Tiên Quốc Đại Đế

Hít sâu một cái, cương thi Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào Phần Mộ Quỷ Hỏa. Những điều này trong lòng cương thi Diêm Xuyên cũng hiểu rõ. Chỉ có điều ở sâu trong lòng lại không muốn tiếp nhận.

- Không sao, nếu ta đã chọn đi con đường này, ta nguyện ý tiếp tục đi. Không biết Phần Mộ thị có nguyện ý buông tay hay không? 

Cương thi Diêm Xuyên trầm giọng nói.

Phần Mộ thị nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên, quan sát một hồi lâu, cuối cùng gật đầu nói: 

- Nếu Diêm đế nguyện ý, ta cũng không cần thiết che giấu. Sớm muộn gì Diêm đế cũng sẽ bởi vậy mà đánh nhau với ta!

Cương thi Diêm Xuyên lại nhìn chằm chằm vào Phần Mộ thị.

- Như vậy, Phần Mộ thị ta nguyện lấy tế đàn Đại Đế này, đổi lấy cõi âm Tây Ngoại Châu ở thế giới Đại Ác!

Phần Mộ Quỷ Hỏa trịnh trọng nói.

- Được! 

Diêm Xuyên gật đầu một cái.

Rào!

Phần Mộ Quỷ Hỏa dường như đã sớm chuẩn bị xong. Hắn vung tay lên. Một tế đàn Đại Đế đột nhiên xuất hiện.

- Quả nhiên! 

Diêm Xuyên cười nói.

- Phần Mộ thị ta sớm biết tế đàn Đại Đế quỷ dị, bởi vậy vẫn chưa bao giờ tế luyện! Như vậy, Diêm đế thu lấy đi!

Phần Mộ Quỷ Hỏa cười nói.

Cõi âm Nam Ngoại Châu! Bên ngoài Thi Tổ Điện.

Bộ tộc Bàn Thạch lâm vào trong tình trạng tuyệt vọng. Chân Chủ đã chết sao?

Tướng Thần sáng tạo bộ tộc Bàn Thạch. Ở trong mắt bộ tộc Bàn Thạch, Tướng Thần chính là thần vô thượng. Nhưng vị thần vô thượng này lại bị Diêm Xuyên nuốt chửng?

Tất cả cường giả bộ tộc Bàn Thạch đang tức giận đồng thời có mối thù to lớn đối với Diêm Xuyên.

Lúc này, bên trong Thi Tổ Điện, Thái tử Phù Tô của Đại Trăn đến đây.

Mười đại cường giả của bộ tộc Bàn Thạch cùng đi gặp mặt. Bên ngoài cũng có rất nhiều cường giả bộ tộc Bàn Thạch vây quanh. Con mắt mỗi người đều đỏ ửng. Cách đó không xa sứ thần Đại Trăn, thậm chí giống như sắp hoàn toàn xé nát.

Bên trong Thi Tổ Điện, mười đại cường giả Bàn Giáp, Bàn Ất,......, Bàn Tân nhìn chằm chằm vào Phù Tô đang ở giữa. Trong mắt mỗi người đầy vẻ tức giận.


- Tướng Thần đã chết, các vị muốn đi con đường nào?

Phù Tô cười nói.

- Chân Chủ là do Diêm Xuyên hại chết. Ngươi tới đây tính cười nhạo chúng ta sao?

Bàn Ất lạnh lùng nói.

- Hắn là nhi tử của Diêm Xuyên, giết hắn!

- Giết hắn!

- Báo thù cho Chân Chủ!

.........

......

...

Bên trong điện tâm tình một đám bộ tộc Bàn Thạch cực kỳ kích động.

Phù Tô lắc đầu nói: 

- Các vị, ta dám một mình đến đây, các vị ngay cả dũng khí nghe ta nói một lời cũng không có sao?

- Được rồi. Đừng ầm ĩ nữa!

Bàn Giáp quát to một tiếng.

Trong đại điện trong nháy mắt đã trở nên yên tĩnh.

Bàn Giáp nhìn chằm chằm vào Phù Tô: 

- Phù Tô Thái tử, ta nghĩ hôm nay ngươi đến đây, không phải là muốn nói mát chúng ta chứ?

- Ta nhàm chán như ngươi sao?

Phù Tô cười nói.

- Vậy ý của ngươi là gì?

Bàn Giáp lạnh lùng nói.

- Ha ha, ta muốn biết, ở trong mắt các ngươi, đối với Phụ đế ta, cách gọi Thứ Chủ là có ý gì?

Phù Tô cười nói.

Mọi người hơi nhướng mày.

- Thứ Chủ là chủ nhân chỉ kém hơn Chân Chủ một bậc.

Bàn Giáp trầm giọng nói.

- Vậy là được rồi. Phụ đế ta là Thứ Chủ của các ngươi. Tướng Thần đã bị tiêu diệt. Phụ đế ta Thứ Chủ hẳn càng tiến thêm một tầng mới đúng. Các ngươi làm gì mà trợn mắt đối mặt với Đại Trăn ta như vậy?

Phù Tô cười nói.

- Là Diêm Xuyên giết chết Chân Chủ, hắn đáng chết!

Bàn Canh nhất thời quát lên.

- Vậy như thế nào là Chân Chủ?

Phù Tô trầm giọng nói.

- Tướng Thần chính là Chân Chủ!

Bàn Canh trầm giọng nói.

- Không, không, không!

Phù Tô cười nói.

- Sao?

Mọi người không rõ nhìn về phía Phù Tô.

- Phụ đế ra là Thứ Chủ. Tướng Thần là Chân Chủ. Lúc Chân Chủ còn, Thứ Chủ là thứ. Nhưng, hôm nay Thứ Chủ đã cướp lấy Chân Chủ. Hôm nay Phụ đế ta mới là Chân Chủ của các ngươi!


Phù Tô trịnh trọng nói.

- Cái gì?

- Khốn kiếp, Diêm Xuyên giết chết Chân Chủ, còn muốn chúng ta thần phục?

- Diêm Xuyên cũng xứng làm Chân Chủ sao?

.........

......

...

Mọi người căm hận, Phù Tô lại nhìn về phía Bàn Giáp.

Lúc này Bàn Giáp thoáng trầm mặc.

- Bàn Giáp, có lẽ cục diện ngày hôm nay, Tướng Thần đã sớm đoán được, cho nên mới cho Phụ đế ta danh hiệu Thứ Chủ. Nếu Phụ đế ta thất bại, Tướng Thần tất nhiên vẫn làm Chân Chủ. Nếu như Tướng Thần thất bại, thì Chân Chủ sẽ thay đổi người, không phải sao?

Phù Tô nhìn chằm chằm vào Bàn Giáp nói.

Trong mắt Phù Tô có một sự tự tin cường đại.

Đây không chỉ là khuyên bảo, còn có loại thúc ép. Bây giờ Đại Trăn đã không phải là Đại Trăn ngày xưa nữa. Bộ tộc Bàn Thạch có thể chiêu hàng tốt nhất, nếu không thể hàng, mặc dù tiêu diệt, vậy cũng sẽ không thương gân động cốt.

Phù Tô chính là đang ép Bàn Giáp.

Không muốn nhận Chân Chủ mới, không phải bộ tộc Bàn Thạch chờ đợi bị diệt tộc sao.

- Đại huynh, sao có thể nghe thằng nhãi này nói lung tung được?

Mọi người đồng thời nhìn về phía Bàn Giáp.

Bàn Giáp nhìn về phía Phù Tô, nhìn thấy ánh mắt vô cùng kiên định của Phù Tô kia.

Trầm mặc một hồi, Bàn Giáp mở miệng nói: 

- Thứ Chủ, chính là nguyện vọng của Chân Chủ. Đúng vậy, tranh nhau hơn kém, không có người khác tham dự. Tất cả tôn trọng nguyện vọng của Chân Chủ Tướng Thần. Từ nay về sau, Diêm Xuyên làm Chân Chủ mới của bộ tộc Bàn Thạch ta!

- Cái gì? Đại huynh ngươi nói cái gì vậy?

Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Bàn Giáp.

- Ta nói, từ nay về sau, Diêm Xuyên làm Chân Chủ mới của bộ tộc Bàn Thạch ta!

Bàn Giáp trầm giọng nói.

Trong đại điện, nhất thời tất cả đều xôn xao.

Có người hiểu rõ ý tứ của Bàn Giáp đã đồng ý, nhưng càng nhiều người lại bất mãn trước một quyết định này.

Phù Tô cũng không nóng nảy: 

- Các vị thương nghị, ta ở ngoài điện chờ đợi!


Nói xong, Phù Tô bước ra khỏi Thi Tổ Điện.

Giờ phút này, mười người lại không có người nào ngăn cản Phù Tô đi ra khỏi đại điện.

Két!

Phù Tô tiện tay đóng cửa đại điện lại, đứng ở trước cửa đại điện, nhìn một đám bộ tộc Bàn Thạch đứng cách đó không xa đang nhìn lại với ánh mắt phẫn nộ.

Ở ngoài điện, Phù Tô đợi một ngày.

Két!

Cửa đại điện lại mở ra.

Lúc này, trong mắt trong mười huynh đệ, có mấy người loé ra không cam lòng, nhưng phần lớn đã bị Bàn Giáp thuyết phục.

- Các vị, không biết đã thương lượng như thế nào?

Phù Tô cười nói.

- Bái kiến sứ giả Chân Chủ!

Mọi người mở miệng nói.

Phù Tô thoả mãn nở nụ cười.

...

Thế giới Đại Ác bị chiếm lĩnh, thuận lợi một cách lạ kỳ. Trong thời gian một năm ngắn ngủi, mỗi địa phương đều bị chiếm lấy.

Tại dương gian, Hoàn Đông Nam Châu, khống chế của bản thân Hoàng Kim Đại Đế cực kỳ phân tán.

Hoàng Kim Đại Đế đã chết, Hoàn Đông Nam Châu nhất thời mất đi người tâm phúc. Binh tướng của Đại Trăn xông tới, rất nhiều cường giả cương vực đều chủ động từ bỏ.

Về phần Trung Thiên Châu, quân đội Chung Sơn công phạt, cũng trong khoảng thời gian ngắn đã lấy được hiệu quả và lợi ích.

- Thế giới Đại Ác, thế giới thứ nhất, hợp!

Sau khi Diêm Xuyên hô lên tiếng thứ nhất.

- Thế giới Đại Ác, thế giới thứ nhất, hợp!

Chung Sơn hô lên tiếng thứ hai.

- Thế giới Đại Ác, thế giới thứ nhất, hợp!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận