Tiên Phủ Trường Sinh


Lúc này, dưới sự điều khiển của Tào Mộng Vũ, bên ngoài Hắc Thủy Cực Phong bao phủ một tầng huyễn trận, nhưng thông qua những vết tích đấu pháp, tu sĩ vẫn có thể tùy ý đoán ra được vị trí của Linh dược viên.

Nếu như Linh dược viên đã hoàn toàn bại lộ, lấy tầm quan trọng và chiến lược để tính toán thì nói không chừng đã bị treo thưởng ở hai đại trận doanh khác.

“Cho dù có đột kích khác, mình có phù bảo và thuyền độn phong, chỉ cần không gặp phải vây công hoặc bị tu sĩ cực kỳ lợi hại để mắt tới thì khả năng tự vệ vẫn nắm chắc rất lớn.


“A~”
Lưu Ngọc đột nhiên cười tự giễu, cuối cùng mình vẫn là một tên khốn tham sống sợ chết, từng thời khắc đều chỉ muốn bảo vệ cái mạng nhỏ.

Nhưng thế giới này có ai không như thế đâu?
Mặc dù đã đến Trúc Cơ kỳ nhưng đối mặt với chiến tranh tu tiên giới hùng vĩ mà nói, vẫn quá là nhỏ bé, chỉ vẻn vẹn có một tia lực tự vệ mà thôi.


Đứng yên một lúc lâu, đến khi một vầng trăng sáng trắng noãn nhô lên giữa bầu trời Lưu Ngọc mới quay người đi vào nhà gỗ nhỏ.

Vĩ đại, bắt đầu từ nhỏ bé.

!
Lưu Ngọc khoanh chân ngồi lên bồ đoàn, trước người là túi trữ vật của tu sĩ tử bào, giờ phút này tâm tình là sự vui vẻ khó có được, giống như lão nông thế tục nhìn thấy hoa màu mà mình cực khổ gieo xuống đã kết ra trái cây to.

Rót vào đó một tia pháp lực, bắt lấy một chỗ miệng túi khác nhẹ nhàng lắc một cái, lập tức một đống vật phẩm từ trong túi trữ vật rơi ra, tạp nham rơi xuống mặt đất trước người hắn.

Hai kiện pháp khí cực phẩm bắt mắt nhất không gì bằng, khí tức mạnh mẽ mà lại có kim quang lóng lánh cực kỳ bắt mắt, theo thứ tự là pháp khí Trường cung màu vàng và Phi kiếm màu vàng.

Trừ hai cái đó ra là một đống Linh Thạch lớn ước chừng một ngàn khối, cùng với mấy bình đan dược có công hiệu khác nhau, còn có mấy món pháp khí trung thượng phẩm và mấy cái ngọc đồng, cùng với mười mấy bộ quần áo.

Một ngàn Linh Thạch bên trong toàn bộ là Linh Thạch hạ phẩm, trong đó có ba khối kim quang mơ hồ xuyên thấu thân thể mà ra, tuy nhiên hiện ra hơi mờ, chính là Linh Thạch trung phẩm.

Lưu Ngọc tiện tay vung lên thu số Linh Thạch đó vào túi trữ vật, số lượng Linh Thạch trong tay lại lần nữa vượt lên tám ngàn, từ khi lên tới Trúc Cơ kỳ, sau khi thu hết Linh Thạch trung phầm thì liền có thêm, hiện tại Linh Thạch trung phẩm sớm đã không thể khiến cho nội tâm của hắn rung động nữa.

Kỳ thực phần lớn tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ trong túi trữ vật có hai ngàn khối Linh Thạch đã được xem là không tồi, cho dù tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ thì cũng chỉ hai, ba ngàn là hết cỡ, tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ thì ước chừng giữa ba bốn ngàn.

Đây là ở tông môn giàu có, gia tộc tu sĩ, còn tán tu sẽ còn ít hơn so với đây, dạng giống như Lưu Ngọc, trước đây giấu trong lòng mấy vạn Linh Thạch thì đơn giản là dị số, toàn bộ tu tiên giới Sở quốc cũng chưa chắc có được mấy người.

“Luyện Khí tán?”

Lưu Ngọc nhìn một bình đan dược được đánh dấu trong số đó, trong lòng không khỏi vui mừng, mở ra xem xét một chút quả là không sai.

Luyện Khí tán là đan dược khá tốt cho tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ tu luyện, mặc dù vẫn còn không bằng Thanh Nguyên đan cổ phương ghi lại, nhưng so với Tinh Nguyên đan thì dược tính gần mạnh mẽ hơn một nửa, cho nên rất khó có được.

Lấy tạo nghệ trong lĩnh vực đan đạo của hắn bây giờ đã có thể các nhận ba bình đan dược này không có vấn đề, có thể yên tâm sử dụng, ba bình Luyện Khí tán xem như là mỗi ngày sử dụng thì có thể dùng một hai tháng.

Về phần mấy cái ngọc đồng thì là công pháp và pháp thuật của tu sĩ tử bào tu luyện, Lưu Ngọc lật sơ qua xem, cũng chỉ là loại phổ thông, tiện tay ném vào trong túi trữ vật, không chú ý quá nhiều.

Ném hết quần áo của tu sĩ tử bào ra ngoài, dùng một Hỏa Cầu Thuật đốt đến không còn thì thu túi trữ vật vào trong Tiên Phủ.

Theo tu sĩ chết dưới tay hắn ngày càng nhiều thì những túi trữ vật không cần đến đều ném vào trong Tiên Phủ, hiện tại túi trữ vật bên trong Tiên Phủ ngày càng nhiều, nhưng tu sĩ Trúc Cơ sử dụng túi trữ vật thượng phẩm thì đây vẫn là kẻ đầu tiên.

Lưu Ngọc có thói quen chỉ đeo bên hông một cái túi trữ vật, nhiều hơn sẽ cảm thấy khó chịu.

Thực ra trong giới tu tiên không phải không có người đeo mấy cái túi trữ vật bên hông, tu sĩ Trúc Cơ kỳ mang theo một cái túi trữ vật thượng phẩm và hai ba cái túi trữ vật trung phẩm là rất bình thường, nhưng Lưu Ngọc vẫn quen dùng một cái, một mặt đồ thừa có thể ném vào trong tiên phủ, một mặt là có ý điệu thấp.


Dù sao dựa vào lời nói trong [Ma tu yếu lược] thì tu sĩ bình thường đeo bên hông nhiều túi trữ vật thường sẽ “Giàu có”, là “dê béo” thượng đẳng, rất dễ trở thành mục tiêu giết người cướp của của tà tu.

Sau khi xử lý xong xuôi mọi vật thì Lưu Ngọc cầm lấy hai kiện pháp khí cực phẩm rồi quan sát tỉ mỉ.

Kim tính sắc bén chủ sát phạt, hai kiện pháp khí này đều là thuộc tính Kim, lực công kích không yếu, điểm này hắn đã từng giao thủ qua nên rất am hiểu.









Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận