Tiên Phủ Trường Sinh


Dư Tiểu Đồng hành động thận trọng, chuyên chọn "cừu béo" có tu vi yếu hơn mình để ra tay, luôn khắc ghi trong lòng châm ngôn "mềm nắn rắn buông, cá lớn nuốt cá bé.

"Lúc này trên mặt gã nở nụ cười xấu xa, trong lòng thầm tự đắc, dù ngươi cẩn thận thì thế nào, xảo trá như quỷ thì đã sao?Chỉ cần trúng phải "Truy Hồn phấn" của ta thì đừng mơ tưởng thoát khỏi sự truy đuổi!Khí tức của Truy Hồn phấn có thể duy trì lâu đến hơn nửa năm, hoàn toàn không thể dùng phương pháp thông thường tiêu trừ được.

Có điều con "cừu béo" này quả thực rất biết chạy, chạy liên tục hơn mười dặm mà không dừng lấy một lần khiến Dư Tiểu Đồng thở hồng hộc, gã cực kỳ tức giận, quyết định sau khi thành công thì phải "hầu hạ" tên nhãi kia cho thật tốt.

Dù mệt mỏi cỡ nào nhưng Dư Tiểu Đồng cũng không phi kiếm Ngự Sử bay thẳng lên vì sợ tên nhãi kia có pháp thuật hay phù lục kỳ lạ gì đó sẽ trực tiếp chạy trốn, chỉ sợ đêm dài lắm mộng.


Tuy rằng chiếm ưu thế về tu vi, nhưng sư tử vồ thỏ mà còn phải dùng toàn lực, nếu có thể đánh lén thành công thì không còn gì tốt hơn.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Lưu Ngọc cởi bỏ nón rộng vành và lụa đen ra rồi lại ngồi xếp bằng trên một cây khô to lớn, nhắm hai mắt lại, vẫn khôi phục pháp lực mà không nhúc nhích một cái, như thể đã tiến vào cảnh giới cực lạc.

Ánh trăng lạnh lẽo rọi khắp xung quanh, ngoại trừ tiếng côn trùng liên tục kêu vo ve, trong rừng không còn âm thanh nào khác.

Nhưng đúng vào lúc này, phía sau một gốc cây cách đó bảy tám trượng, từ trong bóng tối lặng yên không một tiếng động xuất hiện một tia sáng lờ mờ, không ngừng phóng thẳng muốn bắn vào đầu Lưu Ngọc.

Giữa ánh chớp đá lửa ấy, Lưu Ngọc bỗng nhiên mở bừng hai mắt, đôi mắt híp lại tản ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, đẩy bàn tay chống vào trên thân cây một cái, di chuyển cơ thể một đoạn ngắn.

Kết quả, tia sáng lờ mờ kia đương nhiên thất thủ rơi xuống một cái cây cách đó không xa, lộ ra một ít ánh sáng bạc của đầu châm, hóa ra là một cây phi châm vô cùng hiểm độc!Lưu Ngọc nhảy xuống mặt đất, nhìn phương hướng cây phi châm bay tới, sắc mặt âm u.

Hắn không nói một lời, tay trái vỗ túi trữ vậy, Huyền Quy thuẫn bay lơ lửng trước người.

Tay bấm pháp quyết, Huyền Quy thuẫn lập tức phồng lớn tới chừng ba thước, tản ra ánh sáng màu nâu rồi bắt đầu vờn quanh thân hắn.


Thấy đánh lén không thành, Dư Tiểu Đồng cũng không định che giấu nữa, gã tùy tiện đứng dậy từ phía sau cái cây.

Sau khi đuổi kịp, gã sợ Lưu Ngọc tiếp tục chạy đi thì sẽ không kịp phục hồi pháp lực nên vụng trộm lẻn qua.

Dư Tiểu Đồng khẽ cười, khuôn mặt dài đầy vết rỗ lộ ra vài phần dữ tợn, cả người gã tỏa ra Linh áp không hề giữ lại chút nào rồi hung hăng tế ra một thanh đao nhỏ màu đỏ, hóa thành một tia ánh sáng đỏ chém về phía Lưu Ngọc.

Chuôi phi đao màu đỏ này được Dư Tiểu Đồng cướp đoạt từ một con cừu béo, là tinh phẩm trong pháp khí trung phẩm, vô cùng dễ sử dụng, thanh đao nhỏ này đã theo gã nhiều năm.

Lưu Ngọc cảm nhận được Linh áp của người tới thì thay đổi sắc mặt, còn chưa kịp suy nghĩ, phi đao màu đỏ đã chém tới, tâm hắn vừa niệm vừa bình tĩnh điều khiển Huyền Quy thuẫn cản lại.

"Keng"Huyền Quy thuẫn run lên, phi đao màu đỏ để lại một vệt trắng trên mặt thuẫn, nhưng vẫn vững vàng hạ xuống như cũ.


Thấy vậy, tâm tình của Lưu Ngọc đã định, dùng cả pháp quyết trong tay, hai quả cầu lửa to bằng trứng ngỗng hiện ra trước mặt, ngọn lửa đỏ rực tỏa ra nhiệt độ cao như thiêu như đốt, ngón tay hắn chĩa thẳng bay về phía Dư Tiểu Đồng.

Tấn công là cách phòng thủ tốt nhất!Dư Tiểu Đồng cười khẩy, đợi quả cầu lửa chuẩn bị tới gần thì quanh thân mới xuất hiện một chiếc lồng ánh sáng màu vàng.

"Oành"Hai quả cầu lửa va chạm với lồng ánh sáng tạo nên từng gợn sóng lăn tăn trên chiếc lồng ánh sáng màu vàng, nhưng cuối cùng quả cầu lửa lại bị dập tắt, sau đó gợn sóng trên chiếc lồng ánh sáng cũng dần biến mất, lồng ánh sáng màu vàng mới ổn định trở lại.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận