Tiên Quốc Đại Đế

- Tiểu nha đầu, thứ của trẫm mà ngươi cũng dám đụng vào?

Trong lỗ hổng truyền đến giọng nói uy nghiêm tức giận.

Tùy theo thanh âm, lòng bàn tay xương khô cuồn cuộn kim khí tuôn hướng táng thiên đồng quan. Bên ngoài táng thiên đồng quan cũng bị bao bọc trong tầng khí vận đậm đặc.

Mộng Hồng Anh hừ lạnh nói:

- Hừ, người tiên giới thì ghê gớm lắm sao?

Mộng Hồng Anh không phải không biết đối phương cường đại, nàng nhìn ra được người đó hình như chưa đến, mà sức hấp dẫn của táng thiên đồng quan quá lớn. Bạn đang xem tại - .

Mộng Hồng Anh vươn tay.

*Xoẹt!*

Mộng Hồng Anh vung một cây roi dài màu đỏ, chớp mắt quấn quanh táng thiên đồng quan, lôi kéo nó.

Hơn nữa một bàn tay khác của Mộng Hồng Anh đánh hướng vuốt xương khô.

Hư không bỗng xuất hiện một chưởng ấn đỏ, va chạm vào vuốt xương khô.

*Ầm!*

Một tiếng vang thật lớn, vuốt xương khô không nhúc nhích.

Từ đầu bên kia lỗ hổng truyền đến tiếng hét:

- Không biết sống chết!

Vuốt xương khô toát ra nhiều khí vận, giãy ra khỏi roi của Mộng Hồng Anh.

- Grao!

Trong khí vận bao bọc ngoài táng thiên đồng quan vang tiếng rồng ngâm, từ khí vận bỗng vươn ra một đầu rồng to lớn.

Đầu khí vận kim long xông lên trời.

Khí vận cuồn cuộn từ bên trong lao ra, khí vận kim long bay lên trời rất là nanh tranh, long tu vung vẩy, kéo theo hư không lôi quang tứ hiện. Đuôi rồng quẫy.

*Ầm!*

Mộng Hồng Anh bị cái đuôi quất bay ra ngoài.

Con rồng vạn trượng nhe răng nhanh, mặt hung tợn xông lên kiếp vân trên trời.

*Ầm!*

Kiếp vân to lớn bị khí vận kim long đụng chạm bỗng thủng một lỗ lớn.

Kiếp vân không thể khinh thường nhưng không thể ngăn cản khí vận kim long trùng kích. Một cái lỗ to, sau đó là khí vận cuồn cuộn bốc lên trời.

Khí vận bốc lên trời sao không ngừng tăng nhiều.

Chỗ lỗ hổng rách ngày càng to, khí vận cuồn cuộn lao ra nhiều hơn.

Tùy theo khí vận lao ra còn có âm khí ở đầu khác, âm khí vô tận.

Mộng Hồng Anh thấy vậy liền biết mình đụng trúng vách sắt rồi, quay đầu định bỏ chạy.

Đầu bên kia vang thanh âm lạnh nhạt:

- Tiểu nha đầu, hiện tại mới muốn trốn hả?

Vuốt xương khô chộp hướng táng thiên đồng quan đột nhiên nhúc nhích ngón tay.

Âm khí tuôn ra xung quanh, nhanh chóng ngưng tụ lại hóa thành từng u linh, mắt lóe tia sáng lạnh nhào hướng Mộng Hồng Anh.

- Ô ô ô ô!

U linh giống như đoàn quỷ vụ, mắt lóe tia sáng xanh, tốc độ cực nhanh, quan trọng hơn là có ngàn vạn quỷ vật.

*Ầm!*

Chớp mắt đã bao bọc Mộng Hồng Anh bên trong.

- Khốn kiếp!

Mộng Hồng Anh quất roi, có mười mấy u linh bị đánh văng ra, nhưng có quá nhiều u linh, đang nhanh chóng tăng lên.

Thực lực của u linh rất yếu, không thể tổn thương được Mộng Hồng Anh, nhưng số lượng bọn chúng quá nhiều!

- Ô ô ô ô!

Giống như là bao bánh tét, trong ba tầng, ngoài ba tầng bao bọc Mộng Hồng Anh. U linh lôi kéo Mộng Hồng Anh, khiến lực lượng của nàng ngay càng khó để thi triển.

- Thần thánh quang minh thạch!

Mộng Hồng Anh sốt ruột thúc đẩy thần thánh quang minh thạch.

- A!

U linh hét thê thảm, bị thần thánh quang minh thạch tịnh hóa biến mất. Nhưng u linh vẫn tre già măng mọc, chúng có quá nhiều. Lỗ hổng biến to, số lượng u linh nhân gấp mấy lần.

Vốn chỉ có khu vực mười trượng bao quanh Mộng Hồng Anh chớp mắt biến thành ngàn trượng đều là u linh, tiếp theo là vạn trượng, mười vạn trượng, trăm vạn trượng.

U linh giống như bầy châu chấu bay qua, rậm rạp đầy trời.

Mộng Hồng Anh sốt ruột hét:

- Cút! Cút đi!

Lúc trước không chạy thoát, bây giờ còn muốn trốn sao?

Nhìn lỗ hổng ngày càng lớn, Mộng Hồng Anh có cảm giác khóc không ra nước mắt. Chỉ mình u linh nàng đã chịu không nổi, nếu là người mới lên tiếng xuất hiện thì sao?

Mộng Hồng Anh điên cuồng vung roi, thúc đẩy thần thánh quang minh thạch.

Nhưng u linh thật sự quá nhiều.

Trên bầu trời khí vận lăn cuồn cuộn, ngày càng lớn xông lên trời. Bầu trời hình thành một biển khí vận, khí vận ngập trời dâng trào.

Phía xa, một chiếc phi chu ngừng ở bên ngoài.

Phụng Âm Dương đứng trên phi chu, căm hận nói:

- Lý Thương Hải, ngay cả phong thủy sư Nam tông mà hắn cũng dùng để huyết tế, quá độc ác, độc quá!

- Mộng Hồng Anh?

Diêm Xuyên bỗng thấy phía xa Mộng Hồng Anh bị ngàn vạn u linh bao vây.

Đường tỷ của Tử Tử! Nói đến thì năm đó Tử Tử bị trọng thương, Mộng Hồng Anh cũng có trách nhiệm, nhưng vì nàng Tử Tử mới 'được cứu'.

Hiện tại Tử Tử ra sao rồi?

Phụng Âm Dương nhìn Diêm Xuyên, nói:

- Hoàng thượng, chúng ta đi chứ?

Phụng Âm Dương cảm nhận được hơi thở khủng bố từ táng thiên đồng quan, gã hiểu đám người họ muốn cướp đoạt lại táng thiên đồng quan không khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa.

Vì nghĩ đến mặt mũi Diêm Xuyên nên Phụng Âm Dương nói trước việc rời đi.

Diêm Xuyên nhìn biển mây khí vận trên trời đang không ngừng tăng lớn.

Diêm Xuyên biểu tình biến chuyển:

- Dời đô? Thiên triều thượng quốc khí vận?

- Hoàng thượng?

Diêm Xuyên lắc đầu nói:

- Phụng Âm Dương, ta biết suy nghĩ của ngươi, nhưng hiện tại không thể đi, chúng ta cách quá gần, đi không được.

- A?

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

- Ngươi không biết thiên triều là thứ gì đi? Thiên triều? Ha ha, một khi để hắn thành công dời đô, thiên triều thân tượng, trong trăm vạn dặm có thể giam giữ chúng ta!

- Trăm vạn dặm?

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

- Chỗ Nam tông có ngàn vạn đại địa long mạch đúng không? Ngươi đem vạn long mạch này đầu rồng chĩa hướng táng thiên đồng quan, dùng nộ long đối diện ngăn chặn khí vận tiếp tục di chuyển, tạm hoãn việc hắn dời đô, khi đó chúng ta lại đi.

Phụng Âm Dương lên tiếng:

- Hiểu rồi!

Phụng Âm Dương vội nhảy xuống phi chu, Diêm Xuyên thì lao vào trong.

*Kít!!*

Thượng Đế kiếm xuất ra, hộ giá Diêm Xuyên đi hướng trung tâm.

- Ô ô ô ô!

Vô số u linh phát hiện Diêm Xuyên, nhanh chóng vọt hướng hắn.

*Ong!*

Thượng Đế kiếm run lên, bỗng bắn ra ánh sáng trắng mênh mông. Ánh sáng trắng đi qua đầu thì tất cả u linh rất là sợ hãi.

- A a a a!

U linh ở gần kinh hoàng nhanh chóng bị tịnh hóa.

Mộng Hồng Anh chỉ cầm thần thánh quang minh thạch cỡ nắm tay mà đã có thể tịnh hóa nhiều u linh, huống chi Diêm Xuyên dùng một tòa mạch khoáng ngưng tụ thần thánh quang minh thạch?

Thượng Đế kiếm một đường tịnh hóa, Diêm Xuyên vọt nhanh hướng trung tâm biển u linh.

Nhưng u linh quá nhiều, thêm nữa hình như chúng không có trị tuệ, cứ vây quanh Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên đã đến gần.

*Vèo!*

Cổ tay trái của Diêm Xuyên bắn ra roi dài, quấn quanh Mộng Hồng Anh cực kỳ chật vật.

Mộng Hồng Anh ở trong biển u linh khổ sở giãy dụa, đôi chân bị u linh quấn lấy, phần eo cũng bị cuốn như chìm trong vũng bùn, không thể nhúc nhích.

Mộng Hồng Anh sắp khóc rồi:

- Không!

*Vèo!*

Bỗng một dây mây xanh quấn lấy eo Mộng Hồng Anh.

- A?

*Ầm!*

Mộng Hồng Anh bị kéo tới.

Khoảnh khắc, Mộng Hồng Anh còn chưa kịp phản ứng đã bị Diêm Xuyên kéo vào lòng, bộ ngực bị đè ép.

Mộng Hồng Anh kinh ngạc kêu lên:

- Là ngươi?

Diêm Xuyên không nói nhảm với nàng, cứu xong Mộng Hồng Anh quay đầu lại vì phía sau có quá nhiều u linh.

- Tiểu thư, tiểu thư!

Trên đường Diêm Xuyên bay về có bốn người kêu lên.

Diêm Xuyên ôm Mộng Hồng Anh, hỏi:

- Người của ngươi?

- Ừm.

*Vèo!*

Lại một cây roi mau chóng vung ra, lập tức quấy lấy bốn người đàn ông bay nhanh trở về.

Thượng Đế kiếm chiếu rọi, u linh xung quanh không ngừng tịnh hóa, tan biến.

Càng đi ra ngoài thì u linh càng ít, mọi người dần an toàn hơn.

Mộng Hồng Anh kinh ngạc nhìn Thượng Đế kiếm trên đỉnh đầu Diêm Xuyên, hỏi:

- Kiếm của ngươi làm bằng gì vậy?

Diêm Xuyên không nói nhiều, nhìn về phía xa, có mười mấy chỗ mặt đất nhô ra.

- Grao!

- Grao!

- Grao!

Phút chốc trên mặt đất tiếng rồng ngâm vang vọng, từng đại địa long mạch bị Phụng Âm Dương thao túng đụng hướng trung tâm.

Tất cả đại địa long mạch mang theo tức giận, phá hư xông hướng táng thiên đồng quan

*Ầm!*

*Ầm!*

*Ầm!*

Một chuỗi trùng kích khiến khí vận ban đầu lao ra chợt khựng lại, tiếp theo đảo ngược về.

- Khốn kiếp!

Chỗ táng thiên đồng quan truyền dến tiếng gầm giận dữ.

Nhưng điều này không thể ngăn cản khí vận đảo ngược, bởi vì ngày càng nhiều đại địa long mạch va đụng.

*Ầm!*

*Ầm!*

*Ầm!*

Biển mây khí vận cuồn cuộn dạt trở lại, đế vương bên kia lỗ hổng cực kỳ tức giận.

Phụng Âm Dương bay lên phi chu, nói:

- Hoàng thượng, ta đã không làm nhục sứ mệnh!

Diêm Xuyên vừa lúc bay trở về.

Diêm Xuyên nói:

- Đi thôi!

Hoắc Quang lên tiếng:

- Tuân lệnh!

*Ầm ầm!*

Phi chu bay nhanh tới phương bắc.

Thu lại Độc Đằng, Thượng Đế kiếm trở vào bao, bốn thuộc hạ của Mộng Hồng Anh rơi vào phi chu, hiện tại Diêm Xuyên vẫn còn đang ôm nàng.

Mộng Hồng Anh bị tình hình hàng loạt khiến ngẩn ngơ, không kịp phản ứng.

Tại sao Diêm Xuyên ở đây? Mới rồi là thanh kiếm gì vậy? Diêm Xuyên phá hủy kế hoạch của cường giả bên kia lỗ hổng? Hoàng thượng?

Khi Mộng Hồng Anh suy nghĩ hỗn loạn thì Diêm Xuyên bỗng lên tiếng nói:

- Mộng cô nương, xin hãy bỏ tay ra đi, hiện tại đã an toàn!

Xin hãy bỏ tay ra?

Mộng Hồng Anh bỗng giật mình, lúc này mới phát hiện thì ra nàng luôn ôm Diêm Xuyên, bộ ngực dán sát vào đến biến hình, xung quanh mọi ánh mắt nhìn chằm chằm. Diêm Xuyên đã buông tay.

Tình hình này dường như là Mộng Hồng Anh ôm chặt Diêm Xuyên không chịu buông tay vậy.

Mộng Hồng Anh mặt đỏ rực, xấu hổ tức giận nói:

- Ngươi!

Mộng Hồng Anh mau chóng buông tay, lui ra khỏi một khoảng cách.

Phi chu nhanh chóng bay tới hướng bắc, Diêm Xuyên lại đứng ở đuôi thuyền nhìn biển u linh tuôn trào, còn có khí vận trên trời.

Tùy theo đại địa long mạch va chạm, khí vận cuồn cuộn quay về, không lâu sau tất cả đảo ngược.

- Khốn kiếp!

Chỗ lỗ hổng truyền đến tiếng gầm giận dữ.

Bên ngoài vạn con đại địa long mạch vẫn đang va chạm.

Đầu bên kia lỗ hổng lại vang lên thanh âm.

- Giam chính khâm thiên giám nghe lên, chuẩn bị lần thứ hai dời đô! Lễ bộ chỉ huy, các quân đoàn, các quan viên tự tiến vào, không được có hỗn loạn, trẫm qua trước!

- Vạn tuế!

- Vạn tuế!

- Vạn tuế!

- Vạn tuế!

Bên kia hình như có thiên quân vạn mã vào giây phút này hò reo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui