Tiên Phủ Trường Sinh


Chấp sự Trúc Cơ kỳ ở đây, đệ tử Luyện Khí kỳ không thể không lĩnh mệnh, sau đó bọn họ đi ra khỏi rừng cây bước vào vùng đất hoang, xuất phát tiến về phía sơn cốc giữa hai ngọn đồi, mục tiêu nhắm thẳng vào quặng mỏ Tử Tinh.

Tu sĩ Trúc Cơ ở mười dặm phía trước mở đường, tu sĩ Luyện Khí kỳ ở mười dặm phía sau vững vàng bước về phía trước, bảy tám chục thân ảnh lặng lẽ không một tiếng động tiếp cận mỏ quặng Tử Tinh.

“A.


Giữa cánh đồng hoang dã thỉnh thoảng vang lên những tiếng kêu thảm thiết, nhưng chưa kịp vang xa hơn đã lập tức biến mất.

Đây là những trạm gác ngầm được bố trí bên ngoài mỏ quặng, đáng tiếc đều chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, lại bởi vì mỏ quặng cách Thiên Khung Thành quá gần, mấy thập kỷ gần đây cũng chưa bao giờ bị tập kích, cho nên rất buông lỏng cảnh giác.

Mặc dù những tu sĩ Hợp Hoan Môn này che giấu không tệ, nhưng dưới sự tìm kiếm chăm chú của tu sĩ Trúc Cơ thì căn bản không có chỗ để ẩn giấu, thậm chí có một số tu sĩ không biết bản thân đã chết như thế nào, từ đầu đến cuối không hề kịp truyền đi tin tức.

Một bên giải quyết trạm gác ngầm, một bên vững vàng tiến lên, tu sĩ Nguyên Dương Tông lợi dụng bóng đêm chậm rãi tiếp cận, từ lúc mới bắt đầu là năm mươi dặn, chậm rãi tiếp cận vào phạm vi hai mươi dặm.

Lúc này tất cả mọi người đã đứng bên trên một trong hai ngọn đồi nhỏ, nhìn xuống mỏ quặng Tử Tinh trong sơn cốc.


Trong mỏ quặng chỉ có ánh sáng lẻ tẻ, không thể xua tan bóng tối nồng đậm, vẫn duy trì sự im lặng ban đầu, có nghĩa là đoàn người Nguyên Dương Tông vẫn chưa bị phát hiện.

Gật đầu với nhau, mấy vị tu sĩ Trúc Cơ Nguyên Dương Tông không hề do dự, dựa theo tiết tấu lúc trước chậm rãi tiến về mỏ quặng.

Hai mươi dặm, mười sáu dặm, mười ba dặm, mười dặm!
Tiếp cận mỏ quặng mười lăm dặm, có nghĩa là bọn họ đã hoàn toàn tiến vào tầm mắt của tu sĩ Hợp Hoan Môn, chỉ cần quân địch sắp xếp một trạm gác khác ở trên đồi thì có thể dễ dàng phát hiện ra đoàn người Nguyên Dương Tông.

Mặc dù chín tu sĩ Trúc Cơ đã quét sạch trạm gác ngầm, nhưng đối với trạm gác trên ngọn đồi thì lại bất lực, bọn họ chỉ có thể kiên trì đi tiếp, có thể bị phát hiện muộn bao nhiêu thì tranh thủ bấy nhiêu.

“Địch tập kích!”
Từ khoảng cách mười lăm dặm đến mười dặm, mặc dù tu sĩ Hợp Hoan Môn đã an nhàn trong thời gian dài nên có hơi thả lỏng, nhưng cuối cùng vẫn phát hiện ra nhiều tu sĩ Nguyên Dương Tông.

Dù sao bảy mươi, tám mươi người thật sự quá rõ ràng rồi, mà Ẩn Thân thuật đơn giản căn bản không thể che giấu được gì dưới Thiên Nhãn thuật.

“A!”
Theo một tiếng hét dài, trạm gác trên ngọn đối cuối cùng cũng phát hiện ra đám tu sĩ “không có ý tốt” này, kịp thời đưa ra cảnh báo cho mỏ quặng.

Bầu trời đêm im lặng bị phá vỡ bởi một tiếng hét dài, bảy tám đạo ánh sáng trắng nhanh chóng bay vào mỏ quặng.

“Không tốt, Truyền âm phù.


Chu Trác Phong, Lưu Ngọc và các tu sĩ Trúc Cơ khác nhanh chóng phản ứng lại, bọn họ biết đã bị phát hiện.

“Ngươi và mười lăm đệ tử nhanh chóng đi loại bỏ trạm gác bên ngoài, không được chừa lại một đệ tử Hợp Hoan Môn nào, sau khi hoàn thành thì quay lại tụ họp.


Vì đã bị phát hiện, Chu Trác Sơn nhanh chóng điều chỉnh sách lược.

Tiếp tục ẩn nấp thì quá là tự lừa mình dối người, cho nên gã dứt khoát trực tiếp phân phó mười lăm đệ tử đi chém giết trạm gác, mà các tu sĩ còn lại thì quang minh chính đại dùng tốc độ cao nhất tiếp cận mỏ quặng, không còn lén lút kiềm chế tốc độ.


Không cần nhiều lời, lúc phân phó đệ tử Luyện Khí kỳ, Lưu Ngọc, Tạ Tuấn Kiệt, Trang Thế Long và năm tu sĩ Trúc Cơ khác đã lấy pháp khí ra, hóa thành các loại ánh sáng hết tốc lực tiến về phía trước.

Mười dặm, đối với tu sĩ Trúc Cơ điều khiển pháp khí mà nói thì chỉ là một khoảng cách nhỏ, chưa đến nửa khắc đồng hồ đã đến gần.

Đáng tiếc là, cảnh báo của trạm gác Hợp Hoan Môn cuối cùng đã có tác dụng, trước khi đám người Lưu Ngọc tiếp cận thì một lồng ánh sáng màu đỏ nhạt đã bao phủ hơn một nửa mỏ quặng đang đang dần sáng lên.

Màu sắc thay đổi từ đỏ nhạt sang hồng, và dần dần chuyển sang màu đỏ đậm.

Lưu Ngọc nhíu mày, không cần suy nghĩ cũng biết có người đang toàn lực điều khiển trận pháp, sử dụng trạng thái tiêu hao thấp toàn lực vận hành trận pháp, sức mạnh của trận pháp đang bắt đầu hồi sinh.

Mặc dù trong lòng tám vị tu sĩ Trúc Cơ của Nguyên Dương Tông có đủ loại suy nghĩ, nhưng động tác trên tay lại không hề chậm chút nào, ánh sáng còn chưa hạ xuống thì đã không hề do sự xuất ra pháp khí cực phẩm đánh vào trận pháp.

Từ lúc cảnh báo của trạm gác đến lúc tiếp cận tấn công thì thật ra không hề trôi qua bao nhiêu thời gian, có thể thấy được toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ của Hợp Hoan Môn còn chưa tập hợp đông đủ, vẻn vẹn chỉ có ba món pháp khí bay ra ngăn cản.

Tu vi của tu sĩ Trúc Cơ Nguyên Dương Tông tương đối cao, thực lực tu sĩ chấp hành nhiệm vụ lần này đều trên tiêu chuẩn, tám món pháp khí chỉ có hai món bị ngăn cản.

Sáu món pháp khí cực phẩm còn lại càn quét rất nhiều pháp khí của tu sĩ Luyện Khí kỳ, pháp thuật ngăn cản, đánh vào lồng ánh sáng màu đỏ.

“Rầm rầm rầm.


Liên tiếp sáu tiếng nổ lớn, triệt để đánh vỡ sự im lặng của đêm đen, lan rộng trong vùng hoang dã.


Uy năng của trận pháp vẫn chưa được khôi phục hoàn toàn, lồng ánh sáng đỏ trải qua sự tấn công kịch liệt liên tục rung động không ngừng, mặt ngoài nhất thời xuất hiện sáu “cái hố nhỏ”, hơn nữa ánh sáng khu vực hố nhỏ dần ảm đấm đến gần như là trong suốt.

Bên trong trận pháp có một tu sĩ Trúc Cơ mặc sa y màu hồng nhạt, một nữ tu sĩ với khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp đang điều khiển trận pháp, nàng ta thấy cảnh tượng này thì sắc mặt lập tức trắng bệch, có điều nàng ta rốt cuộc cũng là tu sĩ Trúc Cơ đã kinh qua không ít trận chiến, biết lúc này đã là thời khắc sinh tử mấu chốt, tuyệt đối không thể để cho tu sĩ Nguyên Dương Tông phá trận.

Nếu không sinh tử nằm trong tay con người, với quan hệ giữa hai đại môn phái, e rằng bọn họ không có khả năng sống sót.

Nữ tu sĩ xinh đẹp không hề chậm trễ, một dòng máu chảy trên Trận Bàn, trong tay nàng ta liên tục đánh ra hơn mười đạo pháp quyết, nhất định phải khôi phục và duy trì trận pháp.

Nơi này cách Thiên Khung Thành không xa, nàng ta tin rằng chỉ cần dựa vào trận pháp mà kiên trì thì nhất định có thể chờ viện binh đến, đến lúc đó nhất định có thể giải quyết khốn cảnh bây giờ.

Đám người Lưu Ngọc ở bên ngoài trận pháp thấy được rõ hiệu quả của đòn tấn công, không hề do dự điều khiển pháp khí bay vòng vòng tích trữ sức mạnh, đồng thời ánh sáng hạ xuống gia tăng sức mạnh, hai món pháp khí đồng thời tấn công trận pháp, muốn nhanh chóng đột phá.

Thực lực của phe mình tuyệt đối có thể thắng được tu sĩ Hợp Hoan Môn, chỉ cần loại bỏ được tầng trở ngại của trận pháp này thì chuyện hoàn thành nhiệm vụ rất đơn giản.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận