Tiên Phủ Trường Sinh


Khoảng thời gian giữa các nhiệm vụ của tu sĩ Trúc Cơ tương đối dài, ngay cả khi trong thời kỳ chiến tranh, mười ngày nửa tháng mới tuyên bố nhiệm vụ một lần cũng là chuyện bình thường, hơn nữa thông thường thì nhiệm vụ không phải trong một khoảng thời gian ngắn là có thể hoàn thành được.

Giống như nhiệm vụ quét sạch phản đồ lần này của Lưu Ngọc, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi hoàn thành, đã là loại vô cùng hiếm thấy.

Vẫn là Thiên Điện chuyên môn tiếp đãi tu sĩ Trúc Cơ, trong điện vắng tanh, một tu sĩ Trúc Cơ cũng không có.

Chỉ có hai nữ đệ tử Luyện Khí kỳ có nhan sắc thượng phẩm, đứng dựa vào quầy, ủ rũ không hề nói một câu tán gẫu nào.

Hai nàng ta đột nhiên nhìn thấy mấy vị sư thúc Trúc Cơ kỳ đi vào trong điện thì lập tức lên tinh thần đứng thẳng người, một nữ nhân trong đó nói:
“Tham kiến các vị sư thúc, không biết các sư thúc có phân phó gì, đệ tử sẽ lập tức đi làm ngay.


Dung mạo của hai nữa đệ tử này đều là thượng phẩm, nhưng đối với nam tu có tu vi Trúc Cơ kỳ mà nói, muốn tìm vài nữ đệ tử dung mạo không tồi chẳng qua chỉ là một điều dễ dàng.

Nếu là lúc bình thường thì bọn họ có thể còn có tâm tư trêu chọc vài câu, nhưng lúc này vừa mới hoàn thành nhiệm vụ trở về, lại không có cái phần “nhã hứng” kia, huống chi ở trước mắt bao người, bọn họ vẫn phải duy trì vài phần thể diện.


“Không có chuyện gì với hai người các ngươi, nhanh chóng đi thông tri cho Ngô Ngọc Hạm sư tỷ.


Những người khác còn chưa mở miệng, Tạ Tuấn Kiệt đã gấp gáp không nhịn được nói.

“Vâng, đệ tử lập tức đi thông báo cho Ngô sư thúc!”
Hai nàng ta thấp giọng đáp ứng, nữ đệ tử vừa rồi đã lên tiếng lập tức bước nhanh về phía hậu điện, một nữ đệ tử khác thì đứng ở bên cạnh, chờ đợi phân phó bất cứ lúc nào.

Nàng ta duy trì nụ cười, giống như là một linh vật đứng cách mấy vị sư thúc Trúc Cơ không xa, nàng ta không dám tùy ý mở miệng, vô cùng sợ nói sai điều gì.

“Lưu sư đệ, ngươi đã đến Diệu Vị Trai trong thành chưa?”
“Ta nói cho ngươi biết, hương vị của Tuyết Kiêu Long Ngư trong Diệu Vị Trai thật sự là tuyệt nhất, từ lần trước vi huynh nếm qua đến nay ký ức vẫn còn như mới, bây giờ hồi tưởng lại thì luôn ứa nước miếng.


“Thế nào, chờ lát nữa sau khi báo cáo xong nhiệm vụ, nếu không có gì thì chúng ta đi nếm thử không?”
“Yên tâm, thu hoạch của vi huynh trong chuyến đi này không nhỏ, xem như là phát một khoản tiền nhỏ, để ta làm chủ.


“Coi như là mở tiệc chiêu đãi Lưu sư đệ, như thế nào?”
Đột nhiên, Tạ Tuấn Kiệt đến gần Lưu Ngọc, trên mặt tràn ngập nụ cười nhiệt tình, nhỏ giọng nói.

Cho đến bây giờ tu tiên không phải là xa rời thực tế, đây cũng là đạo lí đối nhân xử thế.

Hắn ta thấy Lưu Ngọc ra tay hào phóng, tuổi còn trẻ đã đột phá Trúc Cơ thành công, trên con đường luyện đan cũng có thành tựu nhỏ, quan trọng hơn là dường như hắn rất thân cận với Nghiêm Hồng Ngọc, cho nên hắn ta có tâm muốn giao hảo với hắn một phen.

Thật ra Tạ Tuấn Kiệt muốn giao hảo với Nghiêm Hồng Ngọc hơn, trèo lên cây đại thụ Nghiêm gia này, tiếc là Nghiêm Hồng Ngọc không hề để ý đến hắn ta, cho nên hắn ta đành phải lui lại.


Lưu Ngọc vốn không có giao tình với Tạ Tuấn Kiệt, cho đến khi thực hiện nhiệm vụ lần này bọn họ mới quen biết nhau, đối với sự nhiệt tình bất thình lình này, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là cao hứng, ngược lại là một sự cảnh giác cao độ.

“Chuyện này… Đa tạ ý tốt của sư huynh, nhưng mà đệ xin đắc tội.


“Lưu mỗ còn một chuyện quan trọng cần phải giải quyết ngay, không thể phụng bồi huynh.


“Lưu mỗ cũng từng nghe nói đại danh của Diệu Vị Trai, cũng muốn đến thưởng thức một phen.


“Lần sau có cơ hội, tại hạ nhất định sẽ chủ động mở tiệc chiêu đãi Tạ sư huynh.


Lưu Ngọc khách khí nói, giọng nói vô cùng bình tĩnh, nhưng lại có một loại ý tứ xa cách ở bên trong.

Hắn gần như là không hề nghĩ ngợi, lập tức tùy tiện bịa ra một lý do, tận lức không đắc tội người khác mà uyển chuyển cự tuyệt.

Hắn thấy, thực lực người này bình thường, cho dù là có dụng tâm gì thì đều không đáng đến bản thân hắn lãng phí thời gian giả bộ.


Về phần xưng hô huynh đệ của Tạ Tuấn Kiệt thì hắn càng không để ý đến, quan hệ của hai người bọn họ còn chưa thân cận đến mức như vậy.

“Ha ha, nếu Lưu sư đệ có việc quan trọng xử lý, vậy thì tại hạ cũng không tiện miễn cưỡng.


“Nếu có thời gian, sư đệ có thể liên lạc với tại hạ bất cứ lúc nào!”
Tạ Tuấn Kiệt nghe vậy, trên khuôn mặt tươi cười lập tức cứng đờ, nhưng hắn ta vẫn miễn cưỡng cười nói.

Hắn ta nghe ra được ý tứ trong lời nói của Lưu Ngọc, thấy ý tốt của bản thân bị làm ngơ thì trong mắt hắn ta lóe lên sự xấu hổ.

Trong mắt Tạ Tuấn Kiệt, hắn ta đường đường là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ mà buông sĩ diện của bản thân xuống, đi giao hảo một tân tấn Trúc Cơ, hẳn là hắn phải cảm thấy thụ sủng nhược kinh mới đúng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận