Bạch Vũ chân quân ánh mắt lạnh lùng nói:
- Là ai phát động lần đại loạn này?
Mọi người nhanh chóng chỉ ra:
- Là hắn, Diêm Xuyên!
Hắc Vũ chân quân nheo mắt nhìn chằm chằm Diêm Xuyên phía xa, mắt lạnh như băng.
Phía xa, trên một ngọn núi, năm trung Hư cảnh Diêm Xuyên mời đến liếc nhau.
Một cường giả áo đỏ cười nói:
- A? Bạch Vũ chân quân? Các vị muốn ra tay không?
Một người khác nói:
- Không cần, Diêm Xuyên chỉ mời chúng ta đối phó Đại Vũ chân quân. Bạch Vũ chân quân liên quan gì đến chúng ta? Huống chi Diêm Xuyên luôn làm người ta khó đoán, hắn rốt cuộc có chỗ dựa gì?
- A!
Mọi người gật đầu, không để ý đến chuyện này nữa.
Bạch Vũ chân quân quát lạnh:
- Diêm Xuyên!
Rõ ràng là Bạch Vũ chân quân chưa từng nghe qua tên này.
Bạch Vũ chân quân nhìn phía xa Kim Ô bị vậy khốn, giọng âm trầm nói:
- Hắc Vũ chân quân đúng là khốn kiếp, một Thần cảnh đã khiến Đại Vũ Thiên tông thành như vậy? Làm con chó của người khác, bây giờ không bằng cả chó?
Phía xa quanh thân Diêm Xuyên bỗng tỏa ánh sáng đỏ chói lòa, tóc biến dài và lan tràn màu đỏ máu, tà ý ngập trời tuôn trào.
Ầm ầm!
Mặt đất dưới chân Diêm Xuyên bỗng trầm xuống, hóa thành huyết hải cuồn cuộn.
Diêm Xuyên có mái tóc dài, mắt đỏ rực, khóe môi lộ nụ cười tà. Xung quanh Diêm Xuyên huyết lãng tận trời, vòng quanh hắn. Phút chốc huyết khí xông lên tầng mây, Diêm Xuyên hóa thành một huyết hải cuồng ma, tràn ngập tàn phá và ma ý.
Xung quanh các dân chúng im lặng chợt giật mình, có người nhận ra, kêu lên:
- Huyết Ma?
Xung quanh Diêm Xuyên tuôn trào lực lượng, chiến ý bốc lên trời hướng tới Bạch Vũ chân quân phía xa.
Bạch Vũ chân quân nheo mắt nói:
- A?
Giờ phút này lực lượng của Diêm Xuyên tăng vọt.
Diêm Xuyên hét to một tiếng:
- Huyết Hải Cuồng Lan, bạch Vũ, đi chết đi!
Diêm Xuyên đạp huyết lãng bay lên trời, huyết hải phủ lên phạm vi trăm dặm cuồn cuộn hướng Bạch Vũ chân quân phía xa.
Huyết hải đi qua đâu là cỏ cây khô héo, tay Diêm Xuyên cầm Ngọc Đế kiếm giết hướng Bạch Vũ chân quân.
- Hừ! Muốn chết!
Mắt Bạch Vũ chân quân lạnh lẽo, đạp gió đến.
Bạch Vũ chân quân vung tay, một thủ ấn to lớn đè ép.
Ngọc Đế kiếm vung ra, bỗng phát ra một luồng sáng đen.
Ầm!
Chưởng ấn đột nhiên bị Ngọc Đế kiếm chém nát.
- Ngọc Đế Kiếm trận!
Ầm ầm!
Kiếm khí cuồn cuộn như bão tố to lớn bùng phát, kiếm khí vô tận bay ra bao bọc Diêm Xuyên, huyết hải, Bạch Vũ chân quân lại.
Dân chúng nhìn thấy hình ảnh này thì tinh thần vững vàng.
Ầm!
Ầm!
Trong Huyết Hải Ngọc Đế Kiếm trận nổi lên ánh sáng trắng, từng đợt tùng kích như muốn đánh nát huyết hải.
Bạch Vũ chân quân ở bên trong cựcông kích ỳ hung hăng.
Vù vù!
Bỗng nhiên trên trời có một cột sáng đánh xuống.
Cột sáng xông hướng Huyết Hải Ngọc Đế Kiếm trận, bỗng nhiên Ngọc Đế Kiếm trận ổn định lại, kiếm khí khổng lồ vững vàng hơn.
Trong đại trận, Bạch Vũ chân quân giật mình kêu lên:
- Ý chí tinh thần? Ngươi là một Thần cảnh sao có thể có ý chí tinh thần?
Keng keng!
Bên trong Huyết Hải Ngọc Đế Kiếm trận phát ra từng tiếng rồng ngâm.
Phía xa trên một ngọn núi, năm cường giả trung Hư cảnh nheo mắt lại.
Cường giả áo đỏ trầm giọng nói:
- Xem ra chúng ta đã xem thường Diêm Xuyên.
Một người khác kinh thán nói:
- Ý chí tinh thần? Lão phu chỉ mới tìm được bản mệnh tinh thần ucarm ình, Diêm Xuyên, còn có Hoắc Quang kia đều có?
- Lão hồng, bản mệnh tinh thần của họ chưa chắc thích hợp họ, không cần hâm mộ!
.........
......
...
Mọi người liên tục cảm thán.
Trên Đại Vũ Thiên tông.
Hoàng Binh đầu lĩnh một phe đột nhiên kêu lên:
- Bạch Vũ chân quân bị Diêm Xuyên kiềm chết, Đại Vũ Thiên tông sắp bị diệt đến nơi. Chúng ta đã đắc tội Đại Vũ Thiên tông, không có khả năng đổi ý nữa, có muốn đổi ý cũng vô dụng. Vậy thì hoàn toàn hủy diệt Đại Vũ Thiên tông đi, trợ giúp Đại Trăn, nhanh chóng diệt tông! Bạn đang xem tại - .
- Ha ha ha ha! Những đệ tử của Đại Vũ Thiên tông trốn tránh đều chui ra, mười vạn thượng phẩm linh thạch là của ta!
.........
......
...
Trong thời gian ngắn bình tĩnh lại dấy lên bạo động.
…
Ầm ầm!
Mất đi Kim Ô trấn áp, vân hải công đức của Đại Vũ Thiên tông tán loạn điên cuồng. Cùng lúc đó, Kim Ô do vân hải công đức ngưng tụ, vân hải công đức yếu đi thì lực lượng của Kim Ô cũng chậm rãi suy yếu.
Tựa như một sự tuần hoàn ác tính, trong thời gian ngắn Hắc Vũ chân quân không thể chiến thắng, sự việc ngày càng nguy ngập.
Từng đệ tử bị giết, Đại Vũ Thiên tông sắp hoàn toàn bị diệt.
Mặc Vũ Hề hơi lo lắng nhìn Ngọc Đế Kiếm trận bao phủ huyết hải.
Bên kia, dân chúng càng điên cuồng, chém giết càng hung mãnh.
Từng đầu người bị nhiều tu giả treo ở bên hông, những thứ này đều là linh thạch!
Giết chóc nổi lên bốn phía, đệ tử của Đại Vũ Thiên tông liên tục bại lùi, giờ phút này không còn cách nói bại lui mà chỉ là trốn, không ngừng trốn.
- Cứu mạng!
- Không!
- Tại sao như vậy?
............
......
...
Tiếng hét thảm nổi lên bốn phía.
Dân chúng có người bị thương, hoặc chết, nhưng những điều này chẳng những không làm họ sợ mà khiến họ càng thêm hung mãnh, càng thêm không nương tay.
Đại Vũ Thiên tông trong tình huống mờ mịt sắp hoàn toàn bị hủy diệt.
Khi công đức giảm sút đến một nửa thì...
Ầm!
Đại Vũ Thiên tông, chủ phong, Đại Vũ phong, bỗng có khí thế khổng lồ bốc lên trời.
Két!
Cửa động phủ bị đánh mở, từ bên trong có người đàn ông áo vàng bước ra.
Người đàn ông áo vàng toát ra khí thế còn mạnh hơn cả Bạch Vũ chân quân.
Người đàn ông áo vàng chậm rãi bước ra động phủ, một khí thế cường đại đè ép bốn phương tám hướng.
Một vài tu giả kinh khủng hét:
- Là ai?
Bởi vì họ cảm nhận sự hủy diệt trong khí thế này, dường như chỉ là khí thế đủ nghiền nát mọi người.
Có một đệ tử của Đại Vũ Thiên tông hưng phấn nói:
- Trưởng lão? Đại Vũ Thiên tông ta còn có trưởng lão?
- Mạnh quá!
- Thật khủng khiếp!
.........
......
...
Cường giả áo vàng toát ra khí thế khủng bố, đứng trên đỉnh Đại Vũ phong nhìn xuống bốn phương. Khí thế áp lực khiến thần hồn gần hai ức tu giả lại run lên.
- Hắn là ai?
- Tại sao mạnh như vậy?
- Làm sao có thể?
.........
......
...
Dân chúng xung quanh kinh khủng ngừng lại, bởi vì khí thế của người đàn ông áo vàng này quá khủng bố.
Một cường giả hạ Hư cảnh Đại Vũ Thiên tông người đầy vết thương mắt bỗng sáng lên.
Hạ Hư cảnh kia cuồng rống:
- Ta nhớ ra rồi, ở đại điện của tông chủ ta có bức tranh của hắn, sư tổ gia, là sư tổ gia! Đại Vũ chân quân!
- Đại Vũ chân quân!
Thanh âm không lớn nhưng trong khoảnh khắc rót vào tai mọi người. Đại Vũ chân quân là ai? Không cần giải thích mọi người cũng hiểu.
Người sáng lập Đại Vũ Thiên tông, đệ nhất nhân các đời Đại Vũ Thiên tông, danh hiệu này như búa tạ đập vào lòng mọi người.
- Làm sao có thể?
- Đại Vũ chân quân?
- Tại sao? Tại sao Đại Vũ Thiên tông mạnh như vậy?
............
......
...
Dân chúng lần nữa kinh hoàng hoảng loạn, giườp hút này họ không nổi lên ý niệm phản kháng nào nổi.
Đại Vũ chân quân? Người đàn ông áo vàng kia chính là Đại Vũ chân quân?
Mọi người đầu óc ù vang.
Đối địch với Đại Vũ chân quân? Cái đó có khác gì đi tìm chết?
- Sư tổ gia!
- Sư tổ!
- Sư tổ, quá tốt, sư tổ!
............
......
...
Đệ tử của Đại Vũ Thiên tông mừng như điên, khóc kêu xông lên.
Bạch Vũ chân quân có địa vị rất cao trong lòng mọi người, nhưng có cao hơn cũng không bằng Đại Vũ chân quân.
Đại Vũ Thiên tông do một tay Đại Vũ chân quân sáng lập, gã rốt cuộc mạnh cỡ nào?
Lần trước Ma Kha Thiên Tử giáng xuống, Đại Vũ chân quân không lộ mặt nên đám đệ tử không biết sự tồn tại của gã. Bây giờ Đại Vũ chân quân vừa xuất hiện, có thể nói là nháy mắt trấn trụ toàn trường.
Được cứu rồi! Không, không chỉ là được cứu, tất cả người ngỗ nghịch Đại Vũ Thiên tông đều phải bị sử tử!
Tất cả đệ tử của Đại Vũ Thiên tông lộ vẻ căm hờn.
Đại Vũ chân quân áo vàng mắt lóe tia sáng vàng, ánh sáng cực kỳ chói mắt khiến các tu giả không mở mắt ra được.
Đại Vũ chân quân trừng mắt nói:
- Là ai hủy vân hải công đức của lão phu?
Đại Vũ chân quân trừng một tu giả đối diện.
Người kia sợ hãi lắp bắp:
- Ta, ta, ta...
Ầm!
Tu giả kia nổ tung, cực kỳ máuy me.
Vô số dân chúng tấn công Đại Vũ Thiên tông phút chốc càng khủng hoảng hơn.
Đại Vũ chân quân dời ánh mắt, chợt thấy chiến trường Diêm Xuyên phía xa, lại nhìn Mặc Vũ Hề đứng bên cạnh.
Đại Vũ chân quân nheo mắt nói:
- Phượng hoàng?
Giữa không trung bỗng vang tiếng cười sang sảng:
- Ha ha ha ha! Đại Vũ chân quân quả nhiên khí độ bất phàm!
Ầm!
Xung quanh Đại Vũ chân quân xuất hiện năm bóng người, năm cường giả hạ Hư cảnh đột nhiên bao vây gã.
Đại Vũ chân quân lạnh lùng nói:
- Trung Hư cảnh? Các ngươi là ai?
Năm trung Hư cảnh cùng mở miệng nói:
- Thiên Nhai tông, Hồng Nham!
- Thế Hạo tông, Hàn Tiễn Mi!
.........
......
...
Năm người nói ra danh hiệu khiến các dân chúng gaiạt mình.
Năm người này không giống như Đại Vũ chân quân, hễ là cường giả trung Hư cảnh đều tách biệt với đời, là định hải thần châm cho tông môn của mình. Nhưng Đại Vũ chân quân quái dị ẩn núp không ra ngoài, cho người cảm giác như đã chết.
Năm người này danh chấn thiên hạ, cường giả cực mạnh, đẳng cấp Tiên giới trung vị tông môn.
Đại Vũ Thiên tông, trung vị tông môn yếu nhất Đông Thần châu, năm người này lại đến từ từ trung vị tông môn khác. Trừ phi bọn họ do Diêm Xuyên mời đến?
Đại Vũ chân quân ánh mắt tức giận quát:
- Ta không nghe nói qua các ngươi, các ngươi muốn làm cái gì?
Hồng Nham mở miệng nói:
- Không có gì, chỉ muốn Đại Vũ chân quân đừng nhúng tay vào trận này.
Hồng Nham vừa mở miệng thì đám đệ tử của Đại Vũ Thiên tông rất kinh sợ.
- Sư tổ, đừng nghe lời hắn, bọn họ đến diểt Đại Vũ Thiên tông ta!
- Sư tổ hãy cứ chúng ta!
.........
......
...
Đám đệ tử của Đại Vũ Thiên tông sốt ruột kêu lên.
Đại Vũ chân quân lạnh lùng nhìn nhóm người này, trong lòng cực kỳ bình tĩnh.
Thậm chí trong mắt của Đại Vũ chân quân không có nhiều cảm tình với Đại Vũ Thiên tông do mình một tay sáng lập.
Đại Vũ chân quân nheo mắt nói:
- Bản tôn không dính vào thế tục, các ngươi đến trêu chọc ta, đúng là muốn tìm cái chết!
Hồng Nham quát:
- Tìm cái chết? Đại Vũ chân quân, ngươi và ta cùng là trung Hư cảnh, chúng ta không muốn khó xử ngươi. Nửa tháng sau ngươi tìm ai gây chuyện cũng được, nhưng trong nửa tháng này thì hãy đứng yên cho ta!
Đại Vũ chân quân trừng mắt nói:
- Hừ!
Ầm!
Đại Vũ chân quân vung tay đánh hướng Hồng Nham.
Một bàn tay vàng đổ ập hướng Hồng Nham.
- A?
Hồng Nham giơ kiếm chém.
Ầm!
Chưởng kiếm va chạm vào nhau, Hồng Nham văng ra, ánh mắt lóe tia kinh ngạc.
Vèo!
Đại Vũ chân quân đuổi theo Hồng Nham, alij đánh gã.
Hai người chiến đấu, bốn trung Hư cảnh khác cũng tham gia.
Mục đích của năm trung Hư cảnh chỉ có một, đó là giam cầm Đại Vũ chân quân trong nửa tháng, dẫn dắt gã hướng tới Yến Kinh là được.
Ầm ầm!
Đại Vũ chân quân dường như mặc kệ đệ tử của Đại Vũ Thiên tông chết sống, cứ đi theo năm trung Hư cảnh.
Đại Vũ chân quân vừa đi, các đệ tử của Đại Vũ Thiên tông đánh rùng mình.
Trong đám người, Hoàng Binh hét to:
- Giết! Diêm Xuyên tìm đến ngũ đại tuyệt thế cường giả, Đại Vũ Thiên tông chết chắc rồi, giết đi!
Giờ phút này mọi người đều hiểu, đám Đại Vũ Thiên tông không chết là mình chết chắc. Nếu phải chết thì để đệ tử của Đại Vũ Thiên tông chết đi!
Nếu nói ban đầu dân chúng là vì linh thạch thì bây giờ càng là để nhổ cỏ tận gốc.
Giết! Giết! Giết!
Chiến tranh thảm liệt.
Dường như Đại Vũ chân quân căn bản không để ý đến sự chết sống của đám đệ tử của Đại Vũ Thiên tông, đối chiến cùng năm cường giả. Đương nhiên năm cường giả căn bản không cho Đại Vũ chân quân chủ đạo chiến tranh.
Giết! Giết! Giết!
Tất cả đều là giết chóc điên cuồng.
Lại qua tròn một ngày.
Ầm!
Huyết Hải Ngọc Đế Kiếm trận bao bọc Diêm Xuyên tan vỡ.
Đầu Bạch Vũ chân quân bị ném bay ra, huyết hải biến mất.
Tóc Diêm Xuyên lại trở về như cũ, người đầy vết thương té trên mặt đất.
Diêm Xuyên bị thương rất nặng, không có sức lực, nhưng rốt cuộc hắn đã giết chết Bạch Vũ chân quân!
Mặc Vũ Hề lo lắng đỡ Diêm Xuyên đứng dậy, hỏi:
- Diêm Xuyên, ngươi thấy sao rồi?
Diêm Xuyên nói:
- Không sao, chỉ bị chút ít thương, bây giờ mang ta về Yến Kinh đi.
Mặc Vũ Hề gật đầu, nói:
- Ừm!
Mặc Vũ Hề ôm Diêm Xuyên bay lên trời, chớp mắt lao ra toàn chiến trường.
Mặc Vũ Hề bỗng nhiên hú dài:
- Grao!
Mặc Vũ Hề lắc người biến thành phượng hoàng đne to hai mươi trượng, Minh Phượng!
Minh Phượng cõng Diêm Xuyên, đập cánh, biến thành sao băng cực nhanh biến mất nơi chân trời, bắn nhanh hướng Yến Kinh.
Công đức của Đại Vũ Thiên tông đã tán hết, Hắc Vũ chân quân bị tứ tượng đại trận vây khốn rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa.
- Không!
Một tiếng bi kêu tận trời.
Tứ tượng đại trận bị phá vỡ, ánh sáng vàng bắn ra bốn phía, vô tận công đức bạo tạc.
Bên trong.
Ba trăm vạn tướng sĩ giờ chỉ còn lại một trăm tám mươi vạn còn sống, hơn nữa đa phần bị thương nặng. Hoắc Quang một thương đâm thủng ngực Hắc Vũ chân quân, vỡ theo còn có một quyển Thiên Sách.
Ầm!
Đại Vũ Thiên tông, tất cả công đức tan biến.
Đại Vũ Thiên tông mênh mông hôm nay nhân diệt tông hủy!
Dân chúng nhìn vân hải công đức trên trời hoàn toàn tán đi, dần ngừng tay lại, xung quanh các đệ tử của Đại Vũ Thiên tông bị giết sạch.
Nhìn Đại Vũ Thiên tông hoang vắng, giờ đây không ai cười nổi.
Giờ phút này mọi người cảm thấy lạc lõng.
Không ai tin tưởng đó là một tay mình tạo thành.
Mọi người dần tỉnh táo lại, dường như phát hiện cái gì, mất đi điều gì.
Dân chúng ngoái đầu nhìn quân đội Đại Trăn hoàng triều phía xa.
Xác Bạch Vũ chân quân, xác Hắc Vũ chân quân, tất cả trông thật mỉa mai biết bao.
Quân đội Đại Trăn tử thương hơn phân nửa, nhưng phía xa trong rừng núi lại có một đoàn quân đội Đại Trăn đi ra.
Do Dịch Phong dẫn dắt, lại có trăm vạn đại quân chậm rãi bước vào chiến trường hỗn độn.
Dịch Phong nghiêm túc nói:
- Hoắc đại nhân, vất vả rồi!
Hoắc Quang người đầy vết thương nghiêm túc nói:
- Chuyện kết thúc cần làm phiền Dịch đại nhân!
Dịch Phong nói:
- Hoắc đại nhân hãy mang đệ nhất quân đoàn đi nghỉ ngơi đi, mọi chuyện có ta lo!