Tiên Phủ Trường Sinh


Cứ thế lại trôi qua nửa chén trà.
Bên ngoài Hắc Thủy Cực Phong trận, Lư chấp sự điều khiển pháp khí lơ lửng trên không trung, quan sát tình hình trận chiến từ trên cao.
Thấy cảnh này, sắc mặt trở nên khó coi, cực kỳ âm trầm, mắt thấy đòn tấn công của lão hoàn toàn bị tu sĩ của kẻ địch chặn được, sử dụng thủ đoạn gì cũng đều bị đạo cô trong trận pháp kia ngăn lại, trong thoáng chốc thế nhưng không có cách gì phá vỡ cục diện bế tắc.
Chín vị tu sĩ Trúc Cơ bao gồm cả ba vị đồng môn bên trong đều không thể tấn công lên trận pháp một cách hiệu quả, chỉ dựa vào một người còn lại hoàn toàn không gây đe dọa gì đối với trận pháp.

Thậm chí đám đệ tử Luyện Khí kỳ vẫn đang rơi vào tình thế khó khăn, chân tay lóng ngóng không dám tấn công.
“Lần đánh lén này hoàn toàn thất bại.”
Sau khi đám tu sĩ trong Linh dược viên phản ứng lại, tuy họ vẫn chiếm ưu thế về mặt thực lực nhưng cũng không cách nào tấn công trận pháp phòng ngự, tiếp tục giằng co cũng sẽ không có gì thay đổi.

Nghĩ đến đây, Lư chấp sự đã có ý rút lui.
“Lư Phúc Bân, ngươi dám dẫn người đánh lén điểm tài nguyên của Nguyên Dương Tông, đúng là to gan lớn mật!”
Đúng lúc này, Nghiêm Hồng Ngọc lên tiếng, quở trách đối phương với lời lẽ chính đáng.
Nàng ta thường xuyên ở lại Vọng Nguyệt Thành này mấy chục năm, bởi vì tiếp giáp Kính Châu, trước giờ mối quan hệ giữa Nguyên Dương Tông và Hợp Hoan Môn không tốt, cũng từng giao đấu với tu sĩ Trúc Cơ của Hợp Hoan Môn rất nhiều lần, vừa hay quen biết với Lư Phúc Bân.


Tuy nhiên lúc trước không thăng cấp Trúc Cơ hậu kỳ nên chưa từng giao thủ trực diện với đối phương.
“Hừ!”
Lư Phúc Bân không ngừng cười khẩy, không thèm đấu khẩu với nàng ta, cũng chẳng để ý chuyện đã bị nhận ra thân phận.
Việc trộm cắp điểm tài nguyên lẫn nhau giữa ba đại trận doanh là chuyện thường tình.

Trước khi lão đến đây cũng từng nghe nói hai điểm tài nguyên khác cấp Trúc Cơ đã bị chiếm đóng, tu sĩ canh giữ không ai còn sống, nghe đồn là do tu sĩ của Nguyên Dương Tông làm.
Vì để tranh cướp các tài nguyên tu tiên như Linh Thạch, pháp bảo, công pháp,...!mà các tu sĩ tàn sát không tiếc giở mọi thủ đoạn là chuyện như cơm bữa, đâu phân chia thiện ác gì chứ?
Tuy nhiên thủ đoạn tranh đoạt lợi ích khác nhau, lập trường của mỗi người cũng không giống.
Xét nhà diệt tộc cũng là chuyện thường thấy, năm đại tông môn của Sở quốc lại không phải là tông môn chính đạo gì, danh tiếng nhất định cũng không tính là vẻ vang thì nào chú ý nhiều như vậy.

Cùng lắm khi xong chuyện tìm bừa một cái cớ đường hoàng lấp kín miệng lưỡi thế gian.
Nơi này cách đại doanh chính diện của tu sĩ Nguyên Tông Môn và Vọng Nguyệt Thành quá gần, mắt thấy cục diện lại giằng co, tiếp tục kéo dài cũng không có lợi với bên mình.

Nghĩ đến đây, Lưu Phúc Bân thầm đưa ra quyết định.
“A!”
Lão đang định mở miệng chỉ huy cho đám tu sĩ rút lui thì đúng lúc này một tiếng hét thảm thiết vang lên, Lưu Phúc Bân khẽ động thần thức, liếc nhìn qua đó.
Nhưng tình thế bên phía Lưu Ngọc đã thay đổi, tu sĩ tử bào đã thoi thóp hơi tàn.
Hai nhịp thở trước đó, Lưu Ngọc đã trộn lẫn Âm Lôi Tử vào trong quả cầu lửa đánh về phía tu sĩ tử bào.

Đến khi tên này phát hiện ra thì đã quá muốn, Âm Lôi Tử đã gần trong gang tấc.
Tu sĩ tử bào chỉ kịp gọi ra một kiện pháp khí phòng ngự thượng phẩm, Âm Lôi Tử đã bị kích nổ.

Sau khi tiếng nổ lớn vang lên, tu sĩ tử bào đứng ngay trong trung tâm vụ nổ đã thoi thóp hơi tàn.


Còn kiện pháp khí thượng phẩm kia đã bị nổ tung thành mảnh vụn vương vãi khắp nơi.
Đây chỉ là một lần Lưu Ngọc thử nghiệm, vốn không có bao nhiêu hy vọng.

Nếu người này có lòng cảnh giác mạnh một chút thì vẫn đủ thời gian để né tránh, hay pháp khí phòng ngực cực phẩm cũng có thể đỡ được, cùng lắm chỉ bị thương nhẹ đôi chút.
Có lẽ là do Hỏa Cầu thuật trước đó quấy rầy khiến hắn ta mất đi sự cảnh giác nên có, cũng có thể là do bị Lưu Ngọc liên tiếp khiêu khích đến mức váng đầu, tóm lại bây giờ hắn ta đã nằm trong vũng bùn đen không còn bao nhiêu sức lực để phản kháng.
Thấy đòn đánh lén bất ngờ thành công, Lưu Ngọc thầm vui vẻ.
Hắn vốn chỉ nhất thời nảy sinh ý tưởng thử nghiệm Âm Lôi Tử này, cũng không mong chờ bao nhiêu, ai ngờ lòng cảnh giác của tu sĩ tử bào lại thấp như vậy, tới ngay sát trước mặt mới phát hiện ra.
Trong lòng xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ, nhưng động tác của Lưu Ngọc cũng không hề chậm lại.

Ý niệm vừa động Thanh Dương Ma Hỏa bay ra khỏi miệng bám lên trên Tử Mẫu Truy Hồn đao, khống chế pháp khí nhanh chóng bay về phía tu sĩ tử bào định lấy mạng hắn ta.
Cùng lúc này, bởi chủ nhân bị trọng thương mà Ám Kim Phi kiếm vẫn luôn dây dưa không ngừng với cờ Kim Cương cũng mất kiểm soát rơi xuống đất.
Dĩ nhiên Lưu Ngọc sẽ không bỏ qua lợi thế trước mắt, điều khiến cờ Kim Cương kéo Ám Kim Phi kiếm nhanh chóng trở lại trong trận.
Hắn làm mấy chuyện này xong còn chưa chịu dừng tay, ý niệm vừa động, một chiếc gai tinh thần vô hình ngưng tụ giữa mày, ngưng tụ xong lập tức biến mất ngay trước mắt.
Giây tiếp theo đã xuất hiện trước người của tu sĩ tử bào, truyền thẳng vào giữa mi tâm của hắn ta, khiến tu sĩ tử bào vẫn còn muốn giãy dụa làm gì đó lập tức đờ đẫn, hai mắt mờ mịt đứng yên bất động.
Chính là Kinh Thần thuật.
Giây tiếp theo, Tử Mẫu Truy Hồn đao bốc lên ngọn lửa xanh nhạt đã gần ngay trước mắt, sắp lấy mạng hắn ta.
“Chờ đã!”

Lư Phúc Bân chứng kiến cảnh này, giận dữ gầm lên một tiếng, gọi linh khí trung phẩm ra thi triển Hóa Hình thuật biến thành một con chim đen khổng lồ muốn cứu viện.
Gia tộc của vị tu sĩ tử bào này là gia tộc Trúc Cơ lâu đời của Hợp Hoan Môn, thực lực không thể coi thường.

Tuy lão không sợ nhưng cũng không muốn trở mặt, cho nên người này không thể chết ở đây được.
Các tu sĩ Trúc Cơ khác của Hợp Hoan Môn cũng phát hiện cảnh này, ai nấy điều khiển pháp khí muốn chi viện, nhưng đã quá trễ.
Lưu Ngọc làm lơ những gì đám tu sĩ Hợp Hoan Môn nói, trong mắt bùng nổ sát ý.
Hắn điều khiển Tử Mẫu Truy Hồn đao đang bốc cháy đâm thủng lồng ngực của tu sĩ tử bào không một chút trở ngại nào.
Chưa đầy nửa nhịp hô hấp, Thanh Dương Ma Hỏa đã biến người này thành tro đen, tinh hoa sinh mệnh cùng linh hồn đều bị thiêu đốt không còn một mảnh, hóa thành nhiên liệu làm Ma Hỏa lớn mạnh.
Ngay sau đó Tử Mẫu Truy Hồn đao nhanh chóng kéo túi trữ vật của tu sĩ tử bào chạy về.

Lúc này con chim màu đen khổng lồ do linh khí hóa hình mới thong thả đến muộn, chỉ biết nhìn mà than thở.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận