Tiên Quốc Đại Đế

​​

Lưu Cẩn lập tức tiến lên hỏi:

- Vương, ngươi có sao không?

Diêm Xuyên mỉm cười nói:

- Không sao, lát nửa tắm rửa là được. Mãnh Hổ quân trận hải nạp bách xuyên nên không kéo dài thời gian quá lâu, mới rồi là năm Khí cảnh tự tìm chết.

- Giết!

- Báo thù cho lão Hoàng gia!

- Chỉ ta vô địch!

............

......

...

Ba ngàn cẩm y quân tập thể xông lên.

Đệ tử người dẫn đầu trước đó chém giết yêu thú đã sức cùng lực kiệt, làm sao chống lại nổi cẩm y quân phối hợp ăn ý?

- A!

- Đừng giết ta!

- Cứu mạng!

............

......

...

Trong tiếng hét thảm, đám người bị cẩm y quân tru sát.

Để lại xác ngổn ngang đầy đất.

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

- Soát người, đồ vật đưa cho Lưu Cẩn, lát nữa chôn hết đi.


- Tuân lệnh!

Họ lục từ người đám tu giả một ít dược liệu, Ích Cốc Đan và ba ngàn hạ phẩm linh thạch, toàn bộ bỏ vào không gian họa quyển của Lưu Cẩn.

Còn binh khí, trừ năm thanh trườmg kiếm của năm cao thủ Khí cảnh ra, mấy thứ khác không lọt vào mắt xanh của Diêm Xuyên.

Chôn xong đám Nhật Nguyệt Minh, cẩm y quân lấy xác yêu thú bọn họ chém giết, nhanh chóng rời đi. Đoàn người tìm tới một hồ nước lớn, rửa vết máu dính trên người, ăn no uống đủ.

Mấy trăm yêu thú chỉ mấy ngày đã bị ăn sạch.

Có số yêu thú khổng lồ cung ứng được ích lớn lớn nhất là tinh nguyên không ngừng tăng.

Mọi người một đường đi hướng Lương Kinh, đô triều của Lương quốc.

Một tháng sau, mọi người đến bên ngoài Lương Kinh, rất nhiều tướng sĩ trên thân chi chít vết sẹo, nhưng không ai oán trách. Hơn một tháng nay sức chiến đấu của mọi người tăng cao nhiều.

Lương Kinh không có dấu hiệu bị yêu thú phá thành, nhưng thường có tu giả bay vào bay ra, hiển nhiên chỗ này thành nơi tu giả tạm thời tập trung.

Diêm Xuyên nói:

- Trước tiên vào thành nghỉ ngơi một đoạn thời gian đi, điều dưỡng rồi tiếp tục hành động.

Mọi người gật đầu, nói:

- Tuân lệnh!

Diêm Xuyên dẫn đại quân chậm rãi đi hướng thành trì. Đám cẩm y quân vác một đống yêu thú, rõ ràng là người trong tông môn, thủ vệ ở cửa thành không ai dám ngăn cản.

Đại quân chậm rãi vào thành.

Trên thành lâu có một người đàn ông nho nhã cầm quạt lông lộ vẻ mặt ngoài ý muốn.

Người đàn ông này không phải ai khác, chính là Văn Nhược Tiên Sinh.

Văn Nhược Tiên Sinh lấy làm lạ bật thốt:

- Diêm Xuyên?

Sau lưng Văn Nhược Tiên Sinh có mấy người đứng chờ.

Bên cạnh một người tò mò hỏi:

- Như thế nào? Văn Nhược Tiên Sinh biết nhóm người này?

Văn Nhược Tiên Sinh gật đầu, nói:

- Xem như là người quen.

Một người khác tò mò hỏi:

- Người dẫn đầu cõng kiếm đó sao? Hắn chỉ là Tinh cảnh nhị trọng.

Văn Nhược Tiên Sinh phe phẩy quạt lông, cười hỏi:

- Người quen của ta nhất định phải có tu vi cao sao?

- A? Không lẽ người kia có điểm đặc biệt nào?

Văn Nhược Tiên Sinh nhẹ lắc đầu, hít sâu, nói:

- Vốn không nên quấy rầy hắn, nhưng lần này thánh tử mời ta làm việc, ta phải dốc sức ứng phó. Các ngươi đừng quấy rầy hắn, đợi khi hắn ổn định dừng chân thì ta sẽ đích thân gặp mặt.

Người bên cạnh quái lạ hỏi:

- Đích thân gặp một Tinh cảnh? Văn Nhược Tiên Sinh, ngươi này nhận nổi ngươi trịnh trọng như thế không?

Văn Nhược Tiên Sinh cười hỏi:

- Chữ hắn viết mạnh hơn ta, ngươi nói hắn nhận nổi không?

- Không thể nào. Chữ? Hắn là một Tinh cảnh nhị trọng làm sao chữ viết có thể so sánh với ngươi?

Văn Nhược Tiên Sinh chỉ mỉm cười, không giải thích gì nhiều.

Mấy người khác rất kinh ngạc.

Văn Nhược Tiên Sinh nhẹ phe phẩy quạt, nhìn trong thành.




Lương Kinh.

Diêm Xuyên dẫn đại quân chậm rãi bước vào trong đó.

Nơi Diêm Xuyên đến dân chúng xung quanh né tránh. Đám tu giả ở lại đây kinh ngạc nhìn ba ngàn người, dù sao trang bị của nhóm người này rất kỳ quái, giống nhau như đúc. Đoàn thể thống nhất thế này không có nhiều trong các đại tông môn.

Diêm Xuyên định đi hỏi một người tình huống trong thành chợt thấy người quen.

Vèo!

Một bóng người xuất hiện trước mặt Diêm Xuyên, là Tam Kiếm hiệp của Đại Hà tông.

Tam Kiếm hiệp kinh ngạc nhìn da thú các tướng sĩ vác trên vai, hỏi:

- Oa, nhiều da yêu thú như vậy?

Diêm Xuyên tò mò hỏi:

- Tiểu tam, sao ngươi ở đây?

Tiểu tam? Tam Kiếm hiệp sụ mặt, chợt nhớ Diêm Xuyên là trưởng bối của gã.

Tam Kiếm hiệp bất đắc dĩ nói:

- Sư, sư thúc, kỳ thực chúng ta đã đến đây mấy ngày rồi, đang chờ ngươi.

- A?

Tam Kiếm hiệp đắc ý nói:

- Bảy người chúng ta và Túy Kiếm Sinh đều tới, là sư phụ của chúng ta yêu cầu, kêu bọn ta đến bảo vệ ngươi. Công đức trong tông tăng nhiều, sư phụ đoán là các ngươi làm, nhưng không biết ngươi ở đâu, cuối cùng quyết định chờ ở Lương Kinh. Quả nhiên ngươi thật sự đến rồi!

Diêm Xuyên mỉm cười nói:

- Bảo hộ ta? Tốt lắm, đa tạ.

Tam Kiếm hiệp cười nói:

- Nên làm, đi đi, chúng ta đã tìm một chỗ rất tốt, Bình Sơn lâu ở Lương Kinh, chỗ đó địa thế cực cao, có thể nhìn xuống toàn thành!

Diêm Xuyên hỏi:

- Được rồi, ngươi có thể xử lý sạch những da thú này không?

Tam Kiếm hiệp vỗ ngực nói:

- Cái này cứ giao cho ta. Lần này Lương Kinh tụ tập nhiều tu giả, ta có quen một vài người ở Vô Ưu thành, bọn họ chuyên thu các loại tài liệu. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Diêm Xuyên gật đầu, nói:

- Vậy là tốt nhất.

Theo Tam Kiếm hiệp dẫn đường, mọi người đi hướng thành tây Lương Kinh, ở đó có một tửu lâu lớn.


Đằng sau tửu lâu có hồ lớn, ba ngàn tướng sĩ tắm rửa xong tạm thời nghỉ ngơi.

Diêm Xuyên tắm rửa, thay phi phục xong được dẫn vào tửu lâu.

Tửu lâu cực kỳ rộng rãi, bên trong cư ngụ một ít quan to quý nhân, và một vài tu giả.

Đoàn người Diêm Xuyên ngồi ở một bàn dựa vào cửa sổ. Lưu Cẩn đứng sau lưng Diêm Xuyên, trên bàn có Túy Kiếm Sinh, Thất Kiếm hiệp ngồi.

Xung quanh dùng bình phong ngăn cách các bàn.

Diêm Xuyên nhấp ngụm trà, nhìn toàn Lương Kinh bên ngoài song cửa sổ.

Lương Kinh một nam một bắc có một đám cung điện, tất cả đều vô cùng nguy nga.

Diêm Xuyên tò mò hỏi:

- Một nam một bắc đều là hoàng cung sao?

Tam Kiếm hiệp lập tức đáp:

- Sư thúc có điều không biết, địa thế của Lương Kinh cực kỳ đặc biệt, bởi vì nó dựa sát Phong Yêu sơn mạch nên rất nhiều tu giả sẽ dừng chân tại đây. Giống như Bình Sơn lâu chúng ta đang nói, nói đến thì chuyên môn xây dựng cho tu giả, là nơi tạm trú.

Diêm Xuyên gật đầu, nói:

- Ừm!

Tam Kiếm hiệp giải thích rằng:

- Bởi vì tu giả ngừng chân tại đây nên Lương Kinh xem như phồn hoa. Phía bắc là hoang cung Lương quốc, phía nam tên gọi 'tiên cung', nơi cho một số đại nhân vật giới tu hành tạm nghỉ, là hoàng đế Lương quốc vì nịnh tu giả chuyên môn xây dựng, mức độ nguy nga không thua hoàng cung.

Diêm Xuyên nhíu mày nói:

- Vương triều trong thiên hạ đều nịnh nọt tông môn sao?

Tam Kiếm hiệp gật đầu, nói:

- Đương nhiên rồi, vương triều không thể thu thập công đức, trừ có nhiều phàm nhân ra thì còn có gì?

Diêm Xuyên gật đầu, không nói nhiều, nhưng trong lòng đầy nghi hoặc.

Tam Kiếm hiệp hơi hâm mộ nói:

- Phải rồi, sư thúc, chắc ngươi chưa biết, Phong Yêu sơn mạch xảy ra chuyện lớn, hiện tại Lương Kinh tụ tập đông đảo đệ tử tông môn định tiến vào Phong Yêu sơn mạch.

- A? Tại sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận