Tiên Quốc Đại Đế

- Không có chuyện gì liền tự sát sao?

- Đúng vậy. Có một lần, ta và một người của Phần Mộ thị đang nhau. Đánh được một nửa, hắn chợt cười phá lên nói Ha ha ha, rốt cuộc ta đã biết ta thiếu ở chỗ nào. Sau đó hắn dùng một thanh trường đao cắm vào trong bụng của mình, sau đó đánh rắm. Lúc đó ta đã hết sức sợ hãi. Ta chưa thấy loại người điên tới mức tự tàn như vậy! 

Vẻ mặt Trường Sinh Đại Đế đầy rối rắm nói.

Diêm Xuyên:......!

Không nói Trường Sinh Đại Đế, ngay cả Diêm Xuyên hiện tại suy ngẫm một chút, đều cảm thấy hết sức quái dị. Đang luận võ với đối phương. Mới luận võ được một nửa, chợt cười to rồi tự mình giết mình. Bất kể là ai nhìn thấy cảnh tượng này đều muốn ngây người nửa ngày.

Diêm Xuyên và Trường Sinh Đại Đế nói chuyện về tình hình chung của kỷ thứ hai một hồi lâu.

- Cái gì? Ngươi muốn đi tới Thiên đình Đại Chu sao? 

Trường Sinh Đại Đế kinh ngạc nói.

- Không sai!

- Nơi đó hiện tại đã trở thành nơi thị phi! Mục tiêu tiếp theo của Tử Vi Đại Đế chính là chỗ đó! 

Trường Sinh Đại Đế cau mày nói.

Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, nhìn về phía Trường Sinh Đại Đế nói: 

- Qua lời ngươi nói, bây giờ ta có thể nhìn thấy Tử Vi Đại Đế đã có dã tâm nhất thống thiên hạ!

Trường Sinh Đại Đế khẽ cau mày.

- Nếu như sau khi bình định Tây Ngoại Châu, hắn còn có thể mở rộng về phía nào nữa? Thiên giới Trường Sinh của ngươi có lẽ cũng không có cách nào may mắn thoát khỏi!

Diêm Xuyên cười nói.

- Nhưng đó vẫn là chuyện sau này!

- Đó là chuyện sau này sao? Không phải là chuyện sau này nữa. Bốn giới sắp hợp nhất. Thời gian hiện tại không còn nhiều. Cứ oanh oanh liệt liệt một lần thì đã sao? Cho dù bị một đám Đại Đế căm ghét thì đã làm sao? Thời gian không còn nhiều. Ta không thể cứ mãi cân nhắc thiệt hơn được nữa! 


Diêm Xuyên lắc đầu một cái.

Trường Sinh Đại Đế nhíu mày, suy ngẫm.

Qua một hồi lâu, thần sắc Trường Sinh Đại Đế bỗng nhiên cứng lại. Tiếp theo hắn nở nụ cười nói: 

- Diêm Xuyên, nếu như ngươi có thể nhận được hai nghiệp vị Đại Đế trở lên, ta sẽ nhường nghiệp vị Đại Đế của ta cho ngươi!

- Sao? 

Sắc mặt Diêm Xuyên biến đổi: 

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

Ầm!

Dưới chân Trường Sinh Đại Đế đột nhiên xuất hiện một tế đàn lớn.

- Đây chính là tế đàn Đại Đế, ngươi xem một chút đi! 

Trường Sinh Đại Đế nhíu mày nói.

Diêm Xuyên tiến lại gần nhìn kỹ. Cái tế đàn Đại Đế này nhìn qua dường như có phần hoàn mỹ hơn tế đàn Thiên Đế của hắn. Phía trên mặt tế đàn còn phát ra rất nhiều hào quang hoàn mỹ nhu hòa.

- Thế nào?

- Tế đàn Đại Đế này hình như có một ít ảnh hưởng đối với tâm trí của ta! 

Sắc mặt Trường Sinh Đại Đế liền trở nên nghiêm túc nói.

- Ảnh hưởng tới tâm trí của ngươi sao? 

Diêm Xuyên hơi bất ngờ.

- Không sai. Trước đây cuộc sống của ta trôi qua nhanh tới mức nào. Nếu như không có chuyện gì còn có thể đi tới bên cạnh hồ nhỏ, lén lút xem một vài mỹ cảnh. Nhưng bây giờ, sở thích này đã dần dần biến mất khỏi đầu của ta! 

Trường Sinh Đại Đế đàng hoàng trịnh trọng nói.

Diêm Xuyên:.........!

Mỹ cảnh? Đó là nhìn lén! Sở thích này của Trường Sinh Đại Đế quá hèn mọn rồi!

- Là sự thật. Hiện tại, có lúc ta xuất hiện một vài dã tâm mà ta không thể giải thích được. Ta muốn xưng bá thiên hạ! Ta muốn trở thành là đệ nhất thiên hạ! 

Trường Sinh Đại Đế cau mày nói.

- Điều này không phải tốt hơn sao? 

Diêm Xuyên nghi ngờ nói.

- Tốt cái lông. Ta không muốn sống mệt mỏi như vậy! Nhưng bây giờ không hiểu tại sao tâm tư của ta lại thay đổi. Mỗi lần còn muốn nhiều hơn. Ta nào có bản lĩnh như vậy chứ! 

Trường Sinh Đại Đế cổ quái nói.

Diêm Xuyên:......!

- Nếu như ngươi có được hai nghiệp vị Đại Đế, chứng tỏ về phương diện này ngươi có năng lực hơn ta. Vậy ta sẽ giúp ngươi một tay. Ta sẽ nhường nghiệp vị Đại Đế của ta cho ngươi. Chờ sau này, nếu như ngươi có thể thu thập đủ được tất cả nghiệp vị Đại Đế, hãy cho ta xem một chút rốt cuộc nó có gì huyền diệu là được! 

Trường Sinh Đại Đế trịnh trọng nói.


Diêm Xuyên lại cổ quái nhìn Trường Sinh Đại Đế. Thực sự quá quỷ dị!

- Thật sự. Ta không lừa ngươi. Nếu ta lừa ngươi, sau này mỗi lần ta nhìn lén, đều là hàng vừa già lại vừa xấu! 

Trường Sinh Đại Đế thề nói.

Diêm Xuyên:......!

...

Cõi âm. Bắc Ngoại Châu, bên ngoài một đại điện cực lớn mang tên là Huyền Vũ Điện.

Bên ngoài Huyền Vũ Điện, lúc này trước mặt Chu Tước Đại Đế là một lão già mặc áo bào xám đang đứng. Lão già này râu dài, lưng hơi còng xuống, nhưng nhìn qua tinh thần lại cực kỳ tốt.

Sắc mặt Chu Tước Đại Đế có phần khó coi.

- Huyền Vũ Đại Đế, ngươi thật sự mặc kệ sao? Đại Trăn có bí pháp này, hoàn toàn là nhằm vào chúng ta! 

Trên mặt Chu Tước Đại Đế mang theo một vẻ phiền muộn nói.

Lão già Huyền Vũ Đại Đế khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: 

- Chu Tước Đại Đế, ngươi quá lo lắng. Diêm Xuyên không hẳn nhằm vào ta. Vì sao ta phải đi tìm mối thù này chứ? Ngươi không có nhìn ra sao? Đây là tin tức do Tử Vi Đại Đế cố ý tung ra. Tại sao Tử Vi Đại Đế hắn lại không tự mình đi đối phó Diêm Xuyên?

- Tử Vi Đại Đế có thủ hạ ít nhất! Chúng ta có thuộc hạ kỷ thứ hai nhiều nhất! 

Chu Tước Đại Đế giải thích.

- Nhưng mối thù giữa Tử Vi Thiên Giới và Thiên đình Đại Trăn thù mới càng lớn hơn!

Huyền Vũ Đại Đế cười nói.

Mí mắt Chu Tước Đại Đế tỏ ra kinh hoàng, khó chịu một hồi.

- Ta biết, một nhóm thuộc hạ của ngươi bị Diêm Xuyên bắt được, trong lòng ngươi không cam lòng. Tuy nhiên ngươi đã tìm nhầm người rồi. Ngươi nên đi tìm Thanh Long Đại Đế mới đúng. Một nửa thuộc hạ của hắn đã bị Diêm Xuyên bắt được!

Huyền Vũ Đại Đế cười nói.

Chu Tước Đại Đế nhìn Huyền Vũ Đại Đế, trong lòng cố gắng kìm nén lửa giận.

- Hừ! 

Chu Tước Đại Đế vung tay áo một cái, xông thẳng về phía Hoàng Tuyền Lộ ngoài xa, chuẩn bị đi tới dương gian tìm Thanh Long Đại Đế.


Chu Tước Đại Đế Ly đi rồi, sắc mặt Huyền Vũ Đại Đế nhất thời cứng lại, lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

Vèo!

Phía xa, một đạo bạch quang bắn nhanh đến.

Lại một nam tử toàn thân áo mặc bào trắng. Nam tử này có dáng vẻ cực kỳ uy nghiêm. Trên mặt hắn lộ ra hổ sát khí.

Trong nháy mắt hắn đã đến bên cạnh Huyền Vũ Đại Đế.

- Sao vậy? Chu Tước tới tìm ngươi, ngươi nói như thế nào? 

Nam tử áo bào trắng cười nói.

- Bạch Hổ Đại Đế, hắn cũng đã đi tới tìm ngươi, ngươi thì sao?

Huyền Vũ Đại Đế lại cười nói.

Bạch Hổ Đại Đế khẽ mỉm cười, lắc đầu nói:

- Cây mọc trong rừng, gió thổi gãy cành. Chu Tước Đại Đế lại không nhìn thấu được điều đó!

- Không sai, tuy nhiên như vậy cũng tốt. Cứ để bọn họ làm loạn. Náo động càng lớn càng tốt! 

Huyền Vũ Đại Đế gật đầu một cái.

- Tuy nhiên, phải phái người mau chóng tìm hiểu về phương pháp cướp đoạt tinh lực kia. Lực lượng của chúng ta cất giữ phía bên trên những ngôi sao kia. Tuy rằng có thể điều động, nhưng có thể nắm vào trong tay mình vẫn là tốt nhất! 

Bạch Hổ Đại Đế trầm giọng nói.

- Phải! 

Huyền Vũ Đại Đế gật đầu một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận