Tiên Phủ Trường Sinh


Tín vật được kiểm tra rất cẩn thận, tiền nong thì chỉ cần xác nhận đại khái giá trị là được.

Khoảng chừng sau một phút đồng hồ là đã đến lượt Lưu Ngọc.
Lệnh bài và thư mời đều rất dễ để lại dấu vết, với phong cách vẫn luôn cẩn thận của Lưu Ngọc thì đương nhiên sẽ không sử dụng hai thứ này, mà hắn dứt khoát gỡ túi trữ vật bên hông chứa hai ngàn Linh Thạch xuống đặt ở trước bàn của đại hán râu quai nón.
Đại hán rau quai nón cầm lấy túi trữ vật, thần thức đảo qua hai ba hơi thở là đã kiểm kê xong số lượng Linh Thạch, sau đó hắn ta trả lại túi trữ vật, khách sáo nói:
"Hoan nghênh đạo hữu tham gia hội đấu giá, dọc theo cổng chính đi vào chính là hội trường."
Lưu Ngọc nhận lấy túi trữ vật, mặt không chút thay đổi khẽ gật đầu không nói gì, bước qua cánh cửa đi vào trong tòa nhà.
Bậc cửa của cổng chính chỉ cao hơn nửa thước một chút, có vài tu sĩ chỉ cần nhẹ nhàng nhấc chân một cái là có thể vượt qua, nhưng có vài tu sĩ cả đời này cũng không bước qua được.
Sau khi đi vào, không gian bên trong rất lớn và trống trải.


Lưu Ngọc nhìn lướt qua xung quanh mới phát hiện không gian bên trong tòa nhà cao tầng này còn lớn hơn so với tưởng tượng của hắn, nhìn ra được kết cấu của tòa nhà này cũng được thiết kế một cách tỉ mỉ.
Chỉ thấy chính giữa không gian bên trong tòa nhà này là một cái bệ cao một trượng, so với mặt đất đi vào thì thấp hơn khoảng ba bốn trượng.

Phía trên xung quanh của bệ được trải thảm đỏ, góc dưới bên trái của bệ còn có một cái cửa động đen kịt, không biết nó được dẫn tới nơi nào.
Giữa bệ và khán giả có một khoảng cách rõ ràng, không đặt bất cứ thứ gì cả.

Khán phòng được mở rộng ra xung quanh theo hình bậc thang, mỗi tầng đều cao hơn tầng trước một chút, nhưng tầng dưới cùng cũng cao hơn bệ chính giữa, có thể thấy rõ tình hình diễn ra trên bệ.
Trên bậc thang có đặt một cái ghế dựa, mỗi cái ghế đều cách nhau một khoảng cách an toàn, rõ ràng là suy nghĩ cho sự kiêng kỵ của tu sĩ.

Nhưng cũng không phải tầng nào cũng bày ghế, mà là cách một tầng sẽ bày ghế một tầng, sắp xếp như vậy cũng đủ để chứa hai ngàn tu sĩ.
Lối đi từ cổng chính đến tất cả các chỗ ngồi đều được trải thảm màu nâu vàng, lối đi giữa các chỗ ngồi cũng không ngoại lệ.
Không gian cao mười trượng, bốn góc tường đều treo một cái đèn lồng màu vàng thật lớn, Dạ Quang thạch khổng lồ phát ra ánh sáng nhẹ xuyên thấu qua lớp vải chiếu sáng không gian này.
Xa hơn nữa là các phòng riêng ở hai bên trái phải dành riêng cho khách quý của hội đấu giá, thông qua cửa sổ có thể quan sát rõ tình hình ở phía dưới.
Lúc này, chỗ ngồi ở bậc thang đã có khoảng một trăm tu sĩ đang ngồi ở đấy, hai bên cũng không có nói chuyện với nhau, ai làm chuyện nấy vô cùng yên tĩnh.
Lưu Ngọc đánh giá hoàn cảnh xung quanh một hồi, sắc mặt lạnh lùng chọn một chỗ ngồi cách cửa lớn cũng khá gần, ngồi ở vị trí ở tầng khá cao.
Hắn tựa lưng vào ghế, không quan tâm đến việc các tu sĩ khác đang làm gì, mà chia ra một phần nhỏ thần thức chuyển động xung quanh cơ thể phòng ngừa có người dò xét.

Hắn khép hai mắt nhìn như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thật ra đang lặng lẽ lĩnh hội Thanh Dương công pháp.

Thời gian dần trôi qua, bên cạnh các tu sĩ đi vào hội trường, tìm được chỗ ngồi và ngồi xuống, thì cũng có không ít tu sĩ có xuất thân hay lai lịch phi phàm, dưới sự chứng kiến của người khác mà bay lên phòng kín ở bên trên.
Dần tới giờ Ngọ, tu sĩ tiến vào cũng càng ngày càng ít.
Lưu Ngọc mở hai mắt ra khẽ đếm sơ qua, hiện trường đã có tối thiểu năm trăm tu sĩ đã yên ổn chỗ ngồi ở đó, phần lớn chỗ ngồi vẫn còn đang bỏ trống, trong đó đại bộ phận là Trúc Cơ kỳ, Luyện Khí kỳ chỉ có một bộ phận nhỏ.
Về phần có tu sĩ Kim Đan đang ẩn giấu ở trong đó hay không thì không biết được.
Tu sĩ Kim Đan khi đã cố tình ẩn giấu vậy thì cho dù là dùng thần thức đi truy lùng thì cũng sẽ không thể phát hiện được.
Khi số người tăng lên nhiều khó tránh khỏi việc một số tu sĩ gặp được người quen, hai bên hỏi han ân cần, khách sáo vài câu, trong hội trường dần trở nên ồn ào.
“Keng...!keng”
Hai tiếng chuông vang dội trong hội trường, quanh quẩn bên trong không gian, lại to lớn, trong nháy mắt vượt qua tất cả âm thanh, nghe xong khiến người ta yên ổn tâm thần.
Hai tiếng chuông qua đi, hội trường trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, tiếng trò chuyện lập tức nhỏ lại, tất cả mọi người đã biết hội đấu giá chính thức bắt đầu.
Ở giữa khán đài màu đỏ chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một lão giả còm, dường như là người thế tục khoảng bảy tám mươi tuổi nhưng một thân khí tức thâm hậu khiến cho người ta không dám xem thường, tu vi nháy mắt đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ!
Trong lòng Lưu Ngọc run lên, thầm nghĩ phòng đấu giá này quả nhiên thực lực hùng hậu, một chủ trì hội đấu giá thôi cũng đã có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
“Trì Vân Hưng? Lão gia hỏa này không phải mấy chục năm nay không tự mình chủ trì hội đấu giá sao?”

Lúc này người bên cạnh Lưu Ngọc khẽ nói chuyện, nhận ra thân phận của lão giả gầy còm, người này dường như thanh danh trên giang hồ không nhỏ.
“Các vị đạo hữu có thể tới tham gia hội đấu giá lần này, phòng đấu giá của chúng tôi rất vinh dự, rất cảm tạ quý vị!”
“Hội đấu giá lần này chuẩn bị các loại pháp khí, đan dược, công pháp, có tổng hơn một trăm loại, đảm bảo sẽ không khiến cho các vị đạo hữu thất vọng.”
“Lão phu là Trì Vân Hưng, thân làm phó Hàng trưởng, vậy đấu giá hội lần này lão phu sẽ chủ trì vậy.”
Thời gian này bỗng nhiên ánh sáng tối sầm lại, chỉ có trên đài còn có ánh sáng, Trì Vân Hưng đứng ở trên bình đài, hai tay ôm quyền thoải mái chào hỏi người ở tứ phương.”
Không thấy lão dùng bao nhiêu bao nhiêu lực để nói chuyện nhưng tiếng nói lại có thể vang vọng khắp hội trường, hiển nhiên là đã dùng đến pháp lực.
“Trì lão quỷ, bớt nói nhiều, nhanh chóng tranh thủ thời gian mà bắt đầu đi, chúng ta không phải đến đây để nghe ngươi nói nhảm đâu!”
Rất nhiều người đang ngồi là tu sĩ Trúc Cơ có tu vi cao thâm hoặc là người có bối cảnh thâm hậu, cũng không kiêng kị gì Trì Vân Hưng này mà lập tức không nhịn được mở miệng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận