Tiên Phủ Trường Sinh


Phải mau chóng lĩnh ngộ bí thuật tầng thứ ba, đạt tới năng lực có thể giấu giếm tu sĩ Kim Đan kỳ, dù sao sau khi trở lại Vọng Nguyệt Thành bất kể lúc nào cũng có thể bị trưởng lão Kim Đan triệu kiến.

Về phần gặp được tu sĩ Nguyên Anh? Lưu Ngọc căn bản chưa từng có ý nghĩ này, Nguyên Dương tông chỉ có một vị tu sĩ Nguyên Anh, đó chính là “Thiên Phong lão tổ.


Đa số tu sĩ Trúc Cơ từ lúc nhập môn đến bây giờ vẫn chưa từng gặp mặt lần nào, nghe nói đã hơn trăm năm không nhúng tay vào sự vụ của tông môn, sự vụ lớn nhỏ đều là tu sĩ Kim Đan, Trúc Cơ quản lý.

“Thiên Phong lão tổ” không phải là ra ngoài dạo chơi thì là bế quan khổ tu, một lòng truy cầu đại đạo, có thể nói là thần long thấy đầu không thấy đôi, khả năng Lưu Ngọc gặp lão gần như bằng không, so với việc ra ngoài gặp phải một đám tu sĩ Kim Đan chặn đánh còn nhỏ hơn.

Nhoáng một cái đã trôi qua ba ngày, trong không khí nặng nề, nghiêm túc
ở Linh dược viên Bính Tự Lục Hào thì tiếp viện của Vọng Nguyệt thành khoan thai đến chậm.

Tu sĩ tiếp viện tới tổng cộng bốn người, một người trong số đó là Trúc Cơ hậu kỳ, tên là Lý Bất Đồng.


Người này là cháu trai của tu sĩ Kim Đan nổi danh ở Nguyên Dương tông “Trường Phong chân nhân”, mạng lưới quan hệ ở phía sau còn khổng lồ hơn so với Nghiêm gia, dù sao uy danh của “Trường Phong chân nhân” lưu truyền khá lớn ở Sở quốc và các vùng xung quanh, một thân công pháp thuộc tính Phong sớm đã xuất thần nhập hóa.

Loại thế cục này có thể phái tới một lần bốn tu sĩ, thậm chí còn có cả tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, Nghiêm gia đã dùng sức, dược viên Bính Tự quan trọng là một mặt, sức ảnh hưởng của Nghiêm gia tạo nên lại là một mặt khác.

Lưu Ngọc yên lặng nghĩ.

Nghiêm Hồng Ngọc tự mình tiếp đãi, Lưu Ngọc và toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ đóng ở nơi này cùng đi, đủ cho Lý Bất Đồng mặt mũi.

Mới gia nhập bốn tên tu sĩ Trúc Cơ, tất nhiên lại phải phân tổ lần nữa.

Nhóm Lý Bất Đồng mới tới bốn người, cùng với Lý sư huynh từng truy vấn Lưu Ngọc hợp thành một tổ, năm người chung nhau, mặc dù bọn họ đều họ Lý nhưng không phải chung gia tộc, không có quan hệ máu mủ.

Bốn người Nghiêm Hồng Ngọc, Tào Mộng Vũ, Đinh Huệ, Lưu Ngọc cộng thêm hai tên nam tu ở tổ khác hợp thành một tổ sáu người.

Mặc dù có Lý Bất Đồng gia nhập nhưng cũng chỉ là người bổ sung cho biến cố bất ngờ cho nên quy tắc trực luân phiên vẫn giống như trước đây, chủ sự của Linh dược viên vẫn là Nghiêm Hồng Ngọc.

Vị nổi danh là cháu trai Lý Bất Đồng dường như cũng không có ý tứ tranh quyền đoạt lợi.

Trải qua một hồi tiếp xúc và quan sát, trong lòng Lưu Ngọc đưa ra kết luận sơ bộ.

Thế giới này là một thế giới tu tiên lấy những thứ cao siêu làm chủ chốt, từ thượng cổ đến nay lịch sử đã hơn trăm vạn năm, còn xa xôi hơn cả thời đại Thái Cổ, sớm đã không thể điều tra ra được nữa.


Bên trong tháng năm dài đằng đẵng ra đời tu tiên giả và văn minh tu tiên giả, hệ thống tu tiên giả đến nay đã vô cùng hoàn thiện.

Mặc dù hệ thống tu tiên cực kỳ phát triển, hoàn thiện nhưng lại không cách nào ban ơn cho phàm nhân, cũng không có ý định ban ơn cho phàm nhân, phàm nhân ở thế giới này sinh hoạt vô cùng cực khổ, không khác gì thời cổ đại trong kiếp trước của Lưu Ngọc, tuổi thọ bình quân chỉ đâu đó bốn năm mươi tuổi.

Tám năm, đủ để cho một đứa trẻ trưởng thành, thành gia lập nghiệp, thậm chí là sinh ra một hai đứa trẻ mập mạp, Tám năm, đủ để cho một thiếu nữ ngây thơ lãng mạn biến thành một bà chủ nhà nông chỉ biết đến củi gạo dầu muối.

Tám năm, đủ để cho một tráng hán đầy tinh lực biến thành một ông già yếu còng lưng, thậm chí nằm vào quan tài.

Nhưng đối với tu tiên giả mà nói, đặc biệt là tu tiên giả cảnh giới cao thì thời gian tám năm trôi qua chỉ trong nháy mắt, thậm chí còn chẳng thể nâng cao thêm được một cảnh giới tu vi.

!
Tám năm sau, Vọng Nguyệt Tiên Duyên thành, đình viện thành đông, trong lầu các tầng hai.

Trên mặt của Lưu Ngọc lấp lánh quang mang hai màu đỏ xanh, luân chuyển liên tục biến ảo chập chờn, trên cái trán của hắn mồ hôi lớn như hạt đậu lăn xuống.

Hắn mím chặt môi, giống như là chịu đựng nỗi đau cực lớn, cho nên gương mặt có hơi vặn vẹo.


Cứ như vậy, khoảng chừng trôi qua thêm hai canh giờ nữa thì sắc mặt hắn mới dần thư giãn, trở nên yên tĩnh.

Một phút sau, mí mắt của hắn khẽ run, cuối cùng hắn cũng mở mắt ra, lộ ra hai con ngươi đen nhánh.

Cảm nhận được sự bành trướng trong đan điền, pháp lực tinh thuần lại mạnh mẽ hơn so với quá khứ một đoạn, trong lòng Lưu Ngọc vui mừng.

Hắn tu luyện Thanh Dương công Trúc Cơ sơ kỳ cần tiến hành ba lần Ma Hỏa Luyện Nguyên, rèn luyện thể nội và pháp lực, hiện tại đã hoàn thành lần luyện thứ hai, mang ý nghĩa con đường từ Trúc Cơ sơ kỳ tới Trúc Cơ trung kỳ đã đi được một nửa.

Bởi vì nguyên nhân Thanh Dương công, mức độ tinh thuần của pháp lực của hắn đã có thể so sánh với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, chỉ là trên pháp lực lượng vẫn còn kém một hai bậc, năng lực tác chiến bền bỉ kém một chút nhưng dưới tình huống bình thường chiến lực đã chênh lệch không còn nhiều.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận