Tiên Phủ Trường Sinh


“Một ngàn sáu trăm Linh Thạch.


Khưu Tông Hưng xem ra đã làm chủ sự nhiều năm, đối với các loại pháp khí, đan dược, Linh phù các loại trên thị trường đều cực kỳ hiểu rõ, thần thức quét sạch số lượng, hắn ta chỉ trầm ngâm tính toán một lúc đã lập tức báo ra một cái giá.

“Có thể.


Trong lòng Lưu Ngọc đã sớm hiểu rõ giá cả của những tài nguyên tu tiên này, nghe xong báo giá thì dừng một hồi, sau đó gật đầu đáp ứng.

Cái giá này xem như đã vô cùng công bằng, so với giá thu mua trên thị trường thì cao hơn khoảng nửa giá thành, nguyên nhân hẳn là đều vì cùng là tu sĩ Trúc Cơ.

Coi như giá cả có thể thương lượng, dù sao chẳng qua cũng chỉ hơn một trăm Linh Thạch, hắn ta cũng lười biếng tiếp tục ép xuống.

“Được, Hồng đạo hữu quả nhiên thẳng thắn.


Nghe được câu trả lời mong muốn, Khưu Tông Hưng nở một nụ cười xán lạn khen ngợi một tiếng.

Hắn ta lập tức lấy ra mười sáu khối Linh Thạch trung phẩm, đặt ở trên rồi bàn đẩy về phía Lưu Ngọc, đồng thời không vội vàng thu hồi túi trữ vật, để tránh gây ra hiểu lầm không cần thiết.

Lưu Ngọc trong nháy mắt đã kiểm đếm rõ ràng số lượng Linh Thạch, cánh tay vung lên cất toàn bộ vào túi trữ vật, như vậy lần giao dịch này coi như hoàn thành.

Khưu Tông Hưng thấy vậy cũng cất cái túi trữ vật kia vào, trong lúc nhất thời tất cả đều vui vẻ, hắn ta lại chủ động bắt chuyện với Lưu Ngọc, nói một ít tin tức về tranh chữ cổ.

Nếu mọi chuyện quan trọng ở chợ phía Đông đã xong xuôi, Lưu Ngọc cũng không ngại nói chuyện phiếm một lúc, chủ yếu là muốn nhìn xem, có thể từ trong trong miệng người này thăm dò một ít tin tức không.

Hai người vây quanh bộ “Giao Phục Hoàng Tuyền đồ”, thời gian hàn huyên khoảng chừng nửa chén trà.

“Khưu đạo hữu, không biết Giai Phẩm Cư có bán đan dược Trúc Cơ kỳ hay không?”
“Hoặc là đan phương có công hiệu đặc thù cũng có thể.


Sau nửa chén trà nhỏ, Lưu Ngọc thấy sức lửa đã xấp xỉ, cho nên hắn thử dò hỏi.

Thấy hắn muốn nói chính sự, Khưu Tông Hưng điều chỉnh biểu cảm lại, suy nghĩ một hồi mới trả lời:
“Điều này thì vô cùng có lỗi với Hồng đạo hữu, cửa tiệm không bán ra bất kỳ đan phương nào.


“Tầm quan trọng của đan phương vượt xa pháp khí, Linh khí bình thường, giống như một con gà mái có thể liên tục đẻ trứng, rất nhiều cửa tiệm đều nguyện ý mua với giá cao.


“Nhưng hầu hết các tu sĩ sẽ không bán ra, trừ khi gặp phải một tình huống đặc biệt.


“Tại hạ đảm nhiệm vị trí chủ sự ở Giai Phẩm Cư đã năm mươi năm, cũng chỉ thu mua được một phần thuốc phối phương, hơn nữa còn chỉ cho tu sĩ Luyện Khí kỳ sử dụng.


“Gia tộc chúng ta đương nhiên là có đan phương Trúc Cơ kỳ, nhưng cũng không ở trong tay của tại hạ, hơn nữa tuyệt đối sẽ không đưa ra ngoài, các cửa tiệm khác cũng như vậy.


Dường như để thể hiện sự chân thành của bản thân, Khưu Tông Hưng giải thích vô cùng tỉ mỉ.

“Không sao cả, Hồng mỗ có một vị hảo hữu là Luyện Đan Sư, tại hạ cũng chỉ là thay hắn ta hỏi một câu mà thôi.


Nhưng năm gần đây Lưu Ngọc đã hỏi rất nhiều cửa tiệm, tất cả đều có cùng một câu trả lời, lúc này hắn đã sớm chuẩn bị để thất vọng, vẫn mỉm cười giải thích một câu.

“Vậy thì Khưu đạo hữu có tin tức gì không?”
“Vị hảo hữu của tôi đặc biệt nhờ hỏi thăm, chỉ cần có thu hoạch, tất nhiên sẽ tặng một phần tạ lễ.


Đặt chén trà sang một bên, nếu không nhận được tin tức mong muốn, Lưu Ngọc đã có ý định đi, nhưng trước khi đi thì hắn nhanh trí hỏi một câu.

“Cái này…”
Vẻ mặt Khưu Tông Hưng khó xử, muốn nói cái gì đó nhưng dường như lại có hơi cố kỵ.

“Khưu đạo hữu có lời gì cứ việc nói, nếu Hồng mỗ có thu hoạch, tất nhiên tại hạ sẽ cảm tạ thật tốt.

"
Lưu Ngọc thấy vậy thì trong lòng khẽ động, lập tức lấy ra năm mươi khối Linh Thạch hạ phẩm đặt lên bàn, ánh mắt sáng quắc nhìn đối phương.

Những Linh Thạch này dường như đã xua tan đi một vài lo lắng trong lòng hắn ta, khiến hắn ta cuối cùng cũng buông ra:
“Bảy ngày sau ở phía Tây Vọng Nguyệt Thành, sẽ cử hành có một hội trao đổi bí mật giữa những tu sĩ Trúc Cơ, rất nhiều tu sĩ là tán tu, đến từ gia tộc, thậm chí Nguyên Dương Tông đều sẽ tham gia.


“Nếu Hồng đạo hữu muốn mua đan phương, vậy thì khả năng có được thông qua hội trao đổi là lớn nhất.


Vẻ mặt Khưu Tông Hưng thần bí, nói rằng nơi này có một tấm vé, sau đó hắn ta thảnh thơi uống trà, chờ Lưu Ngọc chủ động hỏi.

“A? Vậy địa điểm trao đổi ở nơi nào? Muốn tham gia thì có yêu cầu gì?”
“Khưu đạo hữu có thể giải quyết vấn đề tham gia sao?”
Lưu Ngọc đương nhiên không có khả năng bị vả mặt vào lúc này, thấy thế thì phối hợp hỏi.

Khưu Tông Hưng dường như vô cùng dính chiêu này, tiếp tục chậm rãi mở miệng:
“Địa điểm của hội trao đổi bí mật nằm ở thành Tây…”
“Muốn tham gia hội trao đổi này, chẳng những tu vi thấp nhất là phải đạt đến Trúc Cơ kỳ, hơn nữa nhất định phải có tu sĩ từng tham gia trao đổi hội giới thiệu và bảo đảm thì mới có thể tham gia.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui