Trong lúc thần thức truyền âm, động tác trong tay nữ tu xinh đẹp cũng không ngừng lại, ném ra liên tiếp ba tấm phù lục Trúc Cơ kỳ, biến thành một lượng lớn băng tinh màu đỏ, Kim Phong lấp lánh, sấm sét màu lam dài hai thước, nghênh đón pháp khí cực phẩm.
Ba thứ này đều là pháp thuật mà Trúc Cơ hậu kỳ mới có thể thi triển được, chế tạo thành linh phù mỗi một tấm đều trị giá khoảng ba trăm năm trăm Linh Thạch, nhưng lúc này nữ tu xinh đẹp lại bất chấp luyến tiếc không nỡ.
Làm xong những thứ này nàng ta vẫn chưa thỏa mãn, bàn tay xinh đẹp với móng tay sơn màu đỏ vỗ ngực một cái, dưới sự rung chuyển của núi non lại thêm hai giọt máu tươi phun ra từ trong miệng.
Nàng ta bất chấp đến sự tổn hại của nguyên khí, nhanh chóng dung nhập máu tươi vào trong Trận Bàn trước người, sau đó, nàng ta liên tiếp đánh ra pháp quyết khiến cho trận pháp nhanh chóng khôi phục, hơn nữa uy năng còn khôi phục hoàn toàn.
Làm xong những thứ có thể làm, nữ tu xinh đẹp mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nàng ta cũng cảm nhận được ba tên đồng môn Trúc Cơ kỳ mang theo đệ tử Luyện Khí kỳ đã đến gần, lúc này thầm vui vẻ.
Liên quan đến sự sống và cái chết, phần lớn các tu sĩ Hợp Hoan Môn đều dốc hết sức mình ứng phó, chỉ có rất ít tu sĩ ánh mắt dao động, nhìn trái nhìn phải chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
"Thịch"
"Ầm"
"Keng"
Dưới sự va chạm hết sức ác liệt của các pháp thuật cấp thấp như Hỏa Cầu,Băng Chùy các, nhưng vẫn không thể ngăn cản được mũi nhọn của pháp khí cực phẩm bên phía Nguyên Dương Tông, ngay cả chuyện kéo dài thời gian trong chốc lát cũng không làm được.
Đủ mọi loại pháp khí của các đệ tử Hợp Hoan Môn theo sát đó lao tới, giống như lấy trứng chọi đá vậy, sự chênh lệch giữa tu vi, chất lượng pháp khí vô cùng lớn khiến cho nó không hề có kẻ thù.
Đa số các pháp khí trung hạ phẩm đều bị phá huỷ bởi một đòn, linh quang biến mất sau đó rơi xuống đất.
Pháp khí thượng phẩm cũng bị đánh bay, hơn nữa còn chịu những mức độ tổn hại khác nhau, không sửa chữa thì sẽ không thể nào sử dụng được như bình thường.
Những thứ này đã ngăn cản khoảng một hai hơi thở, nhưng rất nhanh đã bị hơn mười món pháp khí cực phẩm và linh khí loại bỏ, không hề dừng lại mà tiếp tục tấn công về phía lồng ánh sáng màu đỏ.
Sau pháp khí của đệ tử Hợp Hoan Môn, chính là băng tinh màu đỏ do ba tấm linh phù của nữ tu xinh đẹp phóng ra, Kim Phong lấp lánh và với sấm sét màu lam.
Bọn họ không lựa chọn phương án cứng chọi cứng đấu đầu với toàn bộ pháp khí, mà lựa chọn cản đường, chuyên chọn nắm “trái hồng mềm”.
Tử Mẫu Truy Hồn đao và con dấu màu hồng của Lưu Ngọc đã nhanh chóng nhận được sự “chăm sóc” của băng tinh màu đỏ.
"Keng keng keng keng"
Bởi do thể tích quá lớn, cho nên con dấu màu hồng đã bị tấn công cùng một lúc quá nhiều, bị đánh cho thất bại liên tục, khí thế bắt đầu suy giảm, linh quang cũng dần trở nên ảm đạm.
"Keng"
Tử Mẫu Truy Hồn quét qua một lượt biến mấy viên băng tinh màu đỏ hóa thành từng mảnh nhỏ, biến thành linh khí tinh thuần rồi tiêu tán.
Nhưng sau đó lại có băng tinh không ngừng lấp đầy chỗ trống, đánh vào thân kiếm Tử Mẫu Truy Hồn Nhận đao.
"Không hay rồi."
Sắc mặt Lưu Ngọc trầm xuống, hắn vội vàng thay đổi pháp quyết trên tay, khống chế Tử Mẫu Truy Hồn đao lùi về sau con dấu màu hồng, lấy đó làm yểm hộ tạm thời để tránh mũi nhọn tấn công.
Cũng không biết màn mưa băng tinh màu đỏ này là pháp thuật gì, do hai loại thuộc tính băng hỏa khác nhau cấu tạo thành, bên ngoài là băng, bên trong là hỏa phụ trợ nhau tạo thành đạt tới cân bằng kỳ lạ, sau khi vỡ ra còn có loại nhiệt rất nóng ăn mòn pháp khí một cách kỳ lạ.
Thậm chí còn làm tổn hại được cả pháp khí cực phẩm, còn hơn hẳn Kim Phong Tán Hình Thuật và Huyền Điểu Liệt Diễm thuật quen thuộc của hắn ba phần.
Dưới tình huống không thể phát huy hoàn toàn sức mạnh, Lưu Ngọc không thể không tránh né mũi nhọn.
Tử Mẫu Truy Hồn đao là pháp khí chuyên công phạt, trên thân kiếm phần lớn là khắc phù văn tấn công, mặc dù uy năng mạnh mẽ nhưng phòng ngự của bản thân lại không mạnh.
Trải qua một trận "tôi luyện" của băng tinh màu đỏ, linh quang đã có chút ảm đạm.
Thanh pháp khí này đã đi theo hắn nhiều năm như vậy, nếu như không phải bị loại bỏ do lỗi thời, nếu không Lưu Ngọc cũng không muốn vứt bỏ một cách dễ dàng.
Đối mặt với màn mưa băng tinh màu đỏ vừa uy năng lại vừa dữ dội này, Lưu Ngọc lựa chọn điều khiển hai món pháp khí lui về sau, từ bỏ cơ hội tấn công lồng ánh sáng màu đỏ lần này.
Cho dù uy năng của nó mạnh mẽ đến thế nào, nhưng từ đầu đến cuối cũng chỉ phóng phù lục ra, chắc chắn khống chế xoay chuyển không thoải mái như pháp thuật tự tay phóng thích ra.
Lưu Ngọc từ bỏ cơ hội tấn công, chắn con dấu màu hồng ở phía trước, tìm kiếm điểm yếu của màn mưa băng tinh, tập trung phòng thủ, tổn thất của pháp khí cũng lập tức chậm lại.
Nhưng ở trước mặt pháp thuật không biết tên với uy năng lớn mạnh thế này, tổn thất của con dấu màu hồng là không thể tránh khỏi.
Nếu sau trận chiến này mà không sửa chữa thì chỉ sợ không thể sử dụng được nữa.
Nhưng Lưu Ngọc cũng không phải là thảm nhất, một tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ cũng chấp hành nhiệm vụ lần này còn thảm hơn.