Diêm Xuyên mở miệng nói chuyện với Ngọc Đế kiếm:
- Thượng Đế mới thành, không đủ linh tính mà chỉ có bản năng. Ngọc Đế, sau này lấy linh kính trợ giúp nó sớm ngày ngưng linh đi!
*Ong!*
Ngọc Đế kiếm khẽ run như là nghe hiểu ý Diêm Xuyên nói.
*Vèo!*
*Vèo!*
Hai thanh kiếm bỗng bay lên cùng hướng tới sau lưng Diêm Xuyên. Thượng Đế kiếm ánh sáng trắng nội liễm, hình dạng hai thanh kiếm y hệt nhau, một đen một trắng, nhìn rất bắt mắt!
Diêm Xuyên nhẹ nhàng đứng dậy phủi bụi dính trên áo, hắn cất bước đi ra khỏi lòng đất.
Bên ngoài là đại điện trống rỗng, Diêm Xuyên vung tay, cửa điện mở ra.
*Ầm ầm!*
Cửa vừa mở thì hắn nghe bên ngoài vang tiếng nổ.
Ngoai cửa đứng bốn tên thủ vệ.
Bốn người cùng cung kính kêu lên:
- Hoàng thượng!
Diêm Xuyên hơi tò mò hỏi:
- Có người độ kiếp hả?
Một thủ vệ kính cẩn nói:
- Bẩm đúng vậy, đã gần kết thúc rồi!
Diêm Xuyên hỏi:
- Ừm., còn Hoắc Quang đâu?
Thủ vệ đó cung kính nói:
- Đại nhân ạ? Dạ đại nhân đi Bạch Lang thành rồi!
- Ồ?
Diêm Xuyên lộ vẻ tò mò.
Thủ vệ nghiêm giọng nói:
- Nghe nói Bạch Lang thành ra một chuyện rất kỳ lạ, có một đám yêu lang đi Bạch Lang thành, cầu hôn với thành chủ! U Nhất tiên sinh tò mò muốn đi xem, đại nhân đã hộ tống tiên sinh đi rồi!
Diêm Xuyên lộ vẻ kinh ngạc hỏi lại:
- Yêu lang? Cầu hôn thành chủ Bạch Lang thành?
Yêu thú cầu hôn con người?
Tình huống đúng là kỳ lạ thật.
Diêm Xuyên có vẻ hứng thú nói:
- Để lại một nửa người thủ hộ tướng sĩ độ kiếp, người khác thì cùng ta đi xem!
Một đám thủ vệ hưng phấn kêu lên:
- Tuân lệnh!!
Đối với đám thủ vệ thì chuyện này rất là kỳ lạ, yêu lang cầu hôn con người? Là nói xạo đúng không?
Diêm Xuyên mang bốn mươi tướng sĩ bay hướng Bạch Lang thành.
Có tướng sĩ biết địa điểm dẫn đường, đoàn người rất nhanh đến ngọn núi nhỏ phía nam cửa thành.
Hoắc Quang, U Nhất và mười tướng sĩ đứng ở đỉnh núi nhỏ đó.
Hoắc Quang cung kính kêu lên:
- Hoàng thượng!
Đám tướng sĩ cũng cực kỳ kính cẩn nói:
- Bái kiến Hoàng thượng!
Diêm Xuyên gật đầu đáp xuống đằng trước nhất, nhìn cửa nam thành phía xa.
*Ầm!*
- Grao!!!!!!
Bên ngoài Bạch Lang thành hiện tại đang trong kịch chiến.
Hàng đống yêu lang không ngừng ngã xuống, chết dưới kiếm của đám tu giả áo trắng.
Dưới đất có nhiều cái xác, có là của yêu lang, có là tu giả áo trắng, máu chảy đầy đất, nội tạng nhầy nhụa, còn có gần ba trăm con sói bị lột da.
Trên mặt đất tán loạn một đống linh quả.
Mười mấy tu giả áo trắng hiện đang tấn công Con Của Sói mặc đồ da thú.
- Grao!!
- Grao!!
Con Của Sói điên cuồng đụng chạm tu giả, nhưng đổi lấy là bị kiếm đâm thương.
Diêm Xuyên nhướng mày, hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
U Nhất đứng một bên khẽ thở dài:
- Ài!
Hoắc Quang siết chặt trường thương, mắt lóe tia tức giận nhưng cố nhịn.
U Nhất nói:
- Chuyện là vầy, Diêm Hoàng có nhìn thấy người trên thành lâu chứ?
Diêm Xuyên nhìn lên, chỉ thấy trên thành lâu một đám tu giả áo trắng vây quanh hai bóng người.
Một người là ông lão cánh tay trái bị đứt, mặt đầy vết máu, người kia là một cô gái xinh đẹp.
Cô gái dìu ông lão, lạnh lùng nhìn xuống dưới thành.
Diêm Xuyên nhận ra người đó, thốt lời:
- Đó là thành chủ của Bạch Lang thành?
Một năm trước ở cấu địa Diêm Xuyên từng gặp qua.
U Nhất nói:
- Đúng vậy, đó là thành chủ Bạch Lang thành và nữ nhi của mình. Chủ yếu là nư nhi của lão hơn nửa năm trước vào núi rèn luyện nhưng thực lực kém, ở trong rừng cây gặp một yêu thú cường đại, mắt thấy sắp mất mạng thì tình cờ Con Của Sói trông thấy, cứu cô gái đó.
- Ồ?
- Con Của Sói cứu nữ nhi của thành chủ vốn không tính là gì, bởi vì lang tộc quanh Bạch Lang thành không có nhiều thương tổn với con người, cực kỳ ít ỏi. Nhưng lần này Con Của Sói vừa mắt nữ nhi của thành chủ, vừa gặp liền thích. Thế là Con Của Sói tìm rất nhiều linh quả tặng cho cô gái.
U Nhất cau mày nói:
- Ta nghe người trong thành nói mỗi hai ngày Con Của Sói sẽ mang linh quả vào thành, tặng cho nữ nhi của thành chủ, đưa xong Con Của Sói liền đi.
Diêm Xuyên cau mày, hỏi:
- Ừm., kết tiếp thì sao?
U Nhất giải thích nói:
- Tiếp theo chính là việc kỳ lạ mà lúc trước chúng ta nghe nói, yêu lang cầu hôn! Bạch Lang cốc Lang vương có tu vi Khí cảnh rồi, có trí tuệ người bình thường, nên nhìn ra tâm tình của Con Của Sói mình nuôi lớn. Nó dẫn theo ba trăm con tu giả áo trắng mang nhiều linh quả, linh thảo đi đến cầu hồn.
- Thì ra là cầu thân cho Con Của Sói!
U Nhất nói:
- Bọn sói không thể nói chuyện nhưng Lang vương đã là Khí cảnh, có thể chấn động không khí, phát ra âm thanh. Đến dưới thành nó nhắc chuyện cầu hôn, thành chủ tức giận, nữ nhi của thành chủ thì vẻ mặt khinh thường. Vốn cầu hôn thất bại thì thôi, nhưng thành chủ cho rằng bị sỉ nhục quá, triệu tập thủ vệ trong thành định tru sát bầy sói!
Diêm Xuyên nhướng mày, hỏi lại:
- Tru sát?
U Nhất chỉ hướng phía xa, nói:
- Đúng vậy. Chính là đám tu giả áo trắng, bọn họ giết ba trăm con sói, thành chủ đích thân ra tay đánh chết Lang vương. Nhưng Lang vương thực lực không bình thường, khiến thành chủ trọng thương, hiện tại không thể chiến đấu nữa.
U Nhất nói:
- Thành chủ bị thương nặng thẹn quá thành giận, mệnh lệnh cho tu giả áo trắng lột da ba trăm con sói xuống để trút mối hận trong lòng.
Diêm Xuyên nhíu mày, gật gù:
- Ừm.!
U Nhất giải thích nói:
- Con Của Sói nghe tin tức dẫn theo nhóm yêu lang còn lại tiến đến, thấy cảnh lột da, tất cả sói mắt đỏ rực, bầy sói cùng công kích tu giả áo trắng. Và thế là có tình cảnh hiện tại.
- Grao!!!!
Hàng đống yêu lang ngã xuống, từng tu giả áo trắng ngã gục.
Hiện tại bên ngoài cửa thành nam chiến đấu vô cùng thảm liệt.
Yêu lang nằm trên mặt đất bị lột da càng vô cùng tàn nhẫn.
Yêu lang ngày càng thiếu, dù gì thực lực của chúng quá thấp, Lang vương cung đã chết, lại không có pháp bảo. Tu giả trong thành ai nấy đều cầm pháp bảo, binh khí cả.
- Gru!!!
- Grao!!!!
Hàng đống yêu lang bị đâm chết, chỗ Con Của Sói thì bị gần hai mươi tu giả áo trắng vây quanh.
- Grao!!!!
- Grao!!!!
Con Của Sói mắt đỏ rực, móng tay đẫm máu, không biết là của y hay là người khác nữa.
*Vèo vèo vèo!*
Con Của Sói nhanh chóng nhào hướng tu giả áo trắng, chỉ cần túm được là sẽ bị y dùng hai tay đâm vào ngực, không thì há mồm cắn đứt yết hầu. Truyện được tại
Con Của Sói rất hung mãnh, còn mạnh mẽ hơn tất cả yêu lang. Giờ đây y phát điên, tốc độ nhanh kinh người, giống như là yêu ma vậy.
Nhưng xung quanh có quá nhiều tu giả áo trắng đi, Con Của Sói một mình anh dũng chiến đấu, trên người có mấy chục vết kiếm. Tuy nhiên, Con Của Sói không thèm để ý, liều mạng cắn xé.
Hoắc Quang nhíu mày, biểu tình phức tạp nói:
- Ừ?
Hoắc Quang siết chặt nắm tay, nói:
- Thần muốn trợ giúp Con Của Sói. Thành chủ quá độc ác, yêu lang cầu hôn không được thì thôi, lại đuổi tận giết tuyệt. Nữ nhi của thành chủ càng ác hơn, lúc trước người ta cứu mạng mà lại lấy oán trả ân. Con Của Sói đó...!
Diêm Xuyên nhíu mày, nói:
- Nếu đã muốn thì cứ làm đi?
Hoắc Quang biểu tình rối rắm nói:
- Nhưng mà...
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- Sao vậy?
Hoắc Quang phức tạp nói:
- Bạch Lang thành là thành trì phụ thuộc của 'Nhạc Sơn thư viện', nghe U Nhất nói Nhạc Sơn thư viện có quan hệ rất chặt chẽ với Phong Thủy Nam tông, vậy nên thần...
Diêm Xuyên cho Hoắc Quang chỉ một mệnh lệnh:
- Đi!
Hoắc Quang cảm kích nói:
- Tuân chỉ!
Hoắc Quang ra lệnh với mười tướng sĩ:
- Đi thôi!
- Tuân lệnh!!
Một đám người bay nhanh hướng cửa nam thành.
Chính lúc này, có trường kiếm của hai tu giả bỗng đâm vào vai Con Của Sói, đóng đinh y vào mặt đất.
Con Của Sói không cam lòng dữ tợn rống lên:
- Grao!!
*Vèo!*
Lại một tu giả bỗng giơ kiếm đâm hướng trán Con Của Sói.
- Grao!!!!
Con Của Sói không cam tâm gầm lên, mắt đỏ rực tràn ngập thù hận.
Mắt thấy một kiếm sắp giết chết Con Của Sói.
Bỗng có một thương cương đâm đến, đụng vỡ một kiếm chém hướng Con Của Sói.
*Ầm!*
Hoắc Quang bỗng nhiên đáp xuống chiến trường, nhấc chân lên, cuồng phong thổi bốn hướng, đám tu giả áo trắng ngã trái té phải, Con Của Sói được cứu trợ.
Mặc kệ đầu vai đau đớn, Con Của Sói đứng bật dậy, ánh mắt vẫn hung ác, khó hiểu nhìn hướng Hoắc Quang.
Thành chủ trên thành lâu bỗng kêu lên:
- Dưới thành là ai đó?
Hoắc Quang ra lệnh:
- Bắt xuống!
*Ầm!*
Mười tướng sĩ xông lên trên.
Thành chủ thất thanh kinh kêu:
- A!?
*Ầm ầm!*
Trên thành lâu, cha con thành chủ và mười mấy người áo trắng cùng bị quăng xuống dưới thành, còn bị giam cầm tu vi.
Thành chủ giật mình kêu lên:
- Các ngươi là ai? Ngươi định làm gì!?
Hoắc Quang hất chân, một thanh trường đao trong vũng máu bị hất lên bay vào tay Con Của Sói.
*Bụp!*
Con Của Sói đỡ lấy, lập tức hiểu ý của Hoắc Quang.
- Grao!!
Con Của Sói không dùng đao mà nhanh chóng vọt hướng đám người áo trắng đang giết bầy sói.
*Xoẹt xoẹt xoẹt!*
Còn lại chưa tới năm mươi người áo trắng bị Con Của Sói điên cuồng công kích xé nát ra, mỗi một tu giả áo trắng bị xé thì Con Của Sói sẽ há mồm cắn miếng thịt, uống hớp máu.
Rốt cuộc trả xong thù người áo trắng, Con Của Sói xông tới chỗ cha con thành chủ.
- Grao! Grao grao!!!
Con Của Sói mắt đỏ rực. Thành chủ đã bị Lang vương trọng thương, hiện tại không thể phát huy bao nhiêu lực lượng.
Thành thủ thấy Con Của Sói lao đến, kinh hoàng hét to:
- Không được lại đây!
Nữ nhi của thành chủ kinh kêu, che trước mặt thành chủ:
- Không được!
Thành chủ kinh hoàng thất thanh hét:
- Đừng lại đây, nữ nhi của ta gả cho ngươi, nữ nhi của ta gả cho ngươi!
Nữ nhi của thành chủ rất là sợ hãi nhìn Con Của Sói, bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời ngươi.
Nữ nhi của thành chủ xinh đẹp, bộ dạng đáng thương khiến Con Của Sói mềm lòng, dù gì y mến mộ nàng không phải một, hai ngày mà là nửa năm rồi, rất yêu cô gái.
Con Của Sói mắt đỏ rực từ từ tan đi, không biết làm sao, bản năng giống như lúc xưa đi hỏi 'mẫu thân'.
Cô gái thấy Con Của Sói không giết thì lộ vẻ vui mừng, đáy mắt che giấu độc ác.
Con Của Sói quay đầu lại, trông thấy Lang vương to cỡ năm trượng.
Da Lang vương còn chưa lột sạch, da thịt tách rời, cực kỳ thê thảm. Lang vương nằm trong vũng máu, không nhúc nhích.
Nhìn tình hình thê thảm của Lang vương, Con Của Sói nhào tới ôm chặt xác nó, lắc mạnh. Nhưng mặc kệ Con Của Sói có lắc cỡ nào thì Lang vương cũng không tỉnh lại.
Con Của Sói biết Lang vương sẽ không bao giờ tỉnh nữa.
- Grao!!!!
Con Của Sói ngửa đầu hú dài, trong thanh âm chất chứa cực kỳ bi thương.
- Grao!!!!
- Gru!!!
- Gru!!!!
Con Của Sói không ngừng gào thét nhưng Lang vương đã không nhúc nhích nữa.
Hai giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt Con Của Sói.
Con Của Sói giơ tay sờ lệ vương khóe mắt, nhìn ngón tay ướt đẫm, y mờ mịt, hiển nhiên đây là lần đầu tiên y biết cái gì là nước mắt, cũng là lần đầu tiên thấy nước mắt của mình.
Con Của Sói không biết nước mắt là cái gì, nhưng y cảm nhận được nỗi đau trong tim. Con Của Sói quay đầu, lại nhìn cô gái.
Cô gái yêu kiều cười, đó là sự xinh đẹp ngày xưa Con Của Sói tha thiết mơ ước nhưng bây giờ y không còn chút yêu thích nữa.
- Grao!!!!
Con Của Sói tức giận gầm lên, xông tới một chưởng vỗ hướng cô gái.
*Ầm!*
Đầu cô gái bị đập vỡ. Con Của Sói rơi lệ, tức giận vỗ nát người cô gái.
Tiếp theo Con Của Sói xé nát thành chủ.
- Gruuu!!!!
Con Của Sói khóc, gào thét. Thù lớn đã trả nhưng lòng Con Của Sói quặn đau đứt ruột gan.
Hoắc Quang đứng bên cạnh nhìn, khẽ thở dài.
Con Của Sói hét một lúc rồi như chợt nghĩ đến điều gì, bỗng nhìn hướng Hoắc Quang.
Con Của Sói nhìn Hoắc Quang, bỗng quỳ xuống, không, nên nói là nằm sấp. Con Của Sói không được dạy dỗ, không hiểu cái gì là quỳ, chỉ biết động tác cảm kích, thần phục của lang tộc.
Con Của Sói nằm sấp trước mặt Hoắc Quang.