Đệ tử kia sắc mặt khó xem nói:
- Vâng, đệ tử nạy miệng thám tử tìm hiểu được không biết tại sao Hoắc Quang bỗng nhiên rút đi, hành quân gấp rút. Nguồn tại http://
Vèo!
Hắc Vũ chân quân đứng bật dậy.
Hắc Vũ chân quân biến sắc mặt nói:
- Xem ra hành tung của chúng ta đúng là bị đối phương phát hiện rồi!
Đệ tử kia cười nói:
- Nhưng đệ tử nạy miệng thám tử hỏi ra tuyến đường Hoắc Quang chạy trốn, một đường truy đuổi, rốt cuộc trông thấy họ.
Hắc Vũ chân quân khen rằng:
- Làm tốt!
Đệ tử kia cung kính nói:
- Sáu mươi vạn đại quân của Hoắc Quang đã lùi đến Minh Đô thành!
Hắc Vũ chân quân giật mình kêu lên:
- Minh Đô thành?
Một chưởng môn khác nhớ lại:
- Chỗ đó là tông môn trước kia Thanh Hà tông khống chế, sau này Thanh Hà tông bị diệt, Đại Trăn giành lấy, thành trì đó cực kỳ vững chắc.
Một chưởng môn khác trầm giọng nói:
- Minh Đô thành? Ha ha ha, Minh Đô thành thì sao? Không nói đến đám Hư cảnh chúng ta, dù chỉ khiến các Khí cảnh cùng lúc ra tay đủ phá hủy nó trong giây lát. Chúng ta có mười bốn vạn Khí cảnh, Hoắc Quang không trốn thoát được!
Một chưởng môn hưng phấn nói:
- Chân quân, nếu đã tìm đến na sáu mươi vạn đại quân thì chúng ta không cần ôm cây đợi thỏ nữa. Chân quân, chúng ta cùng nhau xuất phát đi!
Hắc Vũ chân quân hưng phấn nói:
- Được, thông báo cho mọi người, chúng ta cùng đi san bằng Minh Đô thành!
Mọi người hét to:
- Tuân lệnh!
Minh Đô thành, phủ thành chủ trên Phù Không đảo.
Diêm Xuyên đứng ở mép Phù Không đảo, nhìn xuống toàn thành. Mặc Vũ Hề đứng cạnh Diêm Xuyên, bốn người Thanh Long cách không xa.
Diêm Xuyên nhìn Mặc Vũ Hề, nói:
- Thật ra thì nàng không cần đến, trên chiến trường chỉ một giây đã muôn vàn biến đổi.
Mặc Vũ Hề tán thán:
- Dù sao ta rảnh rỗi, không phải ngươi nói muốn cho ta xem Đại Trăn hoàng triều trỗi dậy như thế nào sao? Ta phải đến xem. Vân hải khí vận của ngươi quả nhiên tăng rất nhiều khí vận.
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Ha ha ha ha! Một chút khí vận đó mà cũng gọi là tăng lên? Những cái này đều từ tông môn phụ thuộc của Đại Vũ Thiên tông, mỗi một tông môn bị hủy diệt thì công đức của họ sẽ chảy về Đại Vũ Thiên tông, nếu không thì khí vận của Đại Trăn hiện tại đã tăng gấp hai lần!
Mặc Vũ Hề ngạc nhiên hỏi:
- A? Thật sự sao?
Diêm Xuyên chắc chắn gật đầu, nói:
- Ừm!
Mặc Vũ Hề nhìn Diêm Xuyên, nói:
- Vậy ta phải chứng kiến tất cả. Ngươi đã di dời hai trăm vạn dân chúng trong Minh Đô thành chính là vì hôm nay sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Hai trăm vạn người? Đúng vậy, hai trăm vạn dân chúng này không tốn bao nhiêu công sức. Ta không chỉ dời bọn họ đi mà còn theo dõi từng giây phút, không để họ lộ ra tin tức.
- Theo dõi?
Diêm Xuyên cười nói:
- Chỉ là tạm thời, dù sao lòng người khó đoán, ai có thể bảo đảm lần này kế hoạch của chúng ta không tiết lộ ra ngoài? May là đa số dân chúng phối hợp, tối đa chỉ khoảng mười vạn người có ý định rời khỏi. Đông Hán đã giám thị hết bọn họ, lần này tuyệt đối không ra sai sót!
Mặc Vũ Hề lo lắng nói:
- Tuyệt đối không sai sót? Đối phương có mấy chục vạn Khí cảnh!
Diêm Xuyên tự tin nói:
- Ta biết!
Chính lúc này, Dịch Phong, Hoắc Quang bay lên.
Hoắc Quang cười nói:
- Hoàng thượng, đã tìm hiểu rõ ràng, đại quân của Hắc Vũ chân quân trú đóng tại Tam Nguyên tông. Ta nghĩ bây giờ chắc Hắc Vũ chân quân đã xuất phát hướng nơi này.
Diêm Xuyên nhìn Dịch Phong, hỏi:
- Tốt, còn Dịch Phong?
Dịch Phong chắc chắn nói:
- Hoàng thượng yên tâm, thần đã sớm thăm dò địa hình bên ngoài Minh Đô thành. Sáu mươi vạn đại quân đệ nhất quân đoàn binh chia mười đường, mỗi tuyến đường đi như thế nào, chia binh ra sao, mất bao nhiêu lâu, tất cả đều tính toán xong, tiếp theo phải xem Hoắc Quang.
Hoắc Quang tự tin nói:
- Ha ha ha ha! Ngô hoàng yên tâm, Dịch đại nhân cứ yên lòng, nếu chỉ dần đường kéo dài thời gian, sáu mươi vạn đại quân của ta đương nhiên sẽ không phụ kỳ vọng của ngô hoàng!
Dịch Phong chắc chắn nói:
- Mọi chuyện đã tính toán xong xuôi, chờ đợi ngô hoàng hạ lệnh!
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Tốt, bắt đầu đi!
- Tuân lệnh!
Hoắc Quang bay xuống Phù Không đảo. Dịch Phong thì ở trên Phù Không đảo, dù gì tu vi của lão không cao.
Diêm Xuyên ra lệnh:
- Thanh Long, Bạch Long, Chu Tước, Huyền Vũ, bốn người các ngươi phụ trách an toàn cho Dịch Phong!
Bốn người lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Trên thành lầu phái nam Minh Đô thành bỗng nhiên có một mũi tên bắn ra.
Vèo!
Tên bay tới ngọn núi phía xa.
Ầm!
Ngọn núi kia nổ tung, thật nhiều đã vụn sụp xuống, khoảng hai mươi bóng người bắn ra.
Hai mươi bóng người biến sắc mặt nói:
- Nguy rồi, chúng ta bị phát hiện!
Tất cả đều là thám tử của Đại Vũ Thiên tông.
- Hoắc Quang phát hiện ra chúng ta rồi?
Đám thám tử cố nén nỗi sợ, nói:
- Chờ đã, đừng nhúc nhích, người của chúng ta sẽ mau chóng tới đây!
Đang lúc mọi người đè nén sợ hĩa thì chợt có người hét lên.
- Các ngươi nhìn kìa, Minh Đô thành nổi sương mù!
- Sương thật dày, là đại trận phủ lên Minh Đô thành bị mở ra?
- Hoắc Quang muốn mở ra đại trận, thủ vững thành trì sao?
............
.........
...
Đám thám tử tông môn suy đoán.
Một thành trì lạnh lùng cười nói:
- Hừ! Cho dù thủ vững thành trì thì sao? Sáu mươi vạn đại quân sắp bị diệt tới nơi!
Một thám tử giật mình kêu lên:
- A, Hoắc Quang đi ra!
Đám thám tử sợ vỡ mật la lên:
- Hắn đến tìm chúng ta? Mau, tản ra chạy trốn!
Đám thám tử né tránh, chỉ thấy phía xa Hoắc Quang bay ra khỏi cửa thành nam, nhíu mày nhìn hướng bọn họ. Hoắc Quang không để ý đến, chờ sáu mươi vạn đại quân đi ra.
Sáu mươi vạn đại quân đi ra, Hoắc Quang sai bảo. Phút chốc sáu mươi vạn đại quân chia thành mười đường chạy mười hướng khác nhau.
Ầm ầm!
sáu mươi vạn đại quân đi nhanh, chớp mắt nhập vào núi rừng.
Một thám tử kinh kêu:
- Nguy rồi, Hoắc Quang tự biết mình thế lớn nên bỏ trốn! Chia thành mười đường, chia nhau chạy trốn sao?
- Làm sao đây?
Một thám tử nói:
- Các ngươi chia nhau bám theo, trên đường để lại ký hiệu, mấy người chúng ta ở tại đây chờ tông chủ đến.
- Được!
Đám thám tử chia nhau đi.
Mười đường đại quân trốn chạy, ước chừng một ngày sau, Hắc Vũ chân quân dẫn theo mười bốn vạn Khí cảnh rầm rộ xông tới bên ngoài Minh Đô thành.
Hắc Vũ chân quân biến sắc mặt nói:
- Ngươi nói cái gì? Hoắc Quang chia mười người bỏ trốn?
Một thám tử Khí cảnh cung kính nói:
- Sư phụ, thật sự là vậy, nhưng chúng ta đã phái người bám theo, đều là Khí cảnh, tuyệt đối sẽ không lạc mất mười đường đại quân, trên đường đi có để lại ký hiệu đặc biểt của chúng ta.
Hắc Vũ chân quân nhìn Minh Đô thành phía xa tràn ngập sương mù, không cam lòng.
Hắc Vũ chân quân ra lệnh liều mạng:
- Binh chia mười đường? Các vị, cho dù Hoắc Quang binh chia làm mười đường thì đại quân Hoắc Quang chỉ có con đường chết. Vì báo thù cho các tông, mười bốn vạn Khí cảnh chúng ta cũng chia thành mười đường. Dù một đường chỉ có một vạn bốn Khí cảnh cũng có thể nghiền nát sáu vạn Tinh cảnh mỗi đường. Không chừa một tên đại quân Hoắc Quang, tru sát toàn bộ!
Các chưởng môn rống lên:
- Tuân lệnh!