Hắn biết những thứ này đều chỉ là món khai vị, điều thật sự đặc sắc vẫn chưa bắt đầu, đồ vật quý hiếm còn ở phía sau.
Tuy vậy, hắn cũng hơi có hứng thú xem, đủ loại đồ vật ngày thường khó thấy khiến Lưu Ngọc mở mang tầm mắt.
Bộ “Ất Mộc Táng Sinh Trận” này cuối cùng bị một nữ tu Trúc Cơ kỳ khí phách mua được với giá là một ngàn sáu trăm khối Linh Thạch.
Cùng với buổi đấu giá được tiến hành, từng món vật phẩm được bán ra với giá cao, động một chút là một hai nghìn Linh Thạch.
Đây là con số mà tu sĩ Luyện Khí kỳ không dám tưởng tượng, nhưng đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà nói lại rất đỗi bình thường.
Khi đấu giá xong mười món vật phẩm, trong lòng Lưu Ngọc khẽ động, cuối cùng đã trông thấy món đồ mình cần.
Chỉ thấy lại có hai thị nữ quyến rũ và quen thuộc bưng đĩa ngọc lên, trên đĩa ngọc đặt mặt cờ nhỏ màu vàng cỡ nửa thước.
Đúng lúc này, Trì Vân Hưng lên tiếng:
“Pháp khí phòng ngự cực phẩm cờ Kim Cương, chất liệu chủ yếu là bằng kim cương vô cùng rắn chắc và được luyện liên tục trong bảy bảy bốn chín ngày đêm không nghỉ dưới địa hỏa với nhiệt độ cực cao.”
“Cờ Kim Cương chuyên dùng để phòng ngự, có hiệu quả phòng ngự rất tốt đối với đủ mọi đòn tấn công đa dạng.
Sau khi được phòng đấu giá giám định, dù bị người khác lấy linh khí thượng phẩm ra thi triển đòn tấn công linh khí hóa hình, thì cũng có thể chống đỡ được chốc lát.
Thật sự là một món pháp khí hoàn hảo hiếm có.”
“Giá khởi điểm là chín trăm Linh Thạch, mỗi lần tăng giá không được ít hơn năm mươi Linh Thạch.”
Trì Vân Hưng lại khen ngợi về chỗ tốt và ưu điểm của vật phẩm bán đấu giá như thường lệ, lão vừa dứt lời thì đã có tu sĩ hét giá.
“Chín trăm năm mươi Linh Thạch.”
Một tu sĩ trung niên với mái tóc hoa râm, khí chất bất phàm đứng dậy ra giá.
Trông dáng vẻ có lẽ là tộc trưởng của gia tộc Trúc Cơ nhỏ nào đó.
Lưu Ngọc theo âm thanh nhìn qua đó, lòng thầm phán đoán tài lực của đối phương.
“Một ngàn Linh Thạch.”
Lại có một vị tu sĩ khác ra giá, người này là một tên to con để ngực trần rậm rạp lông.
Bởi tu luyện công pháp rất khác, rất nhiều tu sĩ hay bị công pháp ảnh hưởng đến tính tình, chẳng lạ gì khi đầy người có những sở thích kỳ lạ.
Chẳng hạn như mấy loại công pháo thải dương bổ âm của Hợp Hoan Môn, hễ nữ tu tu luyện thì cả người sẽ cực kỳ nhạy cảm, tính cách sẽ dần trở nên lẳng lơ, dâm đãng, vẻ ngoài cũng biến xinh đẹp, ngon ngọt mọng nước.
Sau khi hai người kia lần lượt ra giá, lại có thêm hai vị tu sĩ khác có hứng thú với pháp khí này nên ra giá.
Giá của cờ Kim Cương bị đội lên một ngàn một trăm khối Linh Thạch.
“Một ngàn bốn trăm Linh Thạch.”
Lưu Ngọc ra giá, nâng giá lên hơn ba trăm Linh Thạch, cố tình để đám người này biết khó mà lui.
Giọng hắn rất bình tĩnh nhưng lại chứa đựng ý tứ kiên định, thể hiện lòng quyết tâm nhất định phải lấy được của mình với các tu sĩ khác.
Bình thường, giá của một pháp khí khoảng một ngàn hai trăm Linh Thạch.
Tuy cờ Kim Cương là pháp khí phòng ngự khá hiếm, chất lượng cũng coi như hoàn hảo, nhưng cũng chỉ một ngàn bốn trăm khối Linh Thạch mà thôi.
Nghe thấy cái giá này, rõ ràng là bốn người ra giá trước đó tỏ ra lưỡng lự, thầm cân nhắc được mất.
“Một ngàn bốn trăm khối Linh Thạch, còn có đạo hữu nào có hứng thú không?”
“Chỉ cần cao hơn cái giá này thì đã có thể mang món pháp khí phòng ngự quý giá này đi rồi!”
“Bỏ qua lần này là phải chờ tiếp mười năm đấy!”
Trì Vân Hưng lên tiếng rất đúng lúc, câu nào câu nấy trêu chọc nhân tâm, cố ý nói ba câu này với những người ra giá trước đó.
Sau mấy nhịp thở, ngay khi thời gian sắp hết, tu sĩ trung niên tóc hoa râm kia đã ra giá.
“Một ngàn bốn trăm năm mươi Linh Thạch.”
Bốn vị tu sĩ cạnh tranh với nhau trước kia cũng chỉ có một mình lão hét giá, có vẻ như ba người còn lại đã từ bỏ.
“Một ngàn sáu trăm Linh Thạch.”
Lưu Ngọc lại ra giá lần nữa với vẻ mặt vô cảm, nâng thẳng giá lên một trăm năm mươi Linh Thạch.
Hoàn toàn áp đảo tu sĩ trung niên tóc hoa râm về mặt khí chất, hắn làm lơ ánh mắt sắc lẹm của lão nhìn sang đây, rất có khí phách ung dung nhàn nhã, nghiền áp đối phương.
Tuy nhiên lấy khí thế đè ép hay nghiền áp người khác bằng ánh mắt lại chẳng vi phạm quy tắc của buổi đấu giá, cho nên phía tổ chức đấu giá cũng mặc kệ, chỉ cần đừng có đụng chạm tới lợi ích của người kia quá đáng, thì họ cũng không muốn đắc tội với tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Nghe thấy cái giá một ngàn sáu trăm Linh Thạch, tu sĩ trung niên siết chặt nắm đấm há miệng muốn nói, cuối cùng vẫn liếc nhìn Lưu Ngọc đầy lạnh lùng rồi ngồi trở lại ghế từ bỏ cạnh tranh.
“Nếu đã không ai ra giá nữa, thì cờ Kim Cương này sẽ thuộc về vị đạo hữu này với giá là một ngàn sáu trăm Linh Thạch.”
“Xin mời vật phẩm bán đấu giá tiếp theo!”
“Đạo hữu đã mua được pháp khí này, bây giờ có thể ra sau cánh gà thực hiện giao dịch.”