Tiên đạo vô cùng cao quý, bản thân người tu tiên theo đuổi sự trường sinh và vĩnh hằng, chỉ cần có một tia hy vọng, ai lại muốn gửi hy vọng vào người khác? Cho dù người đó là hậu duệ của mình, là người thân thiết nhất của bản thân đi chăng nữa.
"Đây cũng là điều bình thường trong tông môn trong gia tộc, nếu như bản thân ta không tự mở Tiên Phủ, nói không chừng cũng giống dáng vẻ này.
"
"Đối với Tán tu, đại đa số muốn tu luyện tới Luyện Khí hậu kỳ ngay cả hy vọng cũng không dám!"
Trong lòng xúc động, một tay Lưu Ngọc gõ nhẹ lên mặt bàn sau đó bình tĩnh nói:
"Thu Thuỷ sư muội sao phải nản lòng như vậy, chỉ cần muội kiên trì, ta tin rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.
"
"Càng đối mặt với hoàn cảnh khó khăn, chúng ta càng phải nắm lấy hy vọng.
"
"Lưu mỗ muốn mở một tiệm bán đan dược trong tông môn, cần một người đáng tin cậy để đảm nhiệm vị trí chưởng quỹ và giúp ta xử lý một số việc vặt, nếu như sư muội không ngại, hãy đến và giúp ta đi.
"
"Ngoại trừ việc có thể nhận bổng lộc hàng tháng của tông môn ra thì mỗi năm Lưu mỗ còn có thể cung cấp ba bình Bích Linh đan.
"
"Thấy thế nào?"
Lưu Ngọc từ từ nói sau đó bưng chén trà lên rồi nhấp một ngụm, không thúc giục nữ nhân này, cho nàng ta một chút thời gian để suy nghĩ và tin rằng nàng ta sẽ đưa ra lựa chọn "đúng đắn".
Nàng ta chỉ là một đệ tử ngoại môn mà thôi, chỉ cần chú ý đến Tống Vụ Điện sau đó điều nàng ta đến Thải Liên sơn, hàng tháng có thể nhận bổng lộc như bình thường mà không cần phải làm việc vặt.
Đây cũng là chuyện bình thường, mỗi tu sĩ Trúc Cơ đều có ba định mức như vậy, xem như là phúc lợi đãi ngộ.
Giang Thu Thuỷ nghe xong, nàng ta im lặng một lúc, bàn tay nhỏ bé nắm chặt rồi lại buông ra, nội tâm đang cân nhắc kĩ ưu nhược điểm.
Đương nhiên nàng ta biết rằng một khi đáp ứng Lưu Ngọc thì sẽ giống như một sự ký kết, muốn cả hai được như trước kia gần như không có khả năng, thậm chí sẽ trở thành!
"Ta nghe theo sư huynh!"
Giang Thu Thuỷ suy nghĩ không bao lâu rồi đột nhiên mở miệng, bất luận như nào thì làm việc cho một tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng sẽ không kém hơn hiện tại, nàng ta nhận ra rằng đây chính là một cơ hội để thay đổi tình hình.
Ba bình Bích Linh đan có giá trị hơn hai trăm viên Linh Thạch, trước khi đột phá nàng ta phải mất tới bốn năm năm mới có thể tích góp được nhiều như vậy, một số tỷ muội quen biết đi làm đồ chơi cho kẻ khác, hàng năm cũng chỉ được một trăm Linh Thạch, còn kém xa bản thân nàng ta.
"Được, ta tin sau này Thu Thuỷ sư muội tuyệt đối sẽ không hối hận về lựa chọn của mình ngày hôm nay.
"
"Trước tiên muội nhận lấy ba bình Bích Linh đan này trước đi.
"
Lưu Ngọc nở một nụ cười, từ túi trữ vật lấy ba bình Bích Linh đan mới tinh chế ngày hôm qua ra, sau đó đặt trên bàn rồi đưa qua.
Hắn cũng không sợ nữ nhân này cầm đan dược xong sẽ đổi ý, đồ của Lưu mỗ hắn không dễ bị chiếm đi như vậy.
Giang Thu Thuỷ cũng không phải hạng người đạo đức giả, thoải mái cho đan dược vào túi trữ vật, sau đó nhìn chằm chằm vào Lưu Ngọc, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở hỏi:
"Bổn môn có rất nhiều đệ tử, tại sao sư huynh lại chọn Thu Thuỷ vậy?"
Lưu Ngọc đứng dậy đi đến, từ trên cao nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng ta nói:
“Đương nhiên là bởi vì ta khá quen thuộc với sư muội, hơn nữa Lưu mỗ biết năng lực của muội.
”
Sau đó hắn chuyển đề tài, nói tiếp:
“Thứ hai là bởi vì… Vẻ đẹp của Thu Thủy sư muội!”
Vừa dứt lời, hắn đưa tay cầm lấy một một bàn tay của nàng ta, trên tay lập tức truyền đến một cảm giác mềm mại như tơ lụa, khiến trong lòng Lưu Ngọc rung động.
“Đừng… Không được, sư huynh!”
Trong mắt Giang Thu Thủy tràn đầy vẻ bối rối, khuôn mặt trắng noãn nhuộm một tầng phấn hồng, càng khiến người ta rung động.
Nàng ta khẽ giãy dụa, nhưng sức lực cực kỳ yếu ớt, nhìn như thế nào cũng thấy như chỉ đang làm tượng trưng.
Có lẽ thời điểm nàng ta lựa chọn thì nàng ta đã chuẩn bị tâm lý.
Trong mắt Lưu Ngọc chứa dục vọng bản năng, trên khuôn mặt câu dẫn nở một nụ cười bí ẩn.
Cánh tay của hắn hơi dùng sức, kéo Giang Thu Thủy từ bồ đoàn lên, thuận thế kéo nàng ta vào trong ngực mình.
“A.
”
“Sư huynh đừng nên như vậy, muộn vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng!”
Giang Thu Thủy phát ra một tiếng yêu kiều, nàng ta vội vàng nói, hai tay nhẹ nhàng đẩy người trước mặt, dường như muốn tránh thoát khỏi vòng tay của hắn.
Sắc mặt của giai nhân trong ngực càng lúc càng hồng, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập, hai ngọn núi non đang phập phồng rất nhanh.
Một tay Lưu Ngọc nắm chặt vòng eo mảnh khảnh, một tay vén mái tóc đen lên, lộ ra khuôn mặt động lòng người bị che giấu sau đó, hắn khẽ động môi trực tiếp bao trùm lên.
Sau bảy tám hơi thở, theo hai tiếng thở dốc dồn dập, hai người mới tách ra, giữa không trung còn có một sợi bạc tinh tế chưa đứt.