Tiên Quốc Đại Đế

Hoàng, Nhạc nhi cũng biến mất.

Trên không trung, Điệp Hậu xông thẳng xuống.

- Cái gì?

Trong mắt Điệp Hậu tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Trong mắt Điệp Hậu, vô số sinh linh phía dưới đang nhanh chóng thay đổi vị trí. Tất cả hư không xung quanh đều là cửa truyền tống không gian. Sau khi biến đổi một hồi, tất cả sinh linh, tử linh đều đã xuất hiện ở nơi khác.

Lúc trước nàng vẫn nhìn chằm chằm vào nhóm người Diêm Xuyên. Trong chớp mắt không biết bọn họ đã bị truyền tống tới nơi nào.

- Nguy rồi!

Điệp Hậu không ngừng lo lắng.

- Thần thông không gian!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

Diêm Xuyên nhanh chóng nhìn về bốn phía, tìm kiếm Hoàng cùng Nhạc nhi. Nhưng sương màu dày đặc nhất thời khiến hắn không phát hiện được gì.

- Meo, Diêm Xuyên, lực không gian nơi này thật hỗn loạn. Ngay cả ta hình như cũng không có cách nào thi triển thần thông!

Miêu Miêu ở trong lòng Diêm Xuyên lo lắng nói.

- Lực không gian lực hỗn loạn sao?

Sắc mặt Diêm Xuyên trầm xuống.

- Miêu Miêu, hiện tại lập tức truyền tống đến chỗ nhân thân của ta. Ngươi nhanh rời khỏi nơi này trước đã!

Diêm Xuyên nói.

- Meo, ta muốn lưu lại giúp ngươi!

Miêu Miêu kêu lên.

- Không được. Ngươi còn nhớ rõ lúc trước đã đáp ứng ta thế nào không?

Diêm Xuyên kiên trì lắc đầu một cái.

Trong mắt Miêu Miêu lộ vẻ ấm ức:

- Được rồi!


Miêu Miêu nhắm mắt, thân hình chớp hiện. Nhưng Miêu Miêu lại không hề rời đi, vẫn ở trong lòng cương thi Diêm Xuyên.

- Meo? Chuyện gì xảy ra vậy?

Miêu Miêu bỗng nhiên mở to mắt.

- Thế nào?

- Thần thông... thần thông không gian của ta mất linh?

Miêu Miêu kinh ngạc nói.

- Ồ?

- Meo. Thật mà. Diêm Xuyên, ta không đi được!

Miêu Miêu không ngừng lo lắng.

Két!

Diêm Xuyên lấy táng thiên đồng quan ra.

- Từ táng thiên đồng quan đi tới Hàm Dương!

Diêm Xuyên nói.

- Ồ. Vậy Diêm Xuyên, ngươi cũng phải cẩn thận!

Miêu Miêu nói.

- Được!

Diêm Xuyên gật đầu một cái.

Miêu Miêu nhảy vào táng thiên đồng quan, nhưng nhanh chóng lại đi ra.

- Meo, không đi được!

Miêu Miêu nói.

- Không đi được?

Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn táng thiên đồng quan.

Dương gian, nhân thân Diêm Xuyên cũng nhanh chóng lấy ra một vật. Từ bên trong truyền tống lại đây. Nhưng lúc này táng thiên đồng quan dường như mất linh, căn bản không có cách nào truyền tống.

Hai Diêm Xuyên đều thu hồi táng thiên đồng quan.

- Lực không gian hỗn loạn, không có cách nào truyền tống? Thập điện đại trận?

Hai mắt cương thi Diêm Xuyên thoáng nheo lại, trầm giọng nói.

- Meo, Diêm Xuyên, không phải ta không muốn đi, mà là không có cách nào đi được!

Lúc này tâm tình Miêu Miêu lại không hề khẩn trương.

Cương thi Diêm Xuyên bất đắc dĩ gật đầu một cái:

- Được rồi, vậy ngươi ở bên cạnh ta, đừng bỏ đi. Cẩn thận!

- Meo!

Miêu Miêu hưng phấn nói.

Xung quanh vẫn là sương mù dày đặc. Diêm Xuyên vẫn muốn đi tìm Hoàng cùng Nhạc nhi trước.

Thập điện đại trận, trận pháp mạnh nhất do Minh Hà sáng chế. Bên trong rốt cuộc có bao nhiêu điều quỷ dị. Cho dù đời thứ nhất, Diêm Xuyên cũng không thể nhìn thấu.

- Hoàng!

Diêm Xuyên kêu to một tiếng.

Nhưng không gian xung quanh hỗn loạn, âm thanh cũng không có cách nào khuyếch đại trên diện tích rộng được.

Dương gian, Thượng thư phòng.


- Mang bản đồ cương vực Sở Giang tới đây!

Nhân thân Diêm Xuyên kêu lên.

- Vâng!

Lưu Cương nhanh chóng mang bản đồ trải ra trong thượng thư phòng.

cõi âm, cương thi Diêm Xuyên nhìn núi sông xung quanh, dựa vào cảm giác dựa theo bản đồ đi về vị trí lúc trước.

Diêm Xuyên dẫn theo Miêu Miêu bay trong hoàng vụ. Khi đi ngang qua một nơi, đúng lúc Bách Ác Lão Ma chợt nhìn thấy Diêm Xuyên và Miêu Miêu.

- Diêm Xuyên? Huyền Diệu?

Ánh mắt Bách Ác Lão Ma sáng ngời.

- Thực sự đạp nát hài không thấy, không tìm lại thấy. Huyền Diệu, ngươi phong ấn ta một trăm năm mươi vạn năm, ngươi còn chưa chết. Thật tốt quá. Còn cả Diêm Xuyên nữa. Ngươi dám xem thường ta sao? Năm đó nếu không phải ta không để ý đến con châu chấu nhỏ như ngươi, ngươi có thể có ngày hôm nay sao? Hừ, bây giờ ta chính là thánh nhân, còn có chủ thượng Bát Quái! Lần này gặp ở đây, xem ta giết chết Huyền Diệu thế nào!

Mắt Bách Ác Lão Ma lộ vẻ băng hàn.

Bách Ác Lão Ma ầm ầm đuổi theo về phía Diêm Xuyên.

- Thiên đạo!

Phía sau Bách Ác Lão Ma đột nhiên xuất hiện hư ảnh ba nghìn thiên đạo. Một khí tức mạnh mẽ bắn thẳng về phía nhóm người Diêm Xuyên vừa rời đi.

- Hả?

Thân hình Diêm Xuyên dừng lại. Hắn quay đầu nhìn về phía Bách Ác Lão Ma.

- Huyền Diệu, ngươi là kẻ gian ác. Ngươi còn nhớ ta không?

Bách Ác Lão Ma hét lớn.

- Meo! Ngươi mới là người gian ác, các ngươi toàn gia đều là người gian ác!

Miêu Miêu nhất thời kêu lên.

- Ha ha ha, ngươi không nhớ rõ cũng không cần gấp gáp. Chỉ cần ta nhớ là được rồi. Hừ, từ địa vị Thương Thiên rơi xuống. Ngày hôm nay, chính là giờ chết của ngươi!

Bách Ác Lão Ma lạnh lùng nói.

- Bách Ác Lão Ma! Ngươi muốn tìm cái chết sao?

Ánh mắt Diêm Xuyên chợt hiện lên một tia u quang nói.

- Ha, muốn chết? Diêm Xuyên, nơi này không phải là sân nhà của ngươi. Ngươi cũng không thể điều động tư thế thiên hạ Đại Trăn. Hừ, nói phí lời với các ngươi làm gì. Chủ thượng đã ban Bát Quái cho ta. Tốt nhất là dùng các ngươi để luyện cự bảo của chủ thượng!

Bách Ác Lão Ma kêu lên.

Trong lúc đang nói chuyện, hắn vung tay lên. Trong lòng bàn tay của hắn đột nhiên xuất hiện tám phù văn cực lớn màu vàng kim.

Phù văn Bát Quái hiện lên lên đồ án, từ trên trời giáng xuống. Dưới sự thôi thúc của thánh nhân, phu văn Bát Quái càng phóng ra kim quang chói mắt. Kim quang chiếu sáng khắp nơi, đè ép xuống hư không.

Ầm!


Hư không bị đè ép, nhiều nơi bị nghiền nát. Một áp chế với thế không thể đỡ ép về phía Diêm Xuyên.

- Meo, ta đến đây!

Miêu Miêu kêu lên.

Nhưng Diêm Xuyên lại một tay ôm chặt lấy Miêu Miêu, một tay khác, đánh một quyền về phía phù văn Bát Quái.

Ầm!

Một quyền cùng va chạm vào phù văn Bát Quái, hư không nổ nát vô số.

Nhưng lực lượng của phù văn Bát Quái quá lớn. Cho dù một quyền của Diêm Xuyên cũng không kiên trì được bao lâu, dần dần bị ép xuống phía dưới.

- Ha ha ha, một đòn toàn lực của Tổ tiên thập nhị trọng thiên, vẫn có thể bị đè ép trong nháy mắt. Lực lượng của ngươi chỉ có thể như vậy thôi sao?

Bách Ác Lão Ma tùy tiện cười to nói.

Nhưng Diêm Xuyên lại không hề để ý hắn. Đứng trên trời cao, nắm đấm của hắn đột nhiên biến thành chưởng cương.

- Chưởng cương cũng không ngăn được!

Bách Ác Lão Ma lạnh lùng nói.

Chỉ thấy chưởng cương của Diêm Xuyên bỗng nhiên xoay một cái. Đầu ngón tay chỉ về phía tám phù văn.

Vù!

Tám phù văn màu vàng kim đột nhiên run lên.

Tiếp theo, chưởng cương của Diêm Xuyên nắm lại.

Tám phù văn màu vàng kim dường như nghe thấy hiệu lệnh, co nhỏ lại, dần dần rơi vào trong lòng bàn tay Diêm Xuyên.

Bát Quái bị Diêm Xuyên thu? Cái này có thể thu dễ dàng như vậy sao?

Điều này dường như không đúng. Mình phải dùng Bát Quái trấn áp Diêm Xuyên và Huyền Diệu mới phải. Tại sao hiện tại lại biến thành đưa bảo vật cho hắn được?

- Không, không thể nào. Trả ta Bát Quái!

Bách Ác Lão Ma đột nhiên cả kinh kêu lên.

Diêm Xuyên nhưng không để ý đến Bách Ác Lão Ma sợ hãi kêu lên. Nhưng Diêm Xuyên lại chỉ lẳng lặng nhìn Bát Quái lòng bàn tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận