Trận pháp bảo hộ động phủ lập tức truyền đến dao động rất nhỏ, một lỗ hổng vô hình bị mở ra, chờ Lưu Ngọc đi vào, lỗ hổng vô hình này lại chậm rãi khép kín.
Lỗ hổng vô hình này chỉ có thể thấy được nhờ linh giác hoặc thần thức của tu sĩ, người bình thường vĩnh viễn không thể nhìn thấy.
Lúc này, trời đã tối hẳn, bên trong lầu các một mảnh bóng đen, nhưng đối với người tu tiên mà nói, nhìn trong đêm là chuyện đơn giản mà thôi, còn chẳng cần thi triển pháp thuật.
Tai mắt của người tu tiên trải qua linh khí cọ rửa, nhạy bén hơn phàm nhân rất nhiều.
Với cảnh giới Trúc Cơ kỳ của Lưu Ngọc thì không thể nhìn được quá xa trong đêm, nhưng trong khoảng cách một trăm trượng thì vẫn rất đơn giản.
Lưu Ngọc nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, tùy tay đánh ra một đạo pháp lực, cửa phòng lại bị nhẹ nhàng khép lại.
Hắn bước vào căn phòng chuyên dùng để tắm rửa, cởi bỏ áo choàng đen và quần áo bên trong, sử dụng pháp lực dẫn động linh khí thủy trong thiên địa ngưng kết thành nước trong, tỉ mỉ tắm rửa toàn thân một lần.
Hắn phủ thêm một bộ áo xanh, tiến vào phòng ngủ, nằm xuống giường gỗ, sau đó rất nhanh ngủ say.
Ngày hôm nay đã trải qua quá nhiều chuyện: Trận chiến công phòng Hắc Thủy Cực Phong trận, giết chết lão giả râu trắng tại Linh dược viên, độn thổ tiềm hành dưới mặt đất cả trăm dặm, tinh thần căng thẳng diện kiến trưởng lão.
Tính ra hiện tại Lưu Ngọc mới ba mươi tư tuổi, dựa theo tuổi thọ của Trúc Cơ cảnh thì trẻ tuổi vô cùng, đương nhiên thân thể dư thừa tinh lực, không chút cảm giác mỏi mệt.
Nhưng một ngày này trải qua nhiều chuyện như vậy, chiến đấu và bày mưu không ngừng, tiêu hao rất nhiều tinh thần.
Không chỉ tu luyện, hiệu suất tham ngộ bí thuật công pháp cũng sẽ thấp vô cùng.
Trong tình huống không có linh vật đối ứng bổ sung, chỉ có thông qua giấc ngủ đầy đủ tiến hành khôi phục chậm rãi.
Hắn ngủ thẳng từ giờ Tuất tới giờ Thìn mới tỉnh, ước chừng sáu canh giờ.
Sau khi đạt tới Trúc Cơ kỳ thì tinh lực và tinh thần đều tăng trưởng trên diện rộng, hơn nữa tốc độ khôi phục của thân thể hơn xa Luyện Khí kỳ.
Đã nhiều năm Lưu Ngọc không ngủ lâu như vậy.
Sau khi tỉnh dậy, Lưu Ngọc vào phòng luyện công, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nuốt trọn một viên Tinh Nguyên đan, vận chuyển Thanh Dương công pháp tầng thứ tư tiến hành tuần hoàn Chu Thiên, chậm rãi luyện hóa dược lực, gia tăng tu vi pháp lực.
Đây là thời gian cuối cùng Lưu Ngọc sử dụng cuối cùng một đoạn thời gian dùng Tinh Nguyên đan.
Sau khi đạt được Quy Nguyên hoa, cuối cùng toàn bộ Linh thảo cần cho phương thuốc cổ truyền ‘Thanh Nguyên đan’ đã đủ, cũng nên lên kế hoạch luyện chế.
Tinh Nguyên đan chính là đan dược phổ thông nhất dùng để tăng tiến tu vi cho Trúc Cơ sơ kỳ.
Hơn nữa, bởi vì mấy năm sử dụng liên tục nên dược hiệu đã sớm không bằng lúc đầu, hoàn toàn không thể sánh được với Thanh Nguyên đan.
Chỉ chờ khi luyện chế thành công Thanh Nguyên đan, Tinh Nguyên đan sẽ bị đào thải.
“Phù…”
Hai canh giờ sau, một ngụm trọc khí nặng nề bị phun ra xa ba thước mới dần tiêu tán, cuồn cuộn cuốn lên chút bụi dưới đất.
Khi ngụm trọc khí này tiêu tán, quá trình tu luyện mỗi ngày của Lưu Ngọc cũng hoàn thành.
Hắn chậm rãi mở đôi mắt tối đen như mực.
Vì để phòng ngừa xuất hiện tình trạng điều tra túi trữ vật, hắn đã làm một vài chuẩn bị từ sớm.
Lúc này trong túi trữ vật chỉ chứa ba pháp khí cực phẩm, một ngàn khối Linh Thạch và mấy tấm linh phù, hoàn toàn phù hợp với tài sản của một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.
Trong số ba pháp khí cực phẩm thì có hai thứ thu được thông qua giết địch, lai lịch có thể cho người xem xét.
Đám người Nghiêm Hồng Ngọc và công chúng đều chứng kiến, Lưu Ngọc cũng không tiện che dấu.
Những bảo vật, tài nguyên còn lại không phù hợp với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ đều bị hắn liệu định trước cất tại Tiên Phủ.
Mà Tiên Phủ trực tiếp trói định với nguyên thần linh hồn.
Điểm sáng xanh biếc của Nễ Hoàn cung chỉ là một hình chiếu, hình chiếu chỉ Lưu Ngọc có thể thấy được, thế nên cũng không sợ bị tu sĩ cao giai phát hiện.
Theo Lưu Ngọc biết, ít nhất là tu sĩ Kim Đan kỳ còn chưa có năng lực nhìn thấu, về phần Nguyên Anh kỳ có thể phát hiện hay không thì chưa rõ.
Nguyên Anh kỳ chính là cảnh giới thần tiên lục địa, đối với đa số tu sĩ bước vào Tu Tiên giới thì cảnh giới này chính là xa xôi khó với.
Tạm thời Lưu Ngọc cũng bị vây trong số đó.
Tâm niệm nhất động, hắn nhắm hai mắt lại, nguyên thần đã tiến vào thế giới Tiên Phủ, qua ước chừng hai tức lại mở mắt ra, trên tay đã xuất hiện hai túi trữ vật thượng phẩm.
Một túi chứa tài nguyên gồm pháp khí, Linh Thạch vân vân, túi còn lại là chiến lợi phẩm thu hoạch từ lão giả râu trắng.
Lưu Ngọc chuyển các tài nguyên pháp khí, Linh Thạch vào túi trữ vật đang sử dụng bên hông, tùy ý đặt túi trữ vật trống sang một bên.
Sau đó hắn nhìn về phía túi trữ vật của lão giả râu trắng, trong lòng thoáng vẻ mong đợi.
Dù sao thu hoạch sau khi mạo hiểm sinh mệnh chính là một chuyện khiến tâm tình sung sướng.