Tiên Phủ Trường Sinh


Ngoại trừ trưởng lão Trúc Cơ đã rời đi trước, tu sĩ Hoàng gia phản ứng nhanh cũng đã chạy xa hai mươi trượng, phản ứng chậm thì vừa mới chạy được mấy trượng, còn có một số người tâm lý không tốt thì là đứng ngẩn ngơ bất động tại chỗ, dường như bọn họ vẫn chưa tiếp nhận được sự thật là gia tộc đang sụp đổ.

Sau khi đột phá Trúc Cơ, tố chất thân thể đã tăng lên rất nhiều, loại pháp thuật cấp thấp như “Ngự Phong thuật” tiện tay là có thể sử dụng được, tốc độ di chuyển cũng tăng lên gấp đôi.

Lưu Ngọc gần như chỉ trong nháy mắt đã di chuyển được khoảng cách sáu trượng, nhanh chóng đến gần tu sĩ Luyện Khí của Hoàng gia.

Tóc đen hắc bào, đồng tử đen như mực, trên mặt không hề có một cảm xúc nào.

Giống như một vị tử thần bóng đêm sắp thu gặt sinh mệnh!
Người chưa đến, pháp khí đã đến trước.


Thân kiếm Tử Mẫu Truy Hồn đao bùng cháy Ma Hỏa màu xanh, sức mạnh được kích hoạt toàn hoàn, giết tới các tu sĩ Luyện Khí Hoàng gia, mang theo một hồi gió tanh mưa máu.

Pháp khí trung hạ phẩm ngăn cản dọc đường ngay cả một kích cũng không chịu nổi, qua một kích này, pháp khí phẩm chất hơi tốt một chút thì đều mất hết ánh sáng rơi xuống đất, pháp khí phẩm chất kém thì bị chia làm hai, hoàn toàn bị hư hại, pháp khí hạ phẩm phẩm chất kém nhất thì càng là chia năm xẻ bảy, trực tiếp bị hủy thành từng mảnh vụn lớn nhỏ bay bốn phương tám hướng.

Sức mạnh của một kích thật sự quá mạnh!
Tử Mẫu Truy Hồn đao vốn là tinh phẩm trong số các pháp khí cực phẩm, sau khi Lưu Ngọc tấn cấp đến Trúc Cơ kỳ thì hắn càng có thể phát huy được toàn bộ sức mạnh của nó, triệt để thể hiện ra phong thái vốn có của nó.

Tử Mẫu Truy Hồn đao gần như hóa thành tàn ảnh, xuyên qua thân thể của từng tu sĩ Hoàng gia, lưu lại từng sợi Thanh Dương Ma Hỏa.

“A!”
Tiếng kêu thảm thiết trong đám người nối tiếp nhau, từng tiếng kêu thảm thiết vừa mới vang lên đã đột nhiên dừng lại, có vẻ cực kỳ đột ngột.

Bởi vì chủ nhân của tiếng kêu thảm thiết, dưới sức mạnh mạnh mẽ của Thanh Dương Ma Hỏa, đã hóa thành một đống tro tàn!
Tại chỗ chỉ còn từng ngọn lửa màu xanh nhạt đang từ từ cháy trên đống tro tàn.

Sức sống của máu thịt, thậm chí là hình thức linh hồn ban đầu thăng cấp thành Nguyên Thần, đều trở thành nhiên liệu cho Thanh Dương Ma Hỏa lớn mạnh!
Một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ còn sống, mặc dù có thể cung cấp năng lượng “một lần”, nhưng Lưu Ngọc chỉ có thể thể hiện ra ngoài thực lực tương đương Trúc Cơ sơ kỳ, mà lấy thực lực của Trúc Cơ sơ kỳ, căn bản sẽ không lưu lại một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ đang chuyên tâm chạy trốn nào.

Dù sao bí mật của Lưu Ngọc quá nhiều, quá lớn, bất kể là Tiên Phủ hay là Tôn Thần diệu pháp, hắn đều không thể bị người thứ hai biết.


Hắn không muốn bị người khác điều tra, nếu như hắn thể hiện ra toàn bộ thực lực, vậy thì quá mức phách lối rồi.

Mặc dù hắn có thân phận Luyện Đan Sư để che dấu, nhưng lấy tư chất Tam linh căn, sau khi hắn đột phá Trúc Cơ còn tu luyện nhanh như vậy, thực lực còn vượt xa những tu sĩ đồng cấp, vậy thì đến kẻ ngu cũng biết có vấn đề.

Mười con chim trong rừng không bằng một con chim trong tay, mặc dù tu sĩ Trúc Cơ kỳ cung cấp nhiều nhiên liệu, nhưng trước mắt bao nhiêu người, Lưu Ngọc không tiện ra tay bắt lấy.

Nhiên liệu mà tu sĩ Luyện khí kỳ cung cấp tuy ít, nhưng không ngăn được số lượng rất nhiều, chỉ cần lúc “thu hoạch” chú tâm một chút, nói không chừng cộng lại còn nhiều hơn tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Thanh Dương Ma Hỏa chẳng những có thể có thể giúp thực lực của Lưu Ngọc tăng lên, mà nó còn liên quan đến việc tu luyện cơ bản công pháp Thanh Dương Công, nếu sức mạnh của Ma Hỏa không đủ mạnh, vậy thì không cách nào tiến hành quá trình tiếp theo của “Ma Hỏa luyện nguyên”.

Vì con đường trường sinh của bản thân, Lưu Ngọc động thủ không hề có một sự gánh nặng tâm lý nào trong lòng.

Kẻ mạnh là kẻ sống sót, cá lớn ăn cá nhỏ cá nhỏ ăn tôm, đây vốn là chân lý của Tu Tiên Giới.

Nguyên Dương Tông không phải là tông môn ma đạo, quy tắc cá lớn nuốt cá lớn không hề được bày ra trần trụi như vậy, nhưng mà trên phương diện môn quy, toàn bộ đều thể hiện ý tứ kẻ mạnh là kẻ sống sót.


Một tiếng kêu thảm thiết từ trên không trung truyền đến, tiếng kêu này thuộc về gia tộc trưởng của Hoàng gia Hoàng Nghị Thành phát ra, dưới sức mạnh của Linh khí cực phẩm của Lý Bất Đồng, lão đã mất đi một cánh tay.

Chỉ bằng một Hoàng Nghị Thành thì căn bản không thể ngăn cản được tu sĩ Trúc Cơ của Nguyên Dương Tông.

Con bài chưa lật của lão chỉ trì hoãn được vẻn vẹn hai hơi thở, sau đó tám vị tu sĩ Trúc Cơ của Nguyên Dương Tông bắt đầu chia ra mấy hướng, truy kích năm vị trưởng lão Trúc Cơ của Hoàng gia, bao gồm cả Nghiêm Hồng Ngọc.

Diệt vong Hoàng gia không lưu lại người sống, đây không chỉ là mệnh lệnh của hội trưởng lão, mà còn là để bảo vệ uy nghiêm của Nguyên Dương Tông.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận