Thành chủ Vương Thanh Sơn chắc chắn nói:
- Đúng vậy. Là Lưu tiên sinh nghĩ chu đáo. Lưu tiên sinh yên tâm, việc này giao cho tại hạ lo, có chúng ta ở thì Thiên Hạ Đệ Nhất Xá vĩnh viễn suônsẻ!
Lưu Cương cười nói:
- Tốt, ta chờ tin lành của Vương thành chủ. Sẵn đây, chúng ta quyết định hợp tác đượt tiếp theo đi?
- Ha ha ha ha! Tốt, tốt!
...............
...............
Thiên Lam thành, phủ thành chủ.
Ngoài đại điện phủ thành chủ, đang có gần ngàn tu giả đứng, lạnh lùng nhìn một người đàn ông áo xanh đứng ở cửa đại điện.
Người đàn ông áo xanh có mái tóc dài màu xanh, mày chau lại, làn da trắng bệch, có dúm râu tăng thêm sức hấp dẫn trưởng thành. Người đàn ông áo xanh ngửa đầu nhìn trời, vẻ mặt không cam lòng.
- Doãn Hận Thiên, có nghe lời chúng ta nói không? Nếu không cút đi thì giờ sẽ đánh ngươi tan xương nát thịt!
- Nếu không phải Thiên Hạ Đệ Nhất Xá cầu tình cho ngươi thì bây giờ ngươi đã chân tay hai nơi rồi!
- Còn muốn đi Đại Vũ Thiên tông? Nằm mơ đi! Có chúng ta thì ngươi đừng mơ!
...............
.........
...
Mọi người bức ép người đàn ông áo xanh Doãn Hận Thiên.
Doãn Hận Thiên lộ vẻ cay đắng.
- Ta chỉ nói một câu muốn thủ tiêu Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, không ngờ truyền đến các ngươi đều biết? Ha ha ha ha!
- Thành chủ trăm thành, vì một mình ta mà các thành chủ đều tới?
- Ha ha ha ha! Các ngươi đều mục nát, hủ bại rồi!
- Thiên Hạ Đệ Nhất Xá? Hay cho Thiên Hạ Đệ Nhất Xá! Động tác quá nhanh!
- Các ngươi vẫn chưa nhìn ra sao? Đây là âm mưu hướng về Đại Vũ Thiên tông, muốn hủy diệt Đại Vũ Thiên tông!
...............
.........
...
Doãn Hận Thiên chua xót cười.
Đám thành chủ lạnh lùng nói:
- Hừ! Nói chuyện giật gất, bây giờ hãy cút ra khỏi khu vực Đại Vũ Thiên tông. Chúng ta sẽ phái người giám sát ngươi, ngươi dám phản kháng, tùy thời tru sát!
Doãn Hận Thiên lắc đầu không nói gì, như đang chờ đợi.
Chính lúc này, thành chủ Thủ Khai thành, thành chủ Vương Thanh Sơn bay tới.
- Vương đạo hữu!
Doãn Hận Thiên nhìn thành chủ Vương Thanh Sơn, dường như đang chờ đợi gã.
Thành chủ Vương Thanh Sơn đám xuống đứng bên các thành chủ, ném một khối ngọc bội xanh ra.
Bộp! Bạn đang xem tại - .
Doãn Hận Thiên đón lấy.
Doãn Hận Thiên biến sắc mặt nói:
- Đây là?
Thành chủ Vương Thanh Sơn cao giọng quát:
- Doãn Hận Thiên, ta đã báo cáo cho sư phụ, sư phụ nói lời hứa năm đó của ngươi không cần giữ nữa, hay mang ngọc bội đi đi, từ nay không liên quan gì đến Đại Vũ Thiên tông! Còn nữa, không cho phép bước vào Đại Vũ Thiên tông một bước. Ngươi và Đại Vũ Thiên tông không liên quan gì nhau, đã thanh toán xong ân oán!
Doãn Hận Thiên bỗng cất tiếng cười to:
- Ha ha ha ha, ha ha ha ha ha!
Trong tiếng cười ẩn chứa thê lương, cay đắng.
Doãn Hận Thiên chua xót nói:
- Nghĩ ta đường đường là Doãn gia lại lưu lạc tới tận đây. 'Thanh Ngọc lệnh' hiệu lệnh thiên hạ lại bị người xem là giày rách vứt bỏ không cần? Ha ha ha ha, ha ha ha ha ha!
Thành chủ Vương Thanh Sơn lạnh lùng nói:
- Doãn Hận Thiên, ngươi có cút hay không?
Đám thành chủ lạnh lùng nhìn Doãn Hận Thiên.
Doãn Hận Thiên nhìn đám thành chủ sắp nổi điên, cuồng cười nói:
- Cũng được, ta ở lại Đại Vũ Thiên tông chỉ vì trả ân tình năm xưa với Hi Vô Nhai. Mấy năm nay ta đã làm nhiều điều giúp hắn, nếu hắn nói ân oán đã tính xong thì Đại Vũ Thiên tông ngươi chết sống liên quan gì ta? Liên quan gì a?
Doãn Hận Thiên phất tay áo, đạp bước lên trời, bay hướng tây.
Thành chủ Vương Thanh Sơn hét với đám đệ tử:
- Đi theo hắn, áp giải hắn rời khỏi địa giới Đại Vũ Thiên tông ta, không được có sai sót!
Rất nhiều người gật đầu, nói:
- Tuân lệnh!
- Buồn cười, buồn cười!
Dường như Doãn Hận Thiên thấy ghét, cắt đuôi đám người, bay nhanh hướng tây, không ngoái đầu lại.
Một thành chủ lạnh lùng cười nói:
- Doãn gia? Còn lệnh khắp thiên hạ? Phi, lão phu biết rành lịch sử nhưng chưa từng nghe nói thiên hạ có Doãn gia cường đại nào!
- Thanh Ngọc lệnh chó má!
- Hừ!
Đám thành chủ khinh thường nói.
Thủ Khai thành, Chí Đông Tiền Hành, tầng hai.
Lưu Cương cười nói chuyện ngày hôm đó:
- Hoàng thượng, Doãn Hận Thiên đó bị đuổi ra Thiên Lam thành, một đường hướng tây, không biết đi đâu.
- A? Doãn gia?
Diêm Xuyên nhíu mày, hắn chưa từng nghe nói tới người này.
Dịch Phong khẽ thở dài nói:
- Thần đã phái người đi tìm người này, nhưng hắn đi bặt vô âm tín, rất khó tìm đến.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Là vàng thì sẽ tỏa sáng, sau này chú ý người đó là được.
Dịch Phong cười nói:
- Tuân lệnh! Nhưng buổi sáng hôm nay xảy ra chuyện thú vị.
- A?
Dịch Phong cười nói:
- Hoàng thượng không biết, hôm nay có một thành chủ đem một ức hạ phẩm linh thạch của mình gửi vào Chí Đông Tiền Hành chúng ta!
Diêm Xuyên cười nói:
- Thật sự sao?
Dịch Phong cười lên:
- Đúng vậy. Tiền chúng ta đút lót cho họ lại quay về, thành chủ kia chuẩn bị ăn lợi tức tại Chí Đông Tiền Hành, ha ha ha ha!
Lưu Cương ngạc nhiên hỏi:
- Thành chủ kia đầu bị hỏng sao? Tiền chúng ta đút lót trả lại cho ta. Ta nghe xong tin tức cũng ngớc người, Chí Đông Tiền Hành, ha ha, ngô hoàng anh minh!
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Ừm! Đây là chuyện tốt, nhưng sự kiện Doãn Hận Thiên cũng không bình thường, nếu có một người nhìn ra manh mối thì có lẽ tiếp theo sẽ có người nữa nhìn ra.
Dịch Phong biểu tình nghiêm túc nói:
- Vâng, chúng ta sẽ chú ý!
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Chú ý cũng vô dụng, phải nhanh lên, hoàn toàn trải rộng Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, trong thời gian ngắn nhất mở ra. Sau đó thì thực hiện kế hoạch, khiến dân chúng trăm thành toàn bộ điên cuồng.
Hai người đồng thanh:
- Tuân lệnh!
…
Thủ Khai thành, phủ thành chủ.
Đại điện phủ thành chủ, thành chủ Vương Thanh Sơn uống nước trà, vẻ mặt thoải mái.
Một đệ tử hỏi:
- Sư phụ, mỗi năm người đều cẩn thận xác minh thuế thu toàn thành, năm nay người có muốn xem không?
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhàn nhã nói:
- Không cần, các ngươi xác minh rõ ràng xong báo cho ta biết là được.
- Tuân lệnh!
.........
......
...
Một đệ tử lo lắng nói:
- Sư phụ. Đã tính rõ ràng. Năm nay thu thuế Thủ Khai thành chỉ có hai vạn thượng phẩm linh thạch, bằng một phần năm trước kia.
Thành chủ Vương Thanh Sơn hời hợt nói:
- Chỉ có hai vạn? A, hai vạn thì hai vạn, những nghề nghiệp này không lọt vào mắt vi sư, ta có Thiên Hạ Đệ Nhất Xá là được rồi. Năm nay lại là năm mươi vạn thượng phẩm linh thạch.
Thành chủ Vương Thanh Sơn kiếm khíhông biết Thiên Hạ Đệ Nhất Xá là lấy lợi nhuận nhiều năm của Thủ Khai thành mới giao được danh ngạch cao như vậy. Tất nhiên dù thành chủ Vương Thanh Sơn có biết cũng không muốn truy xét, bởi vì năm mươi vạn thượng phẩm linh thạch vào túi của gã.
Một đệ tử kích động nói:
- Sư phụ anh minh, nghe Lưu tiên sinh nói có lẽ sang năm sẽ lại tăng nữa, thậm chí là gấp mấy lần năm nay, có khi là gấp mười lần!
Tay thành chủ Vương Thanh Sơn cầm trách trà nhẹ run, nước trà nổi gợn sóng, hiển nhiên gã nhớ lại lời Lưu Cương đã nói.
Sang năm? Sang năm sẽ gấp mười lần năm nay?
Thành chủ Vương Thanh Sơn cổ họng lăn lộn, mắt tỏa sáng.