Tiên Quốc Đại Đế

- Mong hoàng thượng tiêu diệt Diêm Thu Vũ, xử phạt mức cao nhất theo pháp luật!

Bách quan cùng hét lên.

Mấy người dẫn đầu trong dòng họ Diêm thị hít sâu một hơi.

- Hoàng thượng, bất luận gia pháp, quốc pháp, Diêm Thu Vũ, tội đáng chém!

Một lão già trong dòng họ Diêm thị gầm lên.

Quần thần đồng thời nhìn về phía Diêm Xuyên. Kể cả Diêm Thu Vũ, giờ phút này cũng nhìn về phía Diêm Xuyên, chờ đợi quyết định của Diêm Xuyên.

Đại điện lại trở nên yên tĩnh. Diêm Xuyên hơi trầm mặc!

Sau khi trầm mặc một hồi, Diêm Xuyên mới mở miệng nói:

- Diêm Thu Vũ, mưu triều soán nghịch, đáng chém!

- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Bách quan nhất thời nói.

- Hoàng thượng, cầu xin hoàng thượng, cầu xin hoàng thượng bỏ qua cho phụ thân ta!

- Hoàng thượng, cầu xin hoàng thượng nể tình ca ca ta là Diêm Vô Địch, bỏ qua cho phụ thân ta!

- Hoàng thượng, ta nguyện chịu hành hình thay cho phụ thân, cầu hoàng thượng ân chuẩn!

......

Diêm Thu Vũ một đám con trai con gái mình nhất thời la lên.

Giờ phút này Diêm Thu Vũ không khổ sở, trái lại nhìn về phía Diêm Xuyên, trong mắt loé ra một tia cảm kích.

- Các con của ta, các con không nên cầu xin nữa. Giết là đúng. Ta vốn nên chết!

Diêm Thu Vũ nhất thời kêu lên.

- Phụ thân!

Mọi người gào khóc.


- Cầu xin hoàng thượng ban cho thần Vũ Thu Kiếm.

Diêm Thu Vũ cung kính nói.

Vũ Thu Kiếm chính là bội kiếm của Diêm Thu Vũ. Mọi người đều ý thức được hắn định làm gì.

- Chuẩn!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

Lưu Cẩn lập tức lấy ra một thanh trường kiếm, đưa cho Diêm Thu Vũ.

- Phụ thân!

Một đám con trai con gái của Diêm Thu Vũ gào khóc thảm thương.

Diêm Thu Vũ không muốn nhìn những người con của mình. Hắn lại nhìn một đám người trong dòng họ Diêm thị. Trong mắt hắn loé ra một sự nhớ nhung.

- Hoàng thượng, bộ tộc Diêm thị đành phải nhờ hoàng thượng trông nom!

Diêm Thu Vũ kêu lên.

Nói xong, trong nháy mắt Vũ Thu Kiếm đã lướt qua cổ họng của chính hắn.

Keng!

Tu vi bị niêm phong, Diêm Thu Vũ không khác với phàm nhân. Hắn tự vẫn tại Triều Thiên Điện!

- Leng keng!

Trường kiếm rơi xuống đất, Diêm Thu Vũ cũng ngã xuống.

Hoàng triều Đại Trăn, Yến Kinh, Triều Thiên Điện!

Diêm Thu Vũ tự vẫn ngã xuống đất!

- Phụ thân! Phụ thân!...

Một đám con của Diêm Thu Vũ gào khóc muốn tiến lên, nhưng một đám người trong dòng họ Diêm thị lại nhanh chóng kéo bọn họ lại. Diêm Thu Vũ soán vị mưu phản, đó là có tội thì phải chịu.

Những người khác còn chưa tham dự, giờ phút này con của Diêm Thu Vũ không thể chạm vào Diêm Thu Vũ.

Lưu Cương lại ra khỏi hàng.

- Bẩm hoàng thượng, ngày ấy Diêm Thu Vũ mưu phản, trong dòng họ Diêm thị có 12 người lên tiếng ủng hộ. Thỉnh hoàng thượng định đoạt!

Lưu Cương trịnh trọng nói.

Lưu Cương vừa mở miệng, một đám người trong dòng họ Diêm thị nhất thời nhíu mày.

Bịch bịch

Trong đại điện, bảy người trong dòng họ Diêm thị nhất thời quỳ xuống:

- Hoàng thượng, lúc đó chúng ta nhất thời hồ đồ. Chúng ta không có tham dự mưu phản. Lúc đó Diêm Thu Vũ đưa đại đao về phía chúng ta. Chúng ta lập trường không vững, cầu xin hoàng thượng nhân từ xử lý nhẹ tay cho!

Những người khác trong dòng họ Diêm thị không nói gì thêm.

Quốc chế đã định. Bất cứ người nào cũng không thể phá hoại! Đây là gốc rễ của một quốc gia!

Một vài người trong dòng họ Diêm thị hiểu biết, lúc này đương nhiên sẽ không cố tình gây sự. Bởi vì người trong dòng họ Diêm thị đều thấy được Diêm Xuyên chính là hy vọng khiến Diêm thị quật khởi. Lúc này ai dám phá Diêm Xuyên?

Bên trên long ỷ, ánh mắt Diêm Xuyên đảo qua những người thuộc dòng họ Diêm thị này.

- Những người trong dòng họ Diêm thị lập trường không vững, hủy bỏ tước vị, giáng thành bình dân. Tước vị giảm xuống một cấp, truyền cho con!

Diêm Xuyên mở miệng nói.

Nghe thấy Diêm Xuyên phán định, một đám người của dòng họ Diêm thị lập tức cung bái tạ:

- Tạ ơn hoàng thượng!

Diêm Xuyên xử trí như vậy, vừa giữ gìn được luật pháp Đại Trăn, cũng chiếu cố được dòng họ Diêm thị. Có thể nói là hoàn mỹ đến cực điểm. Một đám người của dòng họ Diêm thị cực kỳ cảm kích.


Diêm Xuyên nhìn về phía một đám người dòng họ Diêm thị nói:

- Các vị đều là con cháu Diêm thị!

Mọi người cung kính đứng nghe!

- Ân của trẫm đối với các ngươi chỉ giới hạn như vậy. Hy vọng các ngươi tự mình nỗ lực, Diêm thị lại xuất hiện tuấn kiệt. Không nên làm trẫm thất vọng!

Diêm Xuyên trịnh trọng nói.

- Vâng, chúng ta nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của hoàng thượng!

Một đám người của dòng họ Diêm thị lên tiếng trả lời.

Nhìn Diêm Thu Vũ nằm trên mặt đất, nhìn con trai con gái của Diêm Thu Vũ một chút, Diêm Xuyên lại ra một đạo ân chiếu.

- Thi thể của Diêm Thu Vũ để con trai và con gái liệm đi!.

Con trai con gái Diêm Thu Vũ đồng thời nhìn về phía Diêm Xuyên, lệ rơi đầy mặt. Diêm Thu Vũ là Diêm Xuyên ban cho cái chết, nhưng việc này thật ra là do Diêm Thu Vũ tự tìm lấy. Vì Đại Trăn, vì Diêm thị, bọn họ không thể trách Diêm Xuyên được.

- Tạ ơn hoàng thượng!

Đám con của Diêm Thu Vũ vừa khóc vừa nói.

Sau khi buổi lên triều kết thúc, Diêm Xuyên đứng ở quảng trường Triều Thiên Điện, nhìn khí vận trên bầu trời không ngừng tăng nhanh.

Ầm ầm ầm!

Đột nhiên, khí vận tăng lên dữ dội. Vô số khí vận phát ra những tiếng nổ vang không ngừng tăng nhanh. Biển mây khí vận Đại Trăn đột nhiên dâng lên như sóng gió động trời. Càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dầy. Trong chớp mắt, số lượng ddax tăng thêm gần gấp đôi.

Phụng Âm Dương đứng ở phía sau Diêm Xuyên, cũng ngẩng đầu nhìn lên không trung.

- Xem ra đã có một trung vị tông môn bị diệt!

Phụng Âm Dương thở dài nói.

- Ừm!

Diêm Xuyên gật đầu một cái, trong lòng thoáng vui mừng.

Nhưng ngay trong lúc đang vui mừng, Diêm Xuyên đột nhiên giật mình.

- Tới rồi!

Diêm Xuyên nhất thời khẽ mỉm cười.

- Cái gì?

Phụng Âm Dương không hiểu nói.

- Mây lớn khắp nơi, trẫm sắp độ kiếp!


Diêm Xuyên nói.

- Vâng!

Phụng Âm Dương nhanh chóng khởi động trận pháp ở khu vực gần hoàng thành. Sương lớn trùng thiên.

Ầm ầm ầm!

Mây đen cuồn cuộn thoáng cái đã tới. Ngũ cửu thiên kiếp, ngũ cửu thiên kiếp vừa ra, thiên uy nồng đậm ép thẳng xuống. Vô số tu giả trong Yến Kinh đều biến sắc.

Sương lớn tràn ngập Hoàng cung.

- Hoàng cung có người độ kiếp sao?

Có tu giả tại Yến Kinh kinh ngạc nói.

- Ngũ cửu thiên kiếp? Là hoàng thượng sao?

Ngoài hoàng thành Lưu Cương giật mình. nguồn TruyenFull.vn

Diêm Xuyên há miệng gầm một tiếng vang trời.

Trong lúc Phụng Âm Dương lắc đầu cảm thán, một ngũ cửu thiên kiếp hạ xuống. Thiên kiếp cuồn cuộn xông thẳng đến chỗ Diêm Xuyên. Diêm Xuyên há miệng điên cuồng cắn nuốt thiên kiếp.

Người khác độ kiếp đều là cửu tử nhất sinh, Diêm Xuyên độ kiếp lại giống như trời cao đưa đồ bổ đến.

Ầm ầm ầm!

Gần nửa canh giờ, ngũ cửu thiên kiếp đã bị Diêm Xuyên nhét vào trong bụng.

Bầu trời lại hồi phục sáng sủa. Lôi điện vờn xung quanh thân thể Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên lại đột phá!

Trung Hư Cảnh, nhất trọng!

Năm đại tông môn lệ thuộc Thánh Địa Đại Chiêu, Lam U Tông, Thanh Vân Tông, Tử Vân tông, Thiên Tinh Tông, Phong Dương Tông!

Lam U Tông bị vô số thây ma của Cái U Vương tận diệt.

Giờ phút này, Thanh Vân Tông lại nối gót theo Lam U Tông. Vô số thây ma chiếm lĩnh tất cả các khu vực trong Thanh Vân Tông. Tất cả tu giả đều bị cắn thành thây ma.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận