Diêm Xuyên tiến lên một bước nói.
Cổ Nguyệt Thánh Tử không tự chủ lùi về phía sau một bước.
- Bọn họ làm những điều này vì ngươi, còn có rất nhiều chuyện khác ta cũng không liệt kê. Nhưng ngươi thì sao? Nhìn thấy bản thân bọn họ chết, ngươi làm cái gì? Thờ ơ sao?
Diêm Xuyên ép hỏi.
- Cho nên ta muốn báo thù cho bọn họ!
Cổ Nguyệt Thánh Tử quát lên.
- Báo thù? Ngươi đúng là đang báo thù sao? Ngươi biết bọn họ vì sao lại như vậy? Thi thể bị Mão Nhật Đạo Quân liệm, ngươi hẳn cũng đã nhìn thấy. Ngươi nhìn thấy những thi thể này, ngươi cảm nhận thế nào?
Diêm Xuyên quát hỏi nói.
- Cảm nhận...
Trong mắt Cổ Nguyệt Thánh Tử đỏ ửng.
- Cảm nhận được lúc tứ muội ngươi vì ngươi đỡ một đòn trí mạng của yêu ma sao? Cảm nhận được tứ muội ngươi vì ngươi không để ý với sinh mạng mình, hi sinh không do dự sao? Cảm nhận được giận dữ và xấu hổ khi tam đệ ngươi phải chịu đựng nỗi nhục dưới khố sao? Cảm nhận được tam đệ ngươi bị xăm hình vì ngươi vẫn không khuất nhục gào khóc sao? Ngươi cảm nhận không được. Bởi vì, thời điểm ngươi trở thành người hết sức quan trọng của Thánh Địa Đại Chiêu, ngươi lại khiến hi vọng của bọn họ biến thành tuyệt vọng. Bọn họ vì sao mà chết? Bị giết? Tự nguyện? Ngươi có hiểu rõ ràng không? Ta nghĩ ngươi biết rõ, bọn họ cũng biết rõ. Nhưng giờ phút đối mặt này, bọn họ không nhận được một chút trợ giúp nào của người huynh trưởng này, không nhận được một chút thông cảm nào từ người huynh trưởng mà bọn họ sùng bái. Bọn họ lặng lẽ bị động, huynh trưởng như ngươi lại phối hợp bị động như bọn họ. Từ trước đến nay ngươi chưa từng nghĩ qua chuỵen giúp bọn họ thoát khỏi biển khổ!
Diêm Xuyên chất vấn.
- Không có, ta không có cách nào giúp bọn họ. Lúc đó ta không mặt ở đó. Lúc đó ta không ở bên cạnh bọn họ!
Trong mắt Cổ Nguyệt Thánh Tử có chút ươn ướt.
- Ngươi không ở sát bên cạnh. Vậy hiện tại, không còn nữa sao? Kết quả, ngươi biết một ít. Nhưng bây giờ, ngươi giúp bọn họ rời khỏi tình trạng bị động kia, hay là tiếp tục phối hợp bị động như bọn họ. Bọn họ nguyện bị giết, hay là tự sát sao? Ngươi cảm thấy, là ngươi, ngươi nguyện ý sao? Bọn họ thì sao? Từ trước đến nay ngươi chưa từng nghĩ tới bọn họ! Bọn họ không ngừng hi vọng, nhưng lại chỉ có thể trở thành vật hy sinh cho ngươi trưởng thành mà thôi!
Giọng điệu Diêm Xuyên đầy cay nghiệt nói.
- Câm miệng, câm miệng!
Cổ Nguyệt Thánh Tử rơm rớm nước mắt, rít gào.
Trong đại điện, một đám Chân Quân không một ai mở miệng. Giờ phút này Mão Nhật Đạo Quân cũng âm thầm sốt ruột. Bởi vì Mão Nhật Đạo Quân nhìn ra, tâm tình Cổ Nguyệt Thánh Tử đã bị Diêm Xuyên điều động, bị Diêm Xuyên khống chế rồi!
Mão Nhật Đạo Quân âm thầm sốt ruột, nhưng lại không dám động. Vởi vì Kinh Chiếu đã hạ lệnh, mình không được ngắt lời.
- Câm miệng? Ha ha ha, Cổ Nguyệt Thánh Tử, đây là ngươi đang lừa mình dối người sao? Đây là sự thực. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, chỉ có ngươi giả vờ không biết. Thật ra đối với ngươi mà nói, sinh mạng, tôn nghiêm của đệ đệ muội muội cũng không tính là cái gì. Bọn họ khổ sở giãy dụa bị ép phải thỏa hiệp, sau sự thỏa hiệp của bọn họ, ngươi chỉ gắn lên phía trên vết thương một cây diêm mà thôi!
Diêm Xuyên tiếp tục thúc đẩy tâm tư của Cổ Nguyệt Thánh Tử.
Cổ Nguyệt Thánh Tử đè nén tâm tình của mình. Nhưng giờ phút này hắn càng đè nén, cảm giác càng thêm nặng nề. Đợi tới thời điểm hoàn toàn không áp chế nổi thời, sợ là tâm tình Cổ Nguyệt Thánh Tử sẽ bạo phát với một mức độ trước nay chưa từng có.
- Không phải ngươi muốn báo thù sao? Ta biết, lúc trước ngươi ở Trung Thần Châu. Lúc đó ở Thần tông Thánh Địa ta cũng đã nhìn thấy ngươi. Nhưng đây không thể trở thành cái cớ để ngươi trốn tránh được. Ngươi mới vừa trở về, mọi chuyện ngươi đều đã nghe người ta nói. Ngươi biết ngày đó mọi chuyện cụ thể diễn ra như thế nào không? Ngươi biết, đệ muội ngươi rốt cuộc chết như thế nào không?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Hai mắt Cổ Nguyệt Thánh Tử đỏ ửng, nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên. Vì cố ngăn chặn lửa giận trong lòng, Cổ Nguyệt Thánh Tử không tiếp tục nói nữa, chỉ gắt gao nhìn hắn.
- Rất nhiều người đều cho rằng đó là do Mặc Vũ Hề làm. Nhưng ta phải nói cho ngươi biết, không phải!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Nói xong, Diêm Xuyên nhìn về phía Kinh Chiếu nói:
- Kinh thánh chủ, ta lại muốn truyền Dương Chí Cửu lên điện. Hắn là nhân vật quan trọng nhất!
Mặt Mão Nhật Đạo Quân liền biến sắc. Bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
- Chuẩn!
Sau khi Kinh Chiếu ra lệnh một tiếng, Dương Chí Cửu ở ngoài điện nhanh chóng được truyền vào đại điện.
Dương Chí Cửu không rõ vì sao mình được truyền vào đại điện. Khi tiến vào đại điện, vẻ mặt hắn đầy mờ mịt, nhìn Chân Quân đứng xung quanh một chút, sau đó hắn lại nhìn mấy người đứng giữa điện, ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc. Cuối cùng hắn nhìn về phía chính giữa đại điện.
- Dương Chí Cửu bái kiến Thánh chủ!
Dương Chí Cửu cung kính nói.
- Ừm, phối hợp trả lời câu hỏi của Diêm Xuyên!
Kinh Chiếu thản nhiên nói.
- Vâng!
Dương Chí Cửu không rõ nhưng vẫn gật đầu một cái.
Dương Chí Cửu thoáng ngạo mạn nhìn Diêm Xuyên, lại nhìn Mặc Vũ Hề, dường như đây là tình thế bắt buộc.
- Dương Chí Cửu, trong lúc vụ huyết án xảy ra tại Bắc Mặc Điện, ngươi đang ở chỗ nào?
Diêm Xuyên cười hỏi.
- Ta ở trong điện của mình!
Dương Chí Cửu trầm giọng nói.
- Ngươi xác định? Lúc đó ngươi không phải đang ở sát bên cạnh Mão Nhật Đạo Quân?
Diêm Xuyên hỏi tới.
- Diêm Xuyên, ngươi quản ta ở đâu làm gì. Khi huyết án xảy ra tại Bắc Mặc Điện, ta căn bản không có ở hiện trường. Ngươi còn muốn vu oan cho ta sao? Ngươi chọn sai đối tượng rồi!
Dương Chí Cửu khinh thường nói.
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, không để ý lắm tới thái độ của hắn. Diêm Xuyên lại nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh Tử nói:
- Cổ Nguyệt Thánh Tử, ta không biết trong lòng ngươi suy đoán hung phạm là ai? Nhưng ta phải nói cho ngươi biết, hung thủ thật sự là ai. Hắn ở ngay giữa chúng ta trong đại điện này.
Khóe miệng Mão Nhật Đạo Quân lộ ra một nụ cười lạnh lùng. Định vạch trần hành động của mình sao? Mão Nhật Đạo Quân làm rất kín kẽ không có một chút sơ hở nào. Thậm chí mình còn là khổ chủ lớn nhất, không hề có một chút chứng cứ, cho dù hắn chỉ mình cũng chỉ phí công. Thậm chí còn mang tội danh trêu chọc Thánh chủ.
- Hung thủ thật sự, chính là hắn. Dương Chí Cửu!
Diêm Xuyên đột nhiên chỉ về Dương Chí Cửu.
Mão Nhật Đạo Quân đột nhiên biến sắc. Hắn nhất thời ngạc nhiên nhìn về phía Diêm Xuyên. Diêm Xuyên chỉ trích Dương Chí Cửu? Tại sao lại như vậy?
Trong toàn bộ sự việc đều là do Mão Nhật Đạo Quân bày ra. Nhưng tại sao Diêm Xuyên lại chỉ trích Dương Chí Cửu?
Cổ Nguyệt Thánh Tử cũng đột nhiên nheo mắt, lộ vẻ kinh ngạc. Sau đó ánh mắt hắn chợt lóe lên.
Trong đại điện, một đám Chân Quân, Đạo Quân đều cảm thấy không hiểu. Bạn đang xem tại - .
- Ngươi nói bậy. Diêm Xuyên, ngươi nói xấu ta, ngươi vu oan hãm hại ta! Ta liều mạng với ngươi!
Dương Chí Cửu nhất thời phẫn nộ hét lên. Mặc dù mình biết kết quả, nhưng căn bản không phải là do mình làm.
- Làm càn. Trước mặt Kinh thánh chủ, ngươi dám hồ đồ sao?
Diêm Xuyên trừng mắt nói.