Lưu Ngọc phân tích trong lòng, đi theo Nghiêm Hồng Ngọc vào gác xép, dừng bước ở đại sảnh lầu một, dưới sự chào đón của nữ nhân này hắn nhanh chóng ngồi xuống ở một đầu chiếc bàn gỗ.
"Lưu sư đệ mời thưởng thức Hồng Vụ Linh trà của ta.
"
"Loại trà này cực kỳ quý hiếm hơn nữa giá cũng không rẻ, thường thường hơn hai trăm khối Linh Thạch mới có thể mua được nửa cân, thêm nữa giá trị vô cùng cao, ngay bản thân ta cũng phải dựa vào mối quan hệ của gia tộc, qua bao vất vả mới có thể lấy được nửa cân Linh trà này.
"
"Bình thường vốn dĩ ta cũng không muốn mang ra, chỉ là thỉnh thoảng có hỉ sự mới có thể ngâm một bình, Lưu sư đệ lần này có khẩu phúc rồi.
"
Nghiêm Hồng Ngọc ngồi xuống, đưa ống tay áo lên, một chiếc bình gỗ màu đỏ nhanh chóng xuất hiện trên bàn, nàng ta chỉ vào chiếc bình gỗ màu đỏ và nói.
"Thật vậy sao, loại trà này có thể được sư tỷ khen ngợi như vậy, tại hạ cũng vô cùng mong đợi.
"
Lưu Ngọc trả lời những cũng không coi trọng lắm, trừ phi là Linh trà có tác dụng đặc thù như Thanh Hà Linh trà.
Nhưng đương nhiên hắn sẽ không nói ra vào lúc này tránh gây mất hứng, ngược lại còn phối hợp lộ ra dáng vẻ dường như cảm thấy rất hứng thú với "Hồng Vụ Linh trà" này và cười nói.
Nghiêm Hồng Ngọc thấy vậy cũng không nói nhiều nữa, từ túi trữ vật lấy ra một bình ngọc màu xanh cao cỡ ba tấc, chắc hẳn là pháp khí không gian loại trữ vật.
Một tay nàng ta cầm bình ngọc nghiêng xuống, một dòng nước tinh khiết từ miệng bình chảy ra, cùng lúc đó nàng ta dùng tay kia dẫn dắt, dòng nước cũng ngừng chảy xuống phía dưới.
Ngược lại trái với lực hút của địa tâm, xoay một vòng lơ lửng trước người nữ nhân này, hình thành một quả cầu nước hơn nữa càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng tại thành một quả cầu nước trong suốt dài rộng cao chừng một thước.
Toàn thân thuỷ cầu hiện ra màu lam nhạt, ở trong Linh giác của tu sĩ Trúc Cơ, ẩn chứa làn sóng Linh lực nhẹ phát ra, hiển nhiên đây là nước Linh tuyền, hơn nữa cấp bậc ít nhất cũng là trung phẩm trở lên.
Lưu Ngọc phán đoán trong lòng, có điều hắn cũng không ngạc nhiên.
Dù sao nước Linh tuyền cũng không tính là quý hiếm, chỉ cần có Linh Thạch là có thể dễ dàng mua được.
Động tác của Nghiêm Hồng Ngọc bên kia không hề dừng lại, nước Linh tuyền được đổ ra cũng không có sự khác biệt sau đó nàng ta nhanh chóng đem bình ngọc màu xanh thu hồi lại.
"Phù.
"
Ngay sau đó đó tay phải nàng ta mở ra và đặt ở dưới thủy cầu, một đóa hỏa diễm màu cam đột nhiên toát ra từ lòng bàn tay của nàng ta, bắt đầu sưởi ấm Linh tuyền.
Ngọn lửa này chính là Trúc Cơ chân hỏa đặc hữu của tu sĩ Trúc Cơ!
"Rè rè.
"
Dùng Trúc Cơ chân hỏa sưởi ấm Linh tuyền đương nhiên nhanh chóng sẽ có tác dụng, chỉ trong chốc lát Linh tuyền đã sôi trào.
Nghiêm Hồng Ngọc xuất thân từ một đại gia tộc, được giáo dục vô cùng xuất sắc.
Thủ pháp pha trà chẳng những cực kỳ thành thạo, hơn nữa nhất cử nhất động đều vô cùng đẹp mắt, mang một vẻ đẹp vô cùng đặc biệt, nàng ta chính là nữ nhân pha trà đẹp nhất mà Lưu Ngọc từng gặp qua.
Đôi tay ngọc ngà của nàng ta không ngừng chuyển động, tiến hành từng bước một vô cùng quy củ, thời gian khoảng nửa khắc trôi qua một bình Linh trà đã được pha xong.
"Mời.
"
Nghiêm Hồng Ngọc tự mình rót cho Lưu Ngọc một chén Linh trà và đẩy qua chỗ hắn.
Linh trà bốc khói nghi ngút, từng làn sương dâng lên, một mùi thơm đặc biệt bắt đầu tràn ngập căn phòng khiến người ta sảng khoái tinh thần và tạo cảm giác ngon miệng.
"Đa tạ sư tỷ.
"
Lưu Ngọc khách khí nói một tiếng cảm ơn, hai tay cầm chén trà khẽ lắc đầu thổi một hơi, đợi chén trà thoáng lạnh một chút, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Nước trà ấm áp theo yết hầu chảy vào trong bụng, lập tức hóa thành một khối Linh khí tinh thuần sau đó tản ra.
Luồng khí này hơi nóng như thiêu đốt, nhưng nó cũng rất ôn thuần, pháp lực của Lưu Ngọc có chút thay đổi, hắn dễ dàng luyện hóa nó.
Nước trà đi qua đầu lưỡi đã kích thích vị giác, sau khi cảm giác hơi đắng chát qua đi, chính là sự ngọt ngào như đường mía, trước đắng sau ngọt tạo tương phản rõ ràng, làm cho người ta ghi nhớ sâu sắc, để lại dư vị thật lâu.
Sau khi cay đắng và sự ngọt ngào qua đi, trong lòng sẽ để lại sự trống rỗng và thanh thản, giống như trạng thái của thánh nhân sau khi bắn một viên đạn, tất cả tạp niệm đều sẽ tiêu tan hết, loại trạng thái này vô cùng có lợi cho việc tu luyện.
"Trà ngon, trà ngon!"
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, lớn tiếng khen ngợi.
Luận công hiệu, Hồng Vụ Linh trà này đương nhiên còn kém xa so với việc có thể gia tăng thần thức như Thanh Hà Linh trà.
Trong Linh trà ẩn chứa chút Linh khí đối với tu sĩ Luyện Khí có thể nói vô cùng to lớn, nhưng có điều đối với tu sĩ Trúc Cơ như bọn họ mà nói cũng chỉ như một giọt nước trong thùng mà thôi, cho dù có uống bao nhiêu đi chăng nữa, cũng kém hiệu quả so với việc sử dụng đan dược.
Nhưng nếu là về hương vị mà nói, không thể nghi ngờ Hồng Vụ Linh trà này hơn rất nhiều.
"Nếu sư đệ thấy thích, cứ uống thêm vài chén cũng không sao, đừng khách khí.
"
Hiển nhiên đối với mấy tiếng khen ngợi này Nghiêm Hồng Ngọc cũng cực kỳ hưởng thụ, cười và nói.
Lưu Ngọc cũng rất tự nhiên đồng ý.
Nói đến chuyện chính sự, nếu Nghiêm Hồng Ngọc không vội nói, vậy hắn cũng không vội hỏi.
Sau đó hai người tán gẫu vài chuyện thú vị về tông môn, thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua.