“Nhưng đệ tử quản giáo không nghiêm, thủ hạ đã để ba tu sĩ Hoàng gia chạy trốn, hai gã Luyện Khí trung kỳ và một gã Luyện Khí hậu kỳ.
”
“Đệ tử đã phái ra một tiểu đội tiếp tục truy kích, đệ tử hành động thất trách, xin sư thúc trách phạt!”
Nhạc Lương cởi Linh khải ra rồi khom lưng thật sâu nói, hắn ta mơ hồ biết thế lực gia tộc khổng lồ phía sau Nghiêm Hồng Ngọc, cho nên hắn ta càng thêm thận trọng, nếu bởi vì một chút sai lầm nhỏ mà bị trách phạt thì thật sự khóc không ra nước mắt.
“Không cần đa lễ, bây giờ không phải là lúc so đo những thứ này, ngươi đứng lên trước đi.
”
“Ngươi đi an bài Thành Vệ quân kiểm kê tài nguyên của Thiên Dung sơn, những thứ này đều là tài sản của tông môn, một cái cũng không thể thiếu!”
“Nếu có kẻ can đảm dám chấm mút tham ô, đánh chết tại chỗ!”
“Nếu ta quay lại phát hiện thiếu một thứ, vậy thì sẽ tìm ngươi để hỏi, đến lúc đó ta sẽ tính tội và trách phạt.
”
“Ngươi đã rõ chưa?”
Giọng nói của Nghiêm Hồng Ngọc không lớn, nhưng nội dung trong lời nói lại khiến mồ hôi lạnh của Nhạc Lương chảy ròng ròng.
Nàng ta không hổ là người nắm giữ thực quyền của một gia tộc Kim Đan như Nghiêm gia, trong cử chỉ đã tự có một loại khí chất khiến cho người ta phải nghiêm túc nghe lệnh.
Chỉ là ba gã tu sĩ Luyện Khí thì có thể nổi lên sóng gió gì? Bọn họ có thể trốn thoát đến nơi nào?
Trừ phi trốn đến phàm trần không rời khỏi núi, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ trong tầm mắt của Nguyên Dương Tông, đến lúc đó vẫn chỉ là một con đường chết, có điều là sống lâu thêm một khoảng thời gian mà thôi.
Lại qua nửa canh giờ, năm gã Trúc Cơ đồng môn còn lại bình yên trở về, có người trên người bị thương, nhưng bên hông lại có thêm một chiếc túi trữ vật.
Bọn họ hợp tác chém giết tu sĩ Trúc Cơ, vậy thì thu hoạch sẽ do bọn họ chia, không cần lấy ra chia sẻ công khai, vì thế chịu vài thương thế cũng đáng giá.
Đến lúc này, tu sĩ Trúc Cơ của Hoàng gia đều đã bị giết chết, tu sĩ Luyện Khí cũng đã bị tru diệt chín phần.
Vài người chạy trốn, và tu sĩ Luyện Khí đóng ở các điểm tài nguyên, thậm chí còn chẳng được tính là một gia tộc Luyện Khí, chẳng qua là đang kéo dài hơi tàn mà thôi.
Có thể nói Hoàng gia đã bị diệt tộc, về phần tộc nhân ở thế tục, ở trước mặt tu tiên giả càng không có lực phản kháng, tùy tiện xử lý là được.
Giao những chuyện còn lại cho Thành Vệ quân đi làm, đến lúc này nhiệm vụ tông môn lần này gần như đã có thể tuyên bố là hoàn thành, tâm tình của tu sĩ Trúc Cơ ở đây đều rất tốt, bọn họ bắt đầu nói chuyện với nhau, dường như sự ngăn cách đã được giảm bớt không ít.
Bọn họ tán gẫu một lúc thì có người nóng lòng đề xuất phân chia chiến lợi phẩm, lập tức dẫn đến hơn một nửa người phụ họa.
Người nắm giữ tu tiên bách nghệ, biết cách làm giàu chung quy chỉ là số ít, giống như Nghiêm Hồng Ngọc, Lý Bất Đồng có trưởng bối chiếu cố, có gia tộc dựa vào, là tu sĩ cho tới bây giờ cũng không cần vì thế mà phiền não càng là số ít.
Tu sĩ kiếm được nhiều, tiêu càng nhiều, đan dược, pháp khí Linh khí, pháp thuật, Linh thú vân vân, mỗi một loại đều là động không đáy, nhiều Linh Thạch hơn nữa cũng không đủ để tiêu.
Cho nên phần lớn tu sĩ đều rất thực tế, lúc này bọn họ gấp gáp phân chia chiến lợi chiến lợi phẩm cũng là chuyện đương nhiên.
Chỉ có bốn người vẫn duy trì thái độ như nước chảy mây trôi, Lưu Ngọc cũng là một trong số đó, điều này không khỏi khiến cho một số người đang âm thầm quan sát coi trọng một chút.
Nghiêm Hồng Ngọc phất tay bố trí ra một đạo kết giới, tu sĩ ở bên ngoài nhìn không thể nhìn thấy tình huống bên trong, sau đó nàng ta bảo mọi người đổ hơn hai trăm vật phẩm hạ phẩm trong túi trữ vật ra, bắt đầu phân loại.
Dựa theo các loại đan dược, pháp khí, Linh phù, tư liệu, đầu tiên phân loại phần lớn tài nguyên tu tiên cấp thấp, sau đó dựa theo giá trị tiến hành phân chia.
Hoàng gia thân là gia tộc Trúc Cơ, so với Tiểu Mi sơn Phong gia mà Lưu Ngọc đã từng tiêu diệt không biết cường thịnh hơn bao nhiêu, nhưng đãi ngộ của tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường trong gia tộc lại không có tốt hơn Phong gia là bao.
Bởi vì phần lớn tài nguyên tu tiên trong gia tộc đều chảy về phía thượng tầng, bằng không… Dùng cái gì cung cấp nuôi dưỡng ra tám vị tu sĩ Trúc Cơ?
Tiên đạo quý trọng sự riêng tư, coi như là cùng một gia tộc, nhưng mà thượng tầng bóc lột hạ tầng không hề ít chút nào, thậm chí khả năng là còn nghiêm trọng hơn so với tông môn.
Nhưng bởi vì quan hệ huyết mạch, cho nên năng lực chịu đựng sư nghiền ép của tu sĩ gia tộc, bình thường mạnh hơn tu sĩ tông môn vài phần.
Chính là bởi vì có người sẽ vì gia tộc, hy sinh không oán không hối hận!
Từ góc độ tài nguyên mà nói, làm như như vậy mới có thể trong thời gian ngắn tập trung một khoản tài nguyên tu tiên, cho thiên tài trong gia tộc sử dụng, gia tăng tỷ lệ đột phá cảnh giới, sau đó dùng thể diện để dẫn dắt gia tộc quật khởi.
Cho nên có một số gia tộc mới có thể sau khi suy bại lại quật khởi, mà tông môn một khi lâm vào suy bại, thì khả năng sụp đổ tan rã sẽ lớn hơn.
Bởi vì có mối quan hệ gắn kết bởi huyết mạch của gia tộc tu tiên mà tông môn bình thường không có.