đen bị lửa đốt, Linh quang trở nên ảm đạm, có thể nhận thấy bằng mắt thường.
Lưu Ngọc thấy vậy, lập tức điều khiển ngọn lửa rời xa pháp khí viên châu màu đen, trở lại Ngọn đèn bằng đồng thau, dù sao nó cũng là một món pháp khí phòng ngự thượng phẩm trị giá bốn trăm Linh Thạch, không thể làm hỏng như vậy được.
Sức mạnh của ngọn lửa màu xanh này cực kỳ lớn, dường như vô cùng khắc chế loại Linh khí phòng ngự bằng vòng bảo hộ, có thể nhanh chóng đốt cháy Linh khí, năng lượng.
Lưu Ngọc thầm rút ra kết luận, sau đó tế luyện pháp khí hình dây thừng.
Có điều, thử nghiệm một hồi, dường như ngoài trói kẻ địch ra thì không còn tác dụng nào khác, sức mạnh không khác gì pháp khí hạ phẩm, nhìn bề ngoài thì chỉ mà một món pháp khí dây thừng bình thường.
Hắn đột nhiên nhanh trí đút nửa sợi dây thừng vào chính giữa Ngọn đèn bằng đồng thau thay cho bấc đèn.
Hai món pháp khí gắn vào nhau không hề gặp chút trắc trở nào.
Tuy nhiên, chỉ khoảng nửa sợi dây thừng thực sự quá ngắn, không thể đút vào sâu, nhìn từ bên ngoài thì dường như Ngọn đèn bằng đồng thau vẫn không có bấc đèn.
Lưu Ngọc cầm Ngọn đèn bằng đồng thau trên tay, chậm rãi kích hoạt nó.
Một ngọn lửa màu xanh nhạt lập tức sáng lên bên trong cây đèn, sau đó bén vào “dây thừng”, khí thế của ngọn lửa lập tức tăng mạnh hẳn lên, màu sắc cũng đậm hơn một chút, ở chính giữa ngọn đèn xuất hiện hai ngọn lửa màu xanh đậm.
Hai món pháp khí ăn khớp với nhau, xem ra sợi dây thừng này đúng là bấc đèn.
Hắn điều khiển ngọn lửa đi qua bấc đèn, một ngọn lửa có mặt ngoài màu xanh nhạt, bên trong có vài tia màu xanh đậm bỗng xuất hiện, tỏa ra ánh sáng màu xanh lá nhưng vẫn không hề thấy có hơi ấm.