Tiên Quốc Đại Đế

- Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp. Nếu còn tiếp tục, sợ là những con Thôn Thiên Vĩ Thú khác cũng sẽ bị thu hút đến đây!

- Ê a, ê a!

Thôn Thiên Vĩ Thú lo lắng không ngừng vung những cái đuôi cực lớn của mình.

Mặc Vũ Hề hóa thân thành phượng hoàng đen, nhưng vẫn không thể chiếm được hiệu quả. Con Thôn Thiên Vĩ Thú hai trăm trượng này quá mức khó chơi. Bên này cũng không thể làm gì được bên kia. Nhưng con Thôn Thiên Vĩ Thú hai trăm trượng này lại có thể cuốn lấy Mặc Vũ Hề khiến nàng không có cách nào chạy trốn.

- Bạch Khởi, Kim Đại Vũ, các ngươi né tránh một chút. Bổn cung muốn dùng bí pháp! 

Mặc Vũ Hề quát to một tiếng.

- Vâng! 

Hai người nhanh chóng lui lại một ít.

Không còn bị hai người dây dưa, Thôn Thiên Vĩ Thú nhất thời thoải hơn mái rất nhiều.

- Ê a, ê a!

Đuôi của con Thôn Thiên Vĩ Thú kia nhanh chóng dài ra, che kín bầu trời, bao vây phượng hoàng đen vào giữa.

- Mười hai đạo luân hồi! 

Mặc Vũ Hề quát to một tiếng.

Mười hai cái đuôi cực lớn nhanh chóng mở ra. Mười hai đạo luân hồi nhất thời phóng tới chỗ Thôn Thiên Vĩ Thú.

- A!

Thôn Thiên Vĩ Thú cũng mặc kệ là thứ gì phóng tới, nó liền mở miệng muốn nuốt cả mười hai cái đuôi và luân hồi kia vào trong bụng.

- Luân hồi đổ nát, bạo! 

Mặc Vũ Hề quát to một tiếng.

Ầm!


Tại miệng Thôn Thiên Vĩ Thú, mười hai đạo luân hồi ầm ầm nổ tung. Vụ nổ cực lớn, nhất thời khiến hư không xung quanh nổ tung sụp đổ.

- A!

Thôn Thiên Vĩ Thú đau khổ bị nổ bay ra ngoài. Trên miệng nhất thời có một vết nứt lớn. Tám cái đuôi cũng đã bị đứt ba cái. Toàn thân bị nghiền nát. Cái đầu Thôn Thiên Vĩ Thú rốt cuộc đã bị trọng thương.

Lúc này mười hai cái đuôi của Mặc Vũ Hề đã vỡ nát trong nháy mắt.

Phụt!

Bị lực lượng phản chấn, Mặc Vũ Hề phun ra một ngụm máu tươi.

Mặc Vũ Hề vội vàng bay ra khỏi hố đen đang sụp đổ. Nàng lại hóa thành hình người. Tuy nhiên lúc này bộ dạng hình người của nàng lại cực kỳ thê thảm. Phía sau lưng nàng là máu thịt lẫn lộn, sắc mặt trắng bệch.

- Hoàng hậu, người... người! 

Bạch Khởi và Kim Đại Vũ cả kinh kêu lên.

- Khụ khụ, đi mau. Con Thôn Thiên Vĩ Thú này hồi phục thương thế nhanh chóng. Một khi để nó hồi phục, chúng ta sẽ không bao giờ có thể chạy trốn được nữa! 

Mặc Vũ Hề khổ sở nói.

- Vâng! 

Hai người không dám do dự, nhanh chóng thôi thúc một đám mây để Mặc Vũ Hề hạ xuống phía trên.

Nhưng thời điểm ba người muốn thoát khỏi nơi đây, đột nhiên lại có một âm thanh vang lên.

- Ê a!

Một con Thôn Thiên Vĩ Thú đã chắn trước mặt ba người.

- Sao có thể như vậy được? Nó có thể phục hồi nhanh như vậy sao? 

Mặc Vũ Hề cả kinh kêu lên.

- Không, không phải con kia. Con này có kích thước hai trăm mười trượng! 

Kim Đại Vũ cả kinh kêu lên.

- Ê a! 

Vù!

Lại là một con Thôn Thiên Vĩ Thú nữa xuất hiện.

- Ê a!

Con Thôn Thiên Vĩ Thú thứ ba xuất hiện.

- Ê a! Ê a! Ê a!......

Chỉ một hồi sau, xung quanh ba người đã xuất hiện chín con Thôn Thiên Vĩ Thú cực lớn.

Ba người Mặc Vũ Hề lặng lẽ trốn chạy.

Một con Thôn Thiên Vĩ Thú hai trăm trượng đã khiến Mặc Vũ Hề phải trả giá bằng cách trọng thương mới có thể chạy trốn.

Bây giờ chín con, con nhỏ nhất cũng có kích thước hai trăm trượng. Như vậy bọn họ làm sao phá được?

Ba người hạ xuống dưới chân một ngọn núi lớn, ngẩng đầu cay đắng nhìn chín con Thôn Thiên Vĩ Thú cực lớn phía trên không trung.

- Tất cả Thôn Thiên Vĩ Thú đều đến đây sao? 

Kim Đại Vũ cười khổ nói.


Chín con Thôn Thiên Vĩ Thú coi trọng nhất lại là Mặc Vũ Hề.

Mặc Vũ Hề bị trọng thương. Nhưng một đám Thôn Thiên Vĩ Thú lại có thể cảm nhận được mỹ vị. Tuy rằng chúng không biết cái gì là Minh Phượng tôn sư, nhưng cũng hiểu rõ Mặc Vũ Hề là người mạnh nhất. Ăn vào, chắc chắn sẽ có lợi cho mình.

- Ê a, ê a, ê a!

Một đám Thôn Thiên Vĩ Thú vui vẻ kêu to. Những tiếng kêu vui vẻ này lọt vào trong tai đám người Kim Đại Vũ lại cảm thấy cực kỳ đau tai.

- Xong rồi sao? 

Mặc Vũ Hề khổ sở nói.

Bạch Khởi, Kim Đại Vũ cũng ngừng thở.

- Kim Đại Vũ truyền tin cho Hàm Dương, nếu như Diêm Xuyên sống sót trở về, thay ta chuyển lời cho hắn, nói nếu như có kiếp sau, ta vẫn làm vợ hắn! 

Mặc Vũ Hề lộ ra một nụ cười thê lương tuyệt mỹ nói.

- Hoàng hậu, có lẽ sẽ không có chuyện gì đây. Thiên Đế cũng không có chuyện gì. Hoàng hậu có thể cũng không có chuyện gì. Cho dù...!

Kim Đại Vũ an ủi.

- Truyền tin đi!

Mặc Vũ Hề lắc đầu nói.

Với tuyệt cảnh trước mắt, lại không thể trốn. Nơi này không phải là Hàm Dương, không còn cách nào để xoay chuyển đất trời.

- Ê a, ê a, ê a!

Một đám Thôn Thiên Vĩ Thú trừng mắt nhìn nhau một hồi, sau đó ầm ầm nhào về phía Mặc Vũ Hề, Kim Đại Vũ, Bạch Khởi.

Mặc Vũ Hề đã bị trọng thương. Lúc này nàng căn bản không thể cứu vãn được tình hình.

Sau khi để Kim Đại Vũ truyền tin về Hàm Dương, Mặc Vũ Hề liền nhắm mắt lại, nhớ tới những kỷ niệm của nàng với Diêm Xuyên. Vào thời điểm sắp chết này, khóe miệng Mặc Vũ Hề lại lộ ra một nụ cười hạnh phúc.

- Ê a!

Một đám Thôn Thiên Vĩ Thú vọt tới, trước hết muốn nuốt Mặc Vũ Hề trước mắt vào trong bụng.

Ầm!

Đại địa dưới chân Mặc Vũ Hề đột nhiên phát ra một tiếng động rất lớn. Cả mảng đại địa lớn ầm ầm nổ nát.

Một luồng ánh sáng xanh lục bay vút lên trời.

- A!


Mặt đất phía dưới bị nghiền nát, đột nhiên truyền đến một tiếng gầm rú hung mãnh.

Một quái vật khổng lồ từ dưới đất chui lên.

Lại là một con Thôn Thiên Vĩ Thú bảy đuôi với kích thước hai trăm trượng. Tuy nhiên, đầu của nó lại có màu xanh lục, hai mắt phát ra ánh sáng mạnh mẽ màu xanh lục. Trên đầu nó còn có một đôi sừng rồng nhọn hoắt.

Trong nháy mắt, con Thôn Thiên Vĩ Thú có sừng rồng với kích thước hai trăm trượng lao ra, lập tức quay về phía Thôn Thiên Vĩ Thú hung hãn đánh tới.

Ầm!

Dưới sự va chạm cực lớn, hư không xung quanh đột nhiên hết sức hỗn loạn.

Nhịp điệu xông tới của một đám Thôn Thiên Vĩ Thú, nhất thời bị Thôn Thiên Vĩ Thú sừng rồng làm rối loạn.

Tất cả Thôn Thiên Vĩ Thú đều dừng thân hình lại, kinh ngạc nhìn Thôn Thiên Vĩ Thú khác loại trước mắt.

Mặc Vũ Hề vốn đã chuẩn bị tốt tinh thần mình sẽ phải chết. Chợt nàng nhìn thấy Thôn Thiên Vĩ Thú sừng rồng, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

- Diêm Xuyên? 

Mặc Vũ Hề mừng như điên kêu to.

Thôn Thiên Vĩ Thú sừng rồng dùng ba đuôi đặt ở bên trên mặt đất, dường như muốn bảo hộ ba người Bạch Khởi, Kim Đại Vũ, Mặc Vũ Hề ở dưới thân.

- Thiên Đế! 

Kim Đại Vũ, Bạch Khởi cũng mừng như điên kêu lên.

Mặc Vũ Hề kích động tới mức nước mắt nước tuôn ra.

Thôn Thiên Vĩ Thú sừng rồng cúi đầu nhìn về phía ba người, ánh mắt vẫn lạnh lẽo. Nhưng trong ánh mắt chợt hiện lên một vẻ mờ mịt nhìn ba người. Dường như nó không nhận ra ba người vậy. Nhưng theo bản năng nó lại có một cảm giác muốn bảo hộ ba người.

Uốn éo đầu, Thôn Thiên Vĩ Thú sừng rồng dường như rất không thích loại cảm giác này.

- A!

Nó quay về phía ba người gầm nhẹ một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận