Lưu Ngọc cũng không hề để lợi ích thu được từ mấy mẫu Linh điền này vào mắt, mấy mẫu này để chỉ ra vẻ mà thôi, cho nên nửa năm nay y cũng vẻn vẹn chỉ gặp qua hắn hai lần, lại càng không dám mạo muội quấy rầy.
Lưu Ngọc tùy ý ngồi ở trên một tảng đá xanh lớn bên ngoài động phủ, lấy ra một Ngọc Ống từ túi trữ vật, thần thức dò vào bên trong kiểm tra tin tức.
Trong Ngọc Ống này ghi lại tin tức của Mậu Thổ Thanh Thạch trận, có phương pháp bố trí và khống chế, quả thật như lời Trì Vân Hưng nói, cách bố trí rất đơn giản thuận tiện.
Lưu Ngọc thu hồi trận bàn và trận kỳ của Đại Tam Tài trận đem bỏ vào túi trữ vật, dựa theo lời nói trong Ngọc Ống hắn đã kiểm tra xung quanh động phủ, sau đó dùng hai mươi bảy cây trận kỳ chôn sâu khoảng năm sáu trượng bên dưới động phủ.
Khác với trận pháp đơn giản của Luyện Khí kỳ, trận pháp Trúc Cơ kỳ nhị giai thượng phẩm phức tạp hơn rất nhiều, có rất nhiều điểm cần phải chú ý.
Sau đó hắn lấy ra ba Trận Bàn, hai tay nhanh chóng sử dụng pháp quyết, tạo ra hơn mười tia sáng trắng đánh vào ba Trận Bàn kia.
Trận Bàn bị điều khiển, bên ngoài phát ra vầng ánh sáng mờ, mặt đất gần nơi đây bắt đầu có sự chấn động nhẹ, từng viên đá nhỏ cũng không ngừng rung lên.
Qua bảy tám hơi thở sau, chấn động trên mặt đất dần dần biến mất, đây là dấu hiệu đã sắp đặt trận pháp thành công.
Lưu Ngọc thấy vậy không chút do dự, hắn thay đổi pháp quyết trong tay, tiếp tục dùng hơn mười đạo pháp quyết đánh vào ba Trận Bàn, đây chính là pháp quyết khống chế Mậu Thổ Thanh Thạch trận đã được ghi chép trong Ngọc Ống.
Sau khi Trận Bàn nhận được mệnh lệnh, ba Trận Bàn mỗi nơi đều bắn ra chín đạo hoàng quang, hướng về phía vị trí của Trận Kì được chôn vùi dưới lòng đất.
"Ầm ầm ầm.
"
Qua một hai hơi thở, từng tảng thanh thạch khổng lồ mọc lên, có ánh sáng màu vàng kết nối giữa những thanh thạch, vây quanh bốn phía động phủ.
Ngoài ra còn có một lớp bảo vệ màu vàng bên trên động phủ, hơn nữa có những tảng thanh thạch to bằng nắm tay tập trung hướng về phía vòng bảo vệ, cuối cùng dường như đã hình thành một chiếc nắp tròn màu vàng xanh.
Ngoài ra còn có các ánh sáng vàng kết nối dày đặc giữa chiếc nắp tròn và những tảng thanh thạch khổng lồ bên dưới, tạo thành một tổng thể hoàn chỉnh, phía sau chiếc nắp tròn và thanh thạch còn có một luồng ánh sáng màu vàng bao quanh, bảo vệ động phủ ở mọi hướng.
Lưu Ngọc tạm ngưng pháp quyết trong tay lại, nhìn từng mảnh rừng thanh thạch khổng lồ trước mắt và chiếc nắp tròn do đá mịn lơ lửng phía trên rừng đá, trong lòng hắn không ngừng tự tán thưởng.
Địa hình nơi đây đã hoàn toàn thay đổi, tuy rằng chỉ được phạm vi nhỏ khoảng mấy chục trượng, trận pháp nhị giai của Trúc Cơ kỳ có uy năng như vậy, đối với một tu sĩ cảnh giới cao hơn có thể dời núi lấp biển cũng không phải danh bất hư truyền, có điều muốn làm được điều này cần tu vi Nguyên Anh kỳ chăng? Hay cần đến Hóa Thần kỳ đây?
Giờ khắc này đối với Lưu Ngọc sau khi đã đạt cảnh giới Trúc Cơ kỳ sinh ra một cảm giác khát vọng mãnh liệt.
Hắn dùng Con dấu màu hồng thử một chút uy năng của Mậu Thổ Thanh Thạch trận, cho dù dùng toàn lực sức mạnh hắn cũng chỉ có thể đập nát năm sáu khối đá, sau đó không thể tiếp tục được nữa.
Ngay cả khi Linh khí thượng phẩm Ly Huyền kiếm đã phát huy hết tác dụng, thi triển Linh khí hóa biến thành một con Hỏa Liệt Điểu, cũng chỉ có thể đâm thủng mười bảy khối cự thạch, sẽ hao hết uy năng, khoảng cách công kích đến hào quang màu vàng kia còn kém một khối thanh thạch.
Hơn nữa những thanh thạch bị phá hủy dưới sự khống chế của trận pháp rất nhanh đã khôi phục lại nguyên dạng, chỉ cần trận pháp vẫn còn Linh lực thì nó có thể không ngừng khôi phục.
Linh mạch của Thải Liên sơn chỉ là nhị giai trung phẩm, nhưng Mậu Thổ Thanh Thạch trận bình thường được thực hiện ở mức tối thiểu cũng không tiêu hao bao nhiêu Linh khí, nếu gặp phải địch tu tiến công, cung cấp Linh khí cho trận pháp tiêu hao ba ngày ba đêm vẫn không thành vấn đề, việc bố trí trận pháp này ở Linh mạch dùng để trấn giữ động phủ quả thật rất thích hợp.
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, coi như hài lòng đối với biểu hiện của Mậu Thổ Thanh Thạch trận.
Hắn tuỳ ý tìm một tấm bia đá khắc một hàng chữ, sau đó đặt bên cạnh con đường nhỏ dẫn tới dưới chân núi cảnh cáo người tới, tiếp theo lại có mấy đạo pháp quyết đánh vào Trận Bàn.
"Ầm ầm.
"
Thanh thạch chậm rãi di chuyển, trong rừng đá xuất hiện một con đường nhỏ đi thẳng tới cửa lớn của động phủ, hào quang dưới đất cũng mở ra một khoảng trống rộng khoảng một trượng.
Sau khi Lưu Ngọc đi vào động phủ, con đường nhỏ giữa rừng đá lại dần dần biến mất, khoảng trống trên màn hào quang cũng từ từ không còn trông thấy nữa, nắp tròn do thanh thạch tạo thành cũng rơi vào vòng trong của rừng đá.
Xa xa nhìn qua, vị trí của động phủ tựa như một mảnh rừng đá nhỏ, trung tâm rừng đá có một ngọn núi nhỏ cao khoảng bảy tám trượng.