Ngũ Xương có chút thụ sủng nhược kinh, hắn ta với vị sư huynh này chẳng qua là có hai lần duyên phận, nghĩ tới nghĩ lui thì không hiểu vì sao lại coi trọng hắn như vậy.
Chẳng lẽ thời gian này lập trường của hắn ta khiến vị sư huynh này thỏa mãn sao, trải qua nhiều lần bày tỏ thái độ chứng minh lập trường của bản thân cuối cùng thì xem ta làm người của hắn?"Đa tạ Lưu sư huynh quan tâm, sư đệ nhất định chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ, tùy cơ ứng biến!"Ngũ Xương cười ha ha, trong lòng suy đoán ý nghĩ của Lưu Ngọc, cũng không dám nói lời quá trắng trợn tránh để lại nhược điểm.
Thần thức của Lưu Ngọc quan sát được mấy người Chu Quý Ba đi xa đã thấy được màn này thì nụ cười lại xán lạn thêm mấy phần.
Chỉ cần lưu lại ở trong lòng ba người một cái rễ, thì bọn họ sẽ duy trì thái độ hoài nghi với Ngũ Xương, rất khó để đoàn kết lại với nhau càng dễ để mình khống chế đoàn thể này.
"Ngũ sư đệ, ngươi cứ đi xem mỏ quặng trước một chút đi, nhớ kỹ lời ta vừa nói.
"Lưu Ngọc thu tay về, để Ngũ Xương đi làm quen với mỏ quặng.
Nếu như thật sự gặp phải đột kích của tu sĩ phe địch, chỉ bằng bốn người bọn họ cộng thêm một tòa trận pháp cấp một bình thường là có thể chống đỡ được sao?Đừng đùa chứ, nếu như phe địch phái một tiểu đội tu sĩ Luyện Khí kỳ lẻn vào đây phá hoại thì trong đội ngũ như thế sẽ có hai ba tên tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ tinh nhuệ, căn bản không phải là bốn tên đồng môn tu sĩ Luyện Khí trung kỳ có thể ngăn cản được, cho dù bốn người bọn hắn mạnh hơn tu sĩ bình thường một chút.
Dĩ nhiên đối với Lưu Ngọc mà nói thì không tạo được uy hiếp, lấy thực lực của cực phẩm pháp khí Tử Mẫu Truy Hồn đao mà hắn nắm giữ hiện tại thì đã tương đương với tu sĩ Luyện Khí tinh anh nhất của đại tông môn rồi, trừ khi là tu sĩ Trúc Cơ kỳ đến trước mặt bằng không thì cho dù đánh không lại thì giữ được tính mạng vẫn không có vấn đề gì.
Nhìn theo mấy người Ngũ Xương đi xa, an bài thỏa đáng những vấn đề của mỏ quặng thì Lưu Ngọc thu hồi ánh mắt.
Hắn lấy Kim Long kiếm ra hóa thành một đạo ánh sáng màu vàng sau đó bay về hướng Hàn Nguyệt thành.
Lưu Ngọc thân là chủ nhân nhiệm vụ lần này đương nhiên lúc mà không đóng giữ ở mỏ hàn thiết thì có thể ở lại Hàn Nguyệt thành nắm giữ toàn bộ đại cục, so với bốn đệ tử ngoại môn thì có thời gian tu luyện nhiều hơn.
Vậy xem như là đặc quyền không lớn không nhỏ đi.
Người nhận nhiệm vụ này trước nay vẫn làm như vậy, xem như đó là một quy tắc ngầm vậy nên hiện tại hắn xem như là được lợi rồi.
Đệ tử có thể tránh ra khỏi trận chiến mỏ Linh Thạch này chung quy vẫn chỉ là số ít, với xu thế càng ngày càng kịch liệt sợ rằng đại đa số tu sĩ Luyện Khí kỳ đều muốn phải tham gia vào trận chiến này.
Cũng không phải là tất cả mọi người đều muốn trốn tránh chiến tranh, chí ít là những đệ tử ghi danh lớn lên ở tông môn đối với tông môn có cảm tình rất sâu đậm, được tông môn cung cấp cái ăn thức uống cung cấp nơi ở, được dạy dỗ đọc sách viết chữ, được tu luyện công pháp và được phân phát linh thạch với đan dược hằng tháng từ lâu đã coi tông môn như là “Nhà” chân chính.
Lúc này đến thời điểm chiến đấu vì lợi ích của tông môn thì từ lâu đã nóng lòng muốn thử, hận không thể lập tức lập công lao cho tông môn, hận không thể đâm pháp khí vào giữa lồng ngực của kẻ để bọn họ nhìn thấy màu sắc của máu tươi!Nhưng mặc kệ đệ tử có thái độ tích cực hay là thái độ tiêu cực thì đến thời điểm tông môn cần vẫn phải nghe theo tông môn sắp xếp, vì lợi ích của tông môn mà chiến!Đệ tử bất kể là nội môn hay ngoại môn, tại thời điểm chính thức nhập môn đều sẽ lưu lại một đạo khí tức, tu sĩ Trúc Cơ của Nguyên Dương Tông dựa vào đạo khí tức này chỉ cần không vượt qua phạm vi nhất định là có thể triển khai bí thuật lần tìm dấu vết, đến lúc đó thực sự là trời cao không có đường xuống đất không có cửa.
Nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì có mấy tông môn đệ tử nào lại đồng ý trốn tránh tông môn rồi trở thành tán tu không có chỗ nương tựa chứ?Đương nhiên chẳng qua cũng chỉ là đệ tử Luyện Khí kỳ mà thôi, Nguyên Dương Tông cũng không bố trí thủ đoạn quá cao cấp, nếu như có thể tìm đến một tu sĩ trúc cơ thi pháp thì vẫn có khả năng hóa giải.
Cầu phú quý trong hiểm nguy, lấy đạo duyên trong nguy hiểm.
Cái gọi là nguy hiểm tỉ lệ thuận với lợi lộc, ở trong nguy hiểm của chiến tranh nếu lập nên kỳ công thì ngay cả Trúc Cơ đan cũng sẽ được ban thưởng xuống.
Điều này làm cho rất nhiều tu sĩ không có cửa có được Trúc Cơ đan, đến hạn chót Trúc Cơ kỳ cũng không muốn từ bỏ tiên đồ, cuối cùng quyết định liều một kích cũng chính là hy vọng cuối cùng!.