Tiên Phủ Trường Sinh


“Một người lẳng lặng tọa hóa, không cần đưa tiễn.”
Trong mắt Cảnh Nguyên Chương có vẻ khó hiểu, khẽ thở dài nói.
Tu sĩ Trúc Cơ có hơn hai trăm năm tuổi thọ, đạo lữ và con cái của lão đều đã đi trước một bước, những người còn lại có quan hệ máu mủ thì quan hệ cũng đã phai nhạt, chỉ còn lại một đứa chắt trai này để lão ký thác chấp niệm của lão với Tu Tiên Giới.
Trong mắt lão có sự bình thản nhìn thấy cái chết, quyến luyến sinh mạng và tiếc nuối vì đại đạo chưa thành.
Lưu Ngọc bình tĩnh nhìn đồng đạo đã gần đất xa trời này thì cũng sinh ra cảm giác đồng cảm, tâm tình hơi trầm xuống, trong lúc nhất thời yên lặng lại, không biết nên nói cái gì.
“Nào, Vân Tùng mau đến bái kiến Lưu sư thúc.”
Cảnh Nguyên Chương vẫy tay với thiếu niên tuấn tú, để cho hắn ta đến đây bái kiến.
Cảnh Vân Tùng nghe vậy thì nhu thuận đi đến trước mặt Lưu Ngọc, cách hắn một trượng, chắp tay khom người chín mươi độ, cung kính nói:
“Đệ tử bái kiến Lưu sư thúc.”
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, ý bảo không cần đa lễ.
Ấn tượng của hắn đối với thiếu niên này cũng không tệ lắm, xem như là phù hợp với quy củ, nhưng cũng không xem trọng tiền đồ của hắn ta, tu tiên không phải chỉ thành thật tu luyện là được, nhất là dưới tình huống tư chất không tốt.
Đương nhiên, hắn sẽ không nói ra những điều này.
“Nếu đã như vậy thì để Vân Tùng mở một động phủ dưới chân núi đi!”
Lưu Ngọc không muốn nói nhảm nhiều, hắn quay đầu nói với Cảnh Nguyên Chương.
Cho dù là chân núi của Linh mạch nhị giai Thải Liên sơn thì Linh khí ở đây cũng nhiều hơn so với ngọn núi ngoại môn bình thường.
Cảnh Nguyên Chương hiểu được điều này, đương nhiên lão sẽ không có ý kiến.
Mặc dù lão là chấp sự của Chính Nguyên Điện, phụ trách chuyện thăng cấp của đệ tử ngoại môn, nhưng với tu chất tu vi của Cảnh Vân Tùng thì cũng không tiện ngang nhiên lấy việc công làm việc riêng, nếu không thì đó sẽ là họa không phải phúc sau khi lão chết.
Linh sơn phân chia cho tu sĩ Trúc Cơ tu hành chỉ được giới hạn sử dụng khi còn sống, nếu tu sĩ Trúc Cơ kỳ ngã xuống thì nó sẽ bị thu hồi, không thể truyền lại cho đời sau.
Lão an bài chắt trai đến Thải Liên sơn tu luyện cũng coi như là được Lưu Ngọc đánh dấu, có thể nhận được một ít che chở, như vậy thì lão có thể yên lòng.
Ba người nhanh chóng đi đến chân núi Thải Liên sơn, Lưu Ngọc cực kỳ hào phóng chọn một nơi có Linh khí nồng đậm để cho bọn họ mở một động phủ làm nơi tu hành.
Cảnh Nguyên Chương đích thân ra tay, chưa đến nửa chén trà nhỏ thì một động phủ đơn sơ đã cơ bản hình thành.
Lưu Ngọc đứng ở một bên bình tĩnh nhìn Cảnh Nguyên Chương ra tay, nhưng trong lòng hắn lại cả kinh.
Nhìn tốc độ mở động phủ của lão còn nhanh hơn gấp ba lần hắn, cho dù chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đã gần đất xa trời, kinh mạch suy thoái, pháp lực cũng bắt đầu lặng lẽ ngưng đọng, nhưng sức mạnh lúc ra tay lại vượt xa hắn.
Không giống với Luyện Khí kỳ, đến cảnh giới Trúc Cơ thì tu vi chênh lệch càng thêm rõ ràng, mỗi lần thăng cấp một tiểu cảnh giới thì thực lực cũng sẽ phát sinh một biến hóa không hề nhỏ, vượt cấp để chiến đấu càng thêm khó khăn.
Luyện Khí kỳ dựa vào một món pháp khí sắc bén có thể vượt cấp mà chiến, nhưng ở Trúc Cơ kỳ thì cơ bản sẽ không xuất hiện trường hợp đó.
Cho dù bây giờ Lưu Ngọc có Linh khí thượng phẩm Ly Huyền kiếm trong tay, dưới tình huống không thi triển thần thức công kích “Kinh Thần Thích” thì hắn cũng rất khó để đánh bại tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhiều lắm thì duy trì một cục diện không thắng không bại, nếu hắn gặp phải tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ thì cũng chỉ có thể chạy trốn mất dạng.
“Lưu sư đệ, nếu như động phủ đã xong, vậy thì Vân Tùng giao cho đệ.”
“Lão hủ này phải trở về Chính Nguyên Điện, nếu sư đệ muốn thảo luận việc tu luyện thì cứ đến Chính Nguyên Điện tìm ta.”
“Nếu qua hai năm nữa, sợ là đệ sẽ không gặp được lão hủ rồi.”
Cảnh Nguyên Chương nói xong những lời này thì chắp tay với Lưu Ngọc, giống như là trong lòng đã buông bỏ được một gánh nặng, đã thoải mái hơn rất nhiều, lão điều khiển pháp khí bay đi.
Lão không dặn dò Cảnh Vân Tùng nữa, những lời nên nói lão đã nói trước đó rồi.

Lưu Ngọc nhìn theo ánh sáng bay xa, đợi đến khi đạo ánh sáng hoàn toàn biến mất khỏi chân trời thì hắn mới thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Cảnh Vân Tùng.
Lúc này hốc mắt của thiếu niên còn chưa mất đi sự ngây thơ này ửng đỏ, vẻ mặt không nỡ, thiếu niên chú ý đến ánh mắt của Lưu Ngọc nhưng lại không dám nhìn thẳng, chỉ cúi đầu nhìn mặt đất, trong mắt có bất an và bất lực.
“Sau này ngươi ở Thải Liên sơn phải tránh không được gây chuyện thị phi, tránh gây phiền toái cho Lưu mỗ.”
“Tập trung tu luyện, không nên cô phụ sự kỳ vọng của Cảnh sư huynh.”
"Nếu như trong tu luyện có chỗ nào không hiểu thì cứ ghi nhớ trước đi, cứ mỗi nửa năm thì có thể tìm ta để giải đáp một lần."
Lưu Ngọc khôi phục lại vẻ bình tĩnh, có chút lạnh lùng nói.
"Vâng, Lưu sư thúc."
Cảnh Vân Tùng thấp giọng đáp.
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, hắn không nhiều lời với một đệ tử Luyện Khí kỳ, trên đùi gia trì một Ngự Phong quyết, mũi chân khẽ nhón một bước hai ba trượng chạy về phía động phủ trên đỉnh núi.
Hắn đồng ý che chở đứa nhỏ này cũng là nể mặt Cảnh Nguyên Chương đã giúp đỡ và với hai món pháp khí.

Mặc dù xuất phát điểm của đứa nhỏ này đã vượt qua rất nhiều đệ tử ngoại môn, nhưng chỉ là Ngụy linh căn thì vẫn chưa đủ để làm hắn coi trọng.
Hắn ném Cảnh Vân Tùng ở lại chân núi, tương lai đạt được thành tựu như thế nào thì phải xem tạo hóa của đứa nhỏ này đã.
...
Tu tiên không quản năm tháng, thoáng cái đã trôi qua nửa năm.
Bởi vì không tu luyện công pháp của Trúc Cơ kỳ, cho nên trong nửa năm nay nay tu vi của Lưu Ngọc cũng không có tiến triển gì cả, khí tức cũng không có khác biệt quá lớn so với thời điểm mới Trúc Cơ.
Về cơ bản thì hắn đã lĩnh hội xong tập Trúc Cơ sơ kỳ của Thanh Dương công pháp, bây giờ chỉ chờ quay về sau khi tham gia buổi đấu giá, nếu không gặp được công pháp tốt hơn thì sẽ chuyển qua tu luyện công pháp này.
Về phần Tôn Thần diệu pháp, tiến độ lĩnh hộ vô cùng chậm chạp.

Đến bây giờ mà Lưu Ngọc cũng chỉ đọc hiểu hai ba lần, chưa lĩnh ngộ được hoàn toàn, cho nên trước trước hắn vẫn không dám tu luyện bừa bãi.
Bây giờ Lưu Ngọc đã đạt tới một bình cảnh nâng cao sức mạnh, cho dù có tu luyện Thanh Dương công pháp, thì trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không có chuyện thăng cấp quá lớn, điều này cần phải tích lũy qua từng ngày.
Trong phòng khách, Lưu Ngọc và Giang Thu Thủy đang ngồi ở bàn đá.
Trải qua mài giũa trong khoảng thời gian nửa năm, Giang Thu Thủy đã tìm được vị trí của mình, nàng ta đã quen với thân phận bây giờ, giống như đã thích ứng với dáng vẻ bây giờ, ít nhất ngoài mặt là như vậy.
Ba tháng trước, Giang Thu Thủy ở trong một phường thị với số lượng tu sĩ Luyện Khí kỳ trong tông môn khá nhiều, nàng ta nhìn trúng một khu vực không tệ, mà chủ tiệm lại chuẩn bị chuyển nhượng cửa hàng nhỏ, cho nên đã báo cáo tình hình lại cho Lưu Ngọc.
Sau khi Lưu Ngọc xem xong cũng khá hài lòng, sau khi cò kè mặc cả với chủ tiệm cũ một hồi thì tốn năm ngàn để mua lại cửa hàng kia.
Bởi vì không đủ Linh Thạch, lại còn mạo hiểm bí mật bán đi hai gốc cây Linh thảo quý hiếm có tuổi thọ năm trăm năm trong tông môn.
Đương nhiên là Linh thảo đã được trải qua xử lý đặc biệt, nhìn bên ngoài thì đã nhổ được mười mấy năm, nhất định người khác sẽ không thể tưởng tượng được rằng đó chỉ vừa mới hái được một năm.
Giang Thu Thủy báo cáo tình hình của một vài cửa hàng, báo cáo thu nhập và chi tiêu, với cả lợi nhuận hàng ngày hàng tháng, v.v.
Lưu Ngọc vẫn khá quan tâm đến tình hình của cửa hàng, vì dù sao đây cũng là một mắt xích quan trọng trong kế hoạch mấy chục năm tới của hắn.
Lúc vừa mới khai trương, những tình hình này cứ cách ba ngày là phải báo cáo một lần.

Theo thời gian trôi qua, dần dà cũng đã đi vào quỹ đạo, cho nên đã thay đổi thành bảy ngày báo cáo một lần, rồi nửa tháng báo cáo một lần.


Đến bây giờ thì mỗi tháng báo cáo tình hình cửa hàng một lần, sẵn tiện mang theo lợi nhuận tới đây.
Thỉnh thoảng Lưu Ngọc cũng sẽ đến cửa hàng kiểm tra một vòng xem thử tình hình thế nào thôi, chứ không có ở trong cửa hàng quanh năm suốt tháng, như thế là để cho người khác biết rằng cửa hàng này là thuộc quyền sở hữu của tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Phường thị bên trong Nguyên Dương tông vẫn có thể yên tâm, bình thường tu sĩ không dám thách thức uy nghiêm của Nguyên Dương Tông, bằng không chắc chắn sẽ không ra khỏi Thanh châu.
Khoảng cách giữa hai người không xa, từ sau khi phát sinh quan hệ, cử chỉ của Giang Thu Thủy đã thân mật hơn nửa năm trước rất nhiều.
Thỉnh thoảng sẽ có một mùi thơm thoang thoảng bay vào mũi Lưu Ngọc, làm cho hắn có chút ngứa ngáy.
"Trên đây chính là tình hình tổng thể của Ngọc Đan Đường trong tháng này."
"Hơn nữa muội cũng đã mang lợi nhuận của tháng này đến."
Đôi mắt xinh đẹp của Giang Thu Thủy khẽ động nhìn về phía Lưu Ngọc, nàng ta đưa một cái túi trữ vật hạ phẩm tới.
"Ngọc Đan Đường" chính là tên của cửa hàng, vốn dĩ là do Lưu Ngọc đặt tên, nhưng hắn không thèm để ý đến tên gì cả, chỉ quan tâm đến hiệu quả và lợi nhuận, cho nên đã để cho Giang Thu Thủy đặt, vì thế cửa hàng đã có cái tên này.
Lưu Ngọc nhận lấy túi trữ vật, thần thức vừa lướt qua đã kiểm kê xong số lượng Linh Thạch bên trong, bên trong vừa hay có một ngàn tám trăm khối Linh Thạch.

Lợi nhuận của tháng này đã nhiều hơn ba trăm khối so với tháng trước.
Tính đến bây giờ thì cửa hàng cũng mới khai trương không lâu, thật ra cũng không có nhiều lợi nhuận cho lắm, bởi vì vẫn chưa mời được chuyên gia Luyện Đan Sư.
Vẫn còn ở giai đoạn thu mua đan dược của tu sĩ rồi bán lại, lợi nhuận vô cùng ít, nhiều lắm là duy trì cân bằng thu chi mà thôi.
Trong túi trữ vật có hơn chín phần là Linh Thạch, tất cả đều do Lưu Ngọc dùng Tiên Phủ thôi thúc Linh thảo để luyện chế thành đan dược, sau đó lại thông qua Ngọc Đan Đường bán ra mà thôi.
Bây giờ số lượng Linh Thạch trên người hắn đối với Trúc Cơ sơ kỳ đã là một khoản lớn, khoảng chừng có bốn ngàn năm trăm khối, trong đó còn có khoảng mười khối là Linh Thạch trung phẩm đủ mọi thuộc tính.
Mang túi trữ vật chứa Linh Thạch ở bên hông, Lưu Ngọc lấy ra mấy tờ giấy viết tên Linh thảo, để ở trước mặt Giang Thu Thủy, hắn dùng giọng điệu dịu dàng nói:
"Thu Thủy sư muội, những Linh thảo trên đây có công dụng rất lớn đối với ta, muộn phải dốc hết sức để đi thu thập.

Nếu như thật sự không thu thập được Linh thảo thì muội mua được hạt giống Linh thảo tương ứng cũng được."
"Phải nhanh chóng thu thập nhé, chi phí thu thập Linh thảo cứ khấu trừ từ lợi nhuận của cửa hàng, muội hãy ghi chép lại rồi mỗi tháng đến báo cáo cho ta biết."
"Nếu như công việc ở phía Ngọc Đan Đường bên kia nhiều quá, thì muội có thể cân nhắc mà tuyển thêm hai người.

Nhưng phải chú ý, nhất định phải tuyển người không có phiền toái trong người, lai lịch rõ ràng, còn về phần tiền công của bọn họ, thì muội cứ xem mà làm."
Ghi trên giấy chính là Linh thảo cần luyện chế như "Tinh Nguyên đan", "Thanh Nguyên đan", "Dưỡng Nguyên Đan", còn xen lẫn một vài Linh thảo thường dùng trong Trúc Cơ kỳ, nhiều quá nhìn mà loạn cả lên.
Chuyện của Ngọc Đan Đường sẽ liên quan đến kế hoạch lớn mấy chục năm của Lưu Ngọc, đương nhiên không thể hoàn toàn để cho một mình Giang Thu Thủy nắm giữ.

Cho nên Lưu Ngọc cũng sắp xếp Tôn Cúc vào để phân tán quyền lực, có điều đãi ngộ của Tôn Cúc thấp hơn Giang Thu Thủy rất nhiều, và mỗi tháng cũng sẽ đến để "báo cáo tình hình".

"Được thôi, sư huynh."
Giang Thu Thủy nhận lấy tờ giấy cũng không hề hỏi nhiều, những chuyện này không phải là chuyện mà nàng ta nên quan tâm.

Nàng ta chỉ mới nhìn lướt qua chi chít những cái tên trên đó là đã có chút đau đầu, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
"Nếu như sư huynh không có việc gì dặn dò, vậy Thu Thủy xin cáo lui."
Thấy Lưu Ngọc không nói gì nữa, Giang Thu Thủy đứng dậy cáo từ, chuẩn bị trở về tu luyện.
Trong nửa năm nay, cứ bảy tám ngày là nàng ta sẽ dùng một viên Bích Linh đan, tu vi đã được tinh tiến thêm một chút, nàng ta càng thêm để ý đến chuyện tu luyện và chuyện của Ngọc Đan Đường.
Thấy Giang Thu Thủy đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lưu Ngọc giơ tay bắt lấy cổ tay trắng nõn nuột nà của nàng ta, hắn khẽ kéo cả người nàng ta vào trong ngực mình.
Hắn nhẹ nhàng vén tóc trên mặt nàng ta ra, để lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, sau đó ghé vào bên tai thì thầm: "Thu Thủy sư muội, cách lần trước cũng đã hai tháng, đêm nay cứ ở lại chỗ này nói thêm về tình tình của Ngọc Đan Đường, hai chúng ta ngồi cạnh nhau nói chuyện một lúc."
Nói xong cũng không đợi câu trả lời, mà đã người đẹp trong lòng đi vào phòng ngủ.
Làm cho Giang Thu Thủy hờn dỗi vài câu và đấm đá hắn.

Rất nhanh, trong phòng đã vang lên từng đợt tiếng vỗ tay, mãi cho đến ba bốn canh giờ sau mới yên tĩnh trở lại, còn lâu hơn so với lần trước.
Quả thật tinh lực của Trúc Cơ kỳ được nâng cao rất nhiều so với Luyện Khí kỳ, so với người bình thường thì đó chính là sự thăng hoa của bản chất cuộc sống, cho dù nửa tháng không ngủ nghỉ cũng không ảnh hưởng gì lớn.
Xong chuyện, Lưu Ngọc cũng không ngủ, cũng không để cho Giang Thu Thủy ở lại lâu.
Nguyên Thần và thân thể của tu sĩ Trúc Cơ kỳ vẫn còn vô cùng yếu ớt, tỷ lệ đoạt xá thành công cũng rất thấp, nếu như có người nhân lúc hắn ngủ mà dùng pháp khí đánh lén, vậy thì có khả năng sẽ hủy đi "Bảo vật của thế giới" này, hủy đi Nguyên Thần của hắn và đoạt lấy tính mạng hắn, thế cho nên Lưu Ngọc đương nhiên sẽ không cho bất kỳ kẻ nào có được cơ hội gây hại cho hắn.
Lưu Ngọc nằm trên giường đá, đang khôi phục khí huyết có chút sôi trào trong cơ thể, bên cạnh còn có một luồng hương thơm chưa tan đi.
Qua nửa khắc đồng hồ, hắn dùng pháp thuật ngưng tụ nước sạch để rửa sạch bụi bặm trên người, thay một bộ thanh sam sau đó đi ra động phủ.
Hắn lấy từ trong túi trữ vật ra Tử Mẫu Truy Hồn đao, điều khiển pháp khí hóa thành một đạo độn quang bay về phía phường thị Gia Thái.
Bây giờ Lưu Ngọc có hai món pháp khí cực phẩm và một món linh khí thượng phẩm, theo thứ tự là Tử Mẫu Truy Hồn đao, con dấu màu hồng, và cả Ly Huyền kiếm.
Nhưng con dấu màu hồng là một món "độn khí" với uy lực dứt khoát mạnh mẽ, không thích hợp dùng để bay trên không cho lắm, đối với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ mà nói, dùng linh khí thượng phẩm lại quá mức phách lối.
Hắn cũng có không ít các món pháp khí thượng phẩm, nhưng dùng pháp khí thượng phẩm lại không phù hợp với thân phận tu sĩ Trúc Cơ kỳ cho lắm, cho nên lấy Tử Mẫu Truy Hồn đao làm công cụ thay thế là thích hợp nhất.
Khoảng cách tới buổi đấu giá với quy mô lớn do Nguyên Dương Tông đứng đầu tổ chức chỉ còn lại có hai ngày, để không làm chậm trễ thời gian bỏ lỡ buổi đấu giá, Lưu Ngọc quyết định xuất phát sớm, thuận tiện xem thử tình hình như thế nào.
Một canh giờ sau, một tên tu sĩ Trúc Cơ mặt trắng nõn không có râu, mặc áo gấm màu trắng, dáng vẻ trông giống như là công tử đi vào phường thị Gia Thái dạo chơi.
Người này chính là Lưu Ngọc đã dịch dung, hắn sử dụng mấy chục loại dược dịch đặc biệt được điều chế từ Linh thảo bôi lên mặt để dịch dung giả dạng, chỉ cần thần thức không đạt tới Kim Đan kỳ thì sẽ không thấu được lớp ngụy trang trên mặt hắn.
Đã gần đến thời gian buổi đấu giá diễn ra, càng ngày càng nhiều tu sĩ tràn vào phường thị Gia Thái, muốn tham gia buổi hội họp long trọng này.
Cảm giác trực tiếp nhất chính là dòng người di chuyển trên đường phố rõ ràng đã nhiều hơn so với trước kia, những tu sĩ chạy đến đây để tham gia buổi đấu giá thường có tu vi không thấp, phần lớn đều là Luyện Khí trung hay hậu kỳ.
Ngay cả "cao nhân" Trúc Cơ kỳ cũng nhiều hơn rất nhiều, hắn đi chưa được bao xa là đã có thể gặp được một người.
Lưu Ngọc đi trên đường phố phồn hoa, không quan tâm tới những tu sĩ Luyện Khí kỳ cung kính hành lễ hay thăm hỏi mình, mà hắn chỉ im lặng quan sát tình hình xung quanh.
Bước chân không ngừng đi tới trung tâm phường thị, một con đường phồn hoa nhất.

Con đường ở trung tâm này có một tòa nhà cao tầng cao hai mươi trượng, chiếm diện tích rộng lớn.
Toàn thân tòa nhà cao tầng này được xây dựng bằng một loại gỗ mà Lưu Ngọc không biết đến, những chi tiết được chạm trổ vô cùng tinh xảo, nhìn tổng thể vô cùng lộng lẫy và trang nghiêm uy quyền.
Vốn là công cụ vơ vét tài sản số một số hai trong phường thị, hàng năm đều giao nộp một khoản Linh Thạch không nhỏ cho phường thị, hai bên trước cổng nơi diễn ra buổi đấu giá, mỗi bên có ba tên tu sĩ thủ vệ của phường thị.
Tu vi của bọn họ đều ở mức Luyện Khí hậu kỳ, bọn họ mặc linh giáp linh khải tiêu chuẩn, cầm pháp khí, trường thương trong tay, linh quang bao xung quanh cơ thể, mắt nhìn thẳng phía trước.
Bọn họ đều là thủ vệ được phường thị đặc biệt cử tới để duy trì trật tự cho buổi đấu giá, nếu có tu sĩ dám gây sự lần thứ hai thì có quyền giết ngay tại chỗ!
Khoảng thời gian cách ngày diễn ra buổi đấu giá còn có hai ngày, trước tòa nhà cao tầng này cũng đã treo đủ loại biểu ngữ để tuyên truyền, hấp dẫn thêm càng nhiều tu sĩ tham gia.

Biểu ngữ liệt kê điều kiện tham gia để tham gia buổi đấu giá với quy mô lớn được tổ chức mười năm một lần, còn có đủ các thông tin của vật phẩm được đấu giá, ngay cả Trúc Cơ đan, một loại tài nguyên mang tính chiến lược này cũng được liệt kê trong các vật phẩm sẽ đấu giá.
Trên đường phố có rất nhiều tu sĩ Luyện Khí kỳ đi ngang qua, ánh mắt bọn họ khi nhìn về phía tòa nhà cao tầng đều mang theo nỗi khát khao và mong đợi nào đó.

Nhưng đáng tiếc thay, ngưỡng cửa để tham gia buổi đấu giá với kiểu quy mô này là vô cùng cao, đối với phần lớn những người trong bọn họ mà nói, là ngưỡng cửa với độ cao mà cả đời này bọn họ cũng không đạt được.
Hoặc là buổi đấu giá hội phát thư mời cho các cửa hàng, hoặc là người muốn tham gia xuất ra hai ngàn Linh Thạch hay linh vật có giá trị tương đương, hoặc là tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Nguyên Dương Tông.
"Chắc có lẽ tu sĩ chính tham gia buổi đấu giá này là tu sĩ Trúc Cơ Cảnh, còn mà tu sĩ Luyện Khí kỳ muốn lấy được thư mời, hay là có trong tay hai ngàn khối Linh Thạch vẫn là chuyện quá khó khăn."
Lưu Ngọc nhìn tòa nhà cao tầng nguy nga lộng lẫy trước mắt, im lặng suy nghĩ.
Sau đó hắn xoay người rời đi, định đi một vòng xem thử xem có thu hoạch gì không.

Có nhiều tu sĩ xa lạ như vậy tràn vào phường thị Gia Thái, nói không chừng có thể mang đến một vài món đồ vật khác nhau đấy nhỉ?
Sau khi đi một vòng, Lưu Ngọc lại thu hoạch được một số ít Linh thảo, hạt giống Linh thảo, mà những cái đều là trước chưa từng thấy qua.
Quả thật những tu sĩ từ những nơi khác nhau chạy tới đây đều mang đến rất nhiều đồ vật mới lạ, mang đến sức sống khác biệt cho phường thị, càng ngày càng náo nhiệt.
Như là đủ các vật liệu trên người yêu thú, da lông, xương cốt, máu, còn có các loại Linh thảo, đan dược đặc biệt của địa phương, với cả bán những linh thực, linh tửu đặc biệt.
Cả người yêu thú là một bảo vật, lông thú cao cấp có thể dùng để chế tạo phù bút, lông thú bình thường có thể chế tạo thành pháp y, với cả luyện pháp khí; Xương cốt lại là thứ đồ tốt để luyện pháp khí, xương yêu thú vô cùng cứng, dựa theo phẩm giai của yêu thú thì có thể luyện chế thành các món pháp khí có phẩm giai khác nhau.

Về phần máu thì có thể dùng để luyện chế thành mực phù dùng để vẽ phù lục, một vài pháp thuật và nghi thức cụ thể cũng cần đến máu.
Tu sĩ và yêu thú đấu tranh từ thời kỳ hoang dã cho đến tận thời đại ngày nay, từ thức ăn được nuôi dưỡng cho đến một trong hai bá chủ lớn thế giới, ân oán vướng mắc của vô số năm như thế, sớm đã có một hệ thống sử dụng thuần thục nguồn tài nguyên trên người yêu thú, dù một sợi lông một giọt máu thôi cũng đều có thể sử dụng được.
Là bởi vì trên người yêu thú có nguồn tài nguyên và giá trị phong phú, hấp dẫn vô số tu sĩ đi vào Hoành Đoạn sơn mạch săn giết yêu thú, nhưng thân phận thợ săn và con mồi lại không ngừng thay đổi, có một vài tu sĩ tiến vào sơn mạch nhưng sau đó không còn trở về nữa.
Bây giờ đang lấy ba châu ở biên giới Sở quốc làm ranh giới, lãnh thổ của hai tộc nhân thú và yêu thú đã duy trì hơn vạn năm, tu sĩ cấp thấp vẫn có thể đi vào trong Hoành Đoạn sơn mạch để săn giết yêu thú, nhưng nếu là tu sĩ cấp cao đi vào, một khi bị phát hiện sẽ bị bao vây tấn công.
Vùng đất của Sở quốc này tên là Thiên Chi Nam, nghĩa là cực nam của đại lục, một Hoành Đoạn sơn mạch khổng lồ chia cắt Thiên Chi Nam và trung tâm đại lục.
Nghe đồn Tu Tiên Giới ở trung tâm đại lục vô cùng phồn hoa, là thánh địa của tất cả tu tiên giả, có một đế quốc lớn mạnh đến khó tin được đã khôi phục được vài phần vinh quang của thượng cổ!
Ba mặt Thiên Chi Nam được bao quanh bởi biển, ngoài ba mặt được bao quanh bởi đại dương ra thì toàn là biển chết không hề có linh khí và sức sống.

Đã từng có tu sĩ Nguyên Anh kỳ bay về một hướng đến bốn trăm năm nhưng vẫn không nhìn thấy biên giới, đến khi pháp lực không đủ, và Linh Thạch mang theo đã tiêu hao một nửa người nọ mới đành phải lựa chọn quay trở về.
Thế nhưng có thể nói, vì để lấy được Linh Thạch mà tu sĩ không từ mọi thủ đoạn, ngụy trang lừa gạt nghĩ hết mọi biện pháp.

Ví dụ như vì để bán được nhiều Linh Thạch hơn mà đã trộn nước vào trong máu của yêu thú, ngụy trang Linh thảo cấp thấp thành một loại Linh thảo cấp cao khác, còn bán ra đủ loại bản đồ gì mà "di tích cổ tu", "tiền bối động phủ", có thể nói là hàng đẹp giá rẻ.
Chỉ cần hai bên bằng lòng là sẽ mua bán thành công, cho dù sau đó có phát hiện ra đó là hàng giả đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể oán trách do thị lực của chính bản thân chưa tốt mà thôi, những phường thị này sẽ không quan tâm đến chuyện đó.
Thế nhưng mà, phần lớn những thủ đoạn này cũng chỉ có thể lừa gạt được những tu sĩ trẻ tuổi mới vừa ra khỏi tông môn, gia tộc, với những người liều lĩnh chưa đủ kinh nghiệm mà thôi.

Chứ còn những "cáo già" chân chính trải qua Tu Tiên Giới hiểm ác đáng sợ này, biết rằng muốn kiếm được Linh Thạch là chuyện không dễ gì thì sẽ không bị mắc lừa.
Lưu Ngọc bất tri bất giác lại đi tới quảng trường hình chữ Hồi, cũng chính là khu bày sạp bán hàng.

Hắn đã thu liễm khí tức Trúc Cơ kỳ, dọc đường đi hắn vừa đi vừa quan sát xung quanh, thỉnh thoảng cũng sẽ dừng lại hỏi thăm, xem xét các loại hàng hóa trên gian hàng, không hề mang dáng dấp của một vị cao nhân tiền bối gì cả.
Bây giờ các gian hàng trên quảng trường đã nhiều hơn so với trước đây, khoảng cách giữa các gian hàng với nhau cũng sát nhau hơn, giữa dòng người đến người đi đông nghịt, tu sĩ muốn từ việc "tranh thủ" mà phất lên, trở nên giàu có trong một ngày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận