Tiên Quốc Đại Đế

Diêm Xuyên nghi vấn nói.

- Ta tin tưởng phụ thân!

Mặc Vũ Hề khẳng định nói.

Tiếp theo, Mặc Vũ Hề lấy ra một lệnh bài màu vàng óng đưa cho Diêm Xuyên xem!

Bên trên lệnh bài chỉ có một chữ 'Vũ'.

Lệnh bài không có nguyên khí chấn động, không có trận pháp. Chắc nó chỉ là lệnh bài mang tính chất tượng trưng mà thôi.

Nhưng dựa vào lệnh bài này có thể khiến Kinh Chiếu chiếu cố Mặc Vũ Hề sao? Vậy tại sao năm đó phụ thân Mặc Vũ Hề lại không dùng nó để bảo vệ chính mình?

Diêm Xuyên thoáng trầm tư!

Đang lúc ba người trầm tư suy nghĩ, ngoài điện nhất thời vang lên một giọng nói.

- Tránh ra. Văn Nhược, ta biết Mặc Vũ Hề ở chỗ của ngươi. Để ta đi vào!

Ngoài điện nhất thời truyền đến một giọng nói tùy tiện.

- Dương Chí Cửu?

Diêm Xuyên giật mình, nhất thời nghĩ tới hắn.

Ba người bên trong điện nhìn nhau. Diêm Xuyên gật đầu một cái.

Văn Nhược đi ra đại điện. Rất nhanh, Văn Nhược đã dẫn Dương Chí Cửu tiến vào đại điện!

Dương Chí Cửu vừa vào đại điện, liền nhìn thấy Diêm Xuyên.

- Là ngươi? Ngươi còn dám tới Thánh Địa Đại Chiêu ta?


Dương Chí Cửu lạnh lùng nói.

Diêm Xuyên khẽ mỉm cười nói:

- Ta tới tìm Văn Nhược tiên sinh! Có gì mà dám với không dám tới?

Tìm Văn Nhược tiên sinh? Nhất thời, thần sắc Dương Chí Cửu thư giãn hơn rất nhiều.

Ngược lại, Dương Chí Cửu nhìn về phía Mặc Vũ Hề, bỗng nhiên trở nên ôn nhu nói.

- Vũ Hề!.

- Đừng gọi ta là Vũ Hề. Thật chịu không nổi!

Mặc Vũ Hề lạnh lùng nói.

- Có gì mà chịu không nổi? Nàng vì chuyện Bắc Mặc Điện sao? Nàng không cần lo lắng. Ta đã thương lượng với phụ thân. Chỉ cần nàng chịu gả cho ta, phụ thân sẽ giúp nàng giải quyết tất cả!

Dương Chí Cửu cười nói.

- Ồ? Mão Nhật Đạo Quân chết bảy người con, cũng có thể ngồi yên không để ý đến sao?

Mặc Vũ Hề giật mình nói.

Diêm Xuyên, Văn Nhược tiên sinh đứng bên cạnh đều đang quan sát thái độ của Dương Chí Cửu, để phán đoán tình tiết vụ án.

- Đương nhiên, bọn họ là bọn họ, ta là ta. Nàng cũng không phải không biết, phụ thân ta nghe lời ta. Bảy người bọn họ chết thì đã chết rồi. Chỗ này là sính lễ, ta đều đã chuẩn bị xong. Chỉ cần nàng đáp ứng, nàng sẽ không phải tiếp tục phiền não nữa. Nàng vẫn là thánh nữ của Thánh Địa Đại Chiêu, không ai dám động tới nàng!

Dương Chí Cửu xoay tay lấy ra một hộp sính lễ. Truyện được tại

Nhìn thái độ tự tin cuar Dương Chí Cửu, Diêm Xuyên càng thêm tin tưởng về suy đoán của Mặc Vũ Hề.

- Hừ, đây là cạm bẫy do Mão Nhật Đạo Quân bày ra sao? Tại sao muốn nhằm vào ta? Tại sao lại không tiếc giết hại cốt nhục thân sinh của mình?

Mặc Vũ Hề nổi giận nói.

Trên mặt Dương Chí Cửu có phần hoảng hốt, nhưng hắn vẫn cố bình tĩnh nói:

- Nàng nói gì vậy? Ta nghe không hiểu. Tuy nhiên ta cho nàng biết, Mặc Vũ Hề. Nếu như nàng không đồng ý gả cho ta, nàng ắt sẽ bị đuổi ra khỏi Thánh Địa Đại Chiêu. Đến lúc đó, ta cũng có thể bắt nàng về. Bất kỳ ai cũng không bảo vệ được nàng!

- Đuổi ra khỏi Thánh Địa Đại Chiêu? Hừ, Mão Nhật Đạo Quân khí phách thật lớn. Ngươi lòng dạ cũng quá ngoan độc. Dùng tính mạng của bảy huynh trưởng để ép ta gả cho ngươi? Nếu như ta thật sự gả cho ngươi, không chừng một ngày kia, ta cũng sẽ như những huynh trưởng này của ngươi, bị ngươi dễ dàng giết chết để lừa lấy trái tim của nữ tử khác!

Mặc Vũ Hề lạnh lùng nói.

- Sẽ không đâu. Vũ Hề, ta sao có thể hại nàng được? Thật ra ca ca của ta, bọn họ...

Dương Chí Cửu cuống quít kêu lên, nhưng nói đến một nửa, hắn bỗng nhiên dừng lại.

- Mặc Vũ Hề, ta cho nàng biết. Bây giờ ta tới là cho nàng mặt mũi. Không ngờ nàng lại khiến ta phải khó xử. Bây giờ nàng gả cho ta, còn có thể duy trì một chút khí độ. Phụ thân ta đã chuẩn bị báo cáo với Thánh chủ. Chờ tới lúc Thánh chủ mở miệng, nàng đừng hòng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta. Nàng giết bảy huynh trưởng của ta, Thánh chủ vì bồi thường cho phụ thân ta, nhất định sẽ đáp ứng lời thỉnh cầu của phụ thân ta!

Dương Chí Cửu lạnh lùng nói.

- Cút!

Mặc Vũ Hề quát lên.


- Hừ!

Dương Chí Cửu vung tay áo một cái, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi đại điện. Trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng của hắn nữa.

Trong đại điện yên lặng một hồi lâu.

- Hiện tại xem ra, suy đoán của thánh nữ hẳn là chính xác. Thần hồn của bảy huynh trưởng Dương Chí Cửu hiện tại khẳng định vẫn đang trong tay của Mão Nhật Đạo Quân!

Văn Nhược tiên sinh phân tích nói.

- Vì cưới ta sao? Vì sao Mão Nhật Đạo Quân lại tốn nhiều công sức như vậy?

Mặc Vũ Hề cau mày nói.

- Ừm?

- Với công lao của Mão Nhật Đạo Quân bây giờ, nếu như hắn coi trọng người thánh nữ nào, thông báo với Thánh chủ một tiếng, Thánh chủ sẽ đáp ứng để thánh nữ kia làm con dâu của hắn. Nhưng vì chuyện của ta, Mão Nhật Đạo Quân còn muốn phí nhiều tâm tư như vậy làm gì?

Mặc Vũ Hề không hiểu nói.

- Điều này có thể nói rõ, trên người của nàng có thứ mà Mão Nhật Đạo Quân cũng không thể lay động được! Thứ này trong mắt Kinh Chiếu còn quan trọng hơn so với công lao của Mão Nhật Đạo Quân! Diêm Xuyên trầm giọng phân tích nói.

Nói xong, tất cả mọi người nhìn về phía tấm lệnh bài kia. Mặt trước lệnh bài có chữ Vũ.

- Văn Nhược tiên sinh, phiền tiên sinh một chuyện!

Diêm Xuyên nói.

- Ồ? Mời Diêm Hoàng cứ nói!

- Phiền tiên sinh giúp ta thu thập một vài tin tức về Mão Nhật Đạo Quân, Dương Chí Cửu, Cổ Nguyệt Thánh Tử từ lúc huyết án Bắc Mặc Điện phát sinh đến bây giờ!

Diêm Xuyên nói.

- Được, không thành vấn đề! Nhưng Diêm Hoàng có biện pháp gì sao?

Văn Nhược tiên sinh hiếu kỳ nói.

- Biện pháp? A, trước tiên xem bọn họ thế nào đã. Đúng rồi, nếu có thể tìm được chút máu của Cổ Nguyệt Thánh Tử, Dương Chí Cửu thì càng tốt. Nếu như không tìm tới, lấy chút tóc của bọn họ lại đây cũng được!


Diêm Xuyên nói.

- Được, ta sẽ tận lực!

Văn Nhược tiên sinh gật đầu một cái.

- Có biện pháp gì sao?

Mặc Vũ Hề cau mày nói.

- Từ trong lời nói của Dương Chí Cửu, đại khái có thể nhìn ra được, Dương Chí Cửu hẳn phải biết tất cả những chuyện đã xảy ra. Nếu hắn biết, vậy moi từ trong miệng hắn ra!

Thần sắc của Diêm Xuyên cứng lại nói.

- Làm sao moi ra được? Mão Nhật Đạo Quân cực kỳ quan tâm đến Dương Chí Cửu. Chỉ cần Dương Chí Cửu có chút bất trắc nào, Mão Nhật Đạo Quân nhất định có thể đến trong nháy mắt. Chỗ này lại là Thánh Địa Đại Chiêu!

Mặc Vũ Hề cau mày nói.

- Ta biết, tuy nhiên, nàng có lệnh bài. Ta cũng đã nghĩ được một biện pháp. Nàng cứ chờ đi. Chỉ cần nhận được tin tức bên Văn Nhược tiên sinh giống như suy nghĩ trong lòng ta, chúng ta có thể lập tức đánh đòn phủ đầu, khiến Mão Nhật Đạo Quân chỉ có thể trơ mắt nhìn, cũng không ngăn cản được!

Trong mắt Diêm Xuyên chợt trở nên lạnh lẽo nói.

Cùng ngày hôm đó, Văn Nhược đi thu thập tư liệu, Diêm Xuyên lại đi cùng Mặc Vũ Hề, lặng lẽ tới Bắc Mặc Điện!

Cửa Bắc Mặc Điện bị nghiền nát. Bên trong đại điện là một mảnh hỗn độn. Trên đất còn có rất nhiều vết máu.

Diêm Xuyên nheo mắt, trong mắt loé ra vẻ vui mừng.

- Thi thể đều bị liệm rồi!

Mặc Vũ Hề khe khẽ thở dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận