- Bệ hạ, thần đã lập phong thuỷ trận, bắt chước thiên kiếp huyệt. Thiên kiếp huyệt có âm sát trùng thiên. Để trong hoàng cung, thật sự không thích hợp. Cho nên thần đã dùng long mạch đại địa khắp nơi đúc ra này cung điện chí dương này để trấn thủ âm sát! Cho nên, cung này được gọi là Hàm Dương Cung.
Phụng Âm Dương giải thích. Truyện được tại
Hàm Dương Cung? Diêm Xuyên thoáng nhướng mày, trầm mặc suy tư.
- Bệ hạ, tên này có gì không thích hợp sao?
Phụng Âm Dương nghi ngờ nói.
Diêm Xuyên phục hồi lại tinh thần, hơi lắc đầu nói:
- Không có, trẫm chỉ đột nhiên cảm giác được cái tên này dường như có chút thân thiết mà thôi. Có khả năng trẫm suy nghĩ quá nhiều. Hàm Dương Cung, không tồi!
Diêm Xuyên nhìn về phía mọi người nói:
- Sau này, hồn chúng ta sẽ vào Tiên giới. Tại Tiên giới, ta sẽ lần lượt đánh thức các khanh. Nhưng các khanh biết tiếp theo nên làm thế nào chứ?
- Kính xin bệ hạ chỉ điểm!
Mọi người nhìn về phía Diêm Xuyên nói.
- Sau khi hồn vào Tiên giới, mỗi một phần hồn phách đều không thể ở lại Tiên giới đều quá lâu. Tương tự, các khanh cũng không cần lo lắng cho sự sống chết của mình trong tương lai. Bởi vì thời gian vừa đến, hoặc là trẫm chiêu hồn, tất cả các khanh sẽ trở về. Trong thời điểm có hạn, nhất định phải làm không được kiêng kỵ điều gì, không có bất kỳ ràng buộc nào! Không nên bị bất kỳ quy tắc nào liên luỵ!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Vậy, chúng ta nên làm như thế nào?
Hoắc Quang không hiểu nói.
- Làm một ma đầu vạn thế đi!
Ánh mắt Diêm Xuyên trầm xuống nói.
- Ma đầu?
Sắc mặt Hoắc Quang cứng lại.
- Nhớ kỹ một chữ!
Thần sắc Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
Mọi người nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Giết!
Thần sắc Diêm Xuyên ngưng trọng lại nói.
- Vâng!
Mọi người lên tiếng trả lời.
Diêm Xuyên nằm trong quan tài chính. Hoắc Quang, Dịch Phong, Kim Đại Vũ, Lưu Cẩn, Bạch Đế Thiên, Phụng Âm Dương nằm vào sáu quan tài khác!
Diêm Xuyên đặt một viên mặc ngọc bùa chú để xuống trán, sau đó nhìn về phía Tử Tử và Miêu Miêu nói:
- Chúng ta đi rồi!
- Vâng!
Ánh mắt Tử Tử ôn hòa nói.
Tiếp theo, một lá cờ đen lớn ở bên cạnh đột nhiên bay lên phất một cái.
Vù vù!
Trong đại điện đột nhiên có hắc khí vờn quanh, âm phong nổi lên bốn phía. Đám người Hoắc Quang dần dần rơi vào trong trạng thái ngủ say.
Vù vù!
Cờ đen lại phất một cái.
- Đại hồn đi!
Theo tiếng hét lớn của Diêm Xuyên, hồn phách của bảy người nhất thời lao ra, đồng thời trong nháy mắt hóa thành hai trăm phần, cũng chính là 1400 hồn phách lập tức bay vút lên trời.
Mỗi một tổ hợp bảy hồn phách trong chớp mắt lần lượt bay mất không còn bóng dáng.
Mộng nhập thiên cơ đại pháp! Diêm Xuyên dẫn theo sáu người, xông thẳng tới Tiên giới...
Trong lúc nhóm người Diêm Xuyên mộng nhập thiên cơ, tại Đông Thần Châu lại đang vô cùng sôi động.
Thiên hạ rộng lớn, cho nên rất nhiều tin tức phải trải qua một thời gian dài dằng dặc, mới có thể truyền tớichỗ các đại tông môn.
Đông Thần Châu còn có mười sáu trung vị tông môn. Giờ phút này mười sáu trung vị tông môn, đều nhận được tin tức đến từ đế triều Đại Trăn.
Bên trong chủ điện một trung vị tông môn, giờ phút này đang có mười tu giả đang ngồi.
Mười tu giả sắc mặt mỗi người đều âm trầm, nhìn về phía tu giả mặc áo bào màu lam dẫn đầu.
- Tông chủ, không thể nào như vậy được. Đế triều Đại Trăn? Tốc độ trưởng thành như vậy thật sự quá kinh khủng?
Sắc mặt một tu giả có phần khó coi nói.
- Tông chủ, ngày xưa thời điểm Đại Trăn diệt Đại Vũ Thiên Tông, tông chủ đã từng hỗ trợ. Vậy Diêm Xuyên kia có thật sự lợi hại như vậy không?
Lại một tu giả cau mày nói.
Tông chủ kia lộ vẻ cay đắng:
- Ai có thể nghĩ đến? Ai có thể ngờ được đây? Lúc trước Diêm Xuyên chỉ mới Thần Cảnh, bây giờ hắn đã tiêu diệt bảy trung vị tông môn!
- Khẳng định còn có điều gì đó mà chúng ta không biết!
- Tiếp tục điều tra. Ta muốn có tư liệu về tất cả quan viên trong đế triều Đại Trăn. Còn cả tư liệu về Diêm Xuyên nữa. Tìm xem những năm qua hắn đã ở đâu, hắn đang làm gì?
Tông chủ kia nắm chặt nắm tay nói.
- Tông chủ, Đại Trăn khống chế 1100 toà thành trì, đã là đệ nhất Đông Thần Châu. Chúng ta làm như vậy, liệu có thể chọc giận Diêm Xuyên hay không...
Một tu giả sắc mặt phức tạp nói.
Sắc mặt tông chủ kia cũng vô cùng khó coi nói:
- Chọc giận? Âm thầm thu thập tư liệu cho ta!
- Vâng!
- Còn nữa, thư viện Cự Lộc lại xuất hiện tiên nhân. Các ngươi cũng phái đệ tử đi thăm dò. Còn nữa, Thánh Địa Đại Chiêu tà khí trùng thiên, phái người tới đó thăm dò cho ta!
Tông chủ kia nói.
- Vâng!
Mọi người lên tiếng trả lời.
Một cảnh tượng tương tự cũng xuất hiện ở trong các đại trung vị tông môn khác.
Kinh Chiếu phi thăng.
Sau khi phi thăng, trong nháy mắt Đông Thần Châu dường như biến thành thế chân vạc.
Đế triều Đại Trăn đứng đầu về ranh giới!
Thánh Địa Đại Chiêu thượng vị tông môn duy nhất!
Thư viện Cự Lộc, tiên nhân thường xuyên lui tới!
Mặc kệ có thừa nhận hay không, giờ phút này ba thế lực lớn tại Đông Thần Châu đã định!
Về phần mười lăm trung vị tông môn còn lại, xen kẽ với ba thế lực lớn đó, tuy rằng cũng là trung vị tông môn, nhưng một mình đơn độc so với ba thế lực lớn này, thực sự kém quá xa.
Trước kia thiên hạ yên ổn, nhất thời nổi lên tư thế mưa nổi mây phun!
....
Thư viện Cự Lộc. Quang minh giới..
Vẻ mặt Đông Phương Chính Phái cụt hứng.
- Trời ơi, sét đánh lão Mạnh. Đã bao nhiêu năm, ngươi vẫn để ta tu nho gì đó. Ta muốn đi ra ngoài!
Đông Phương Chính Phái ai thán.
- Hừ?
Phía sau Đông Phương Chính Phái đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh.
Sắc mặt Đông Phương Chính Phái cứng đờ, nhất thời nghiêng đầu lại, nhìn về phía Mạnh Lăng Thiên đang âm trầm đi tới.
- A, lão sư, thực sự một ngày không gặp, như cách ba thu. Lão sư, người không biết, nhờ người dạy dỗ ta, ta cảm giác mình đã trưởng thành hơn rất nhiều. Trong lòng ta cảm động căn bản không có cách nào nói nên lời. Lão sư, thỉnh tiếp nhận một lạy sùng bái chân thành nhất của ta đi!
Đông Phương Chính Phái nhất thời lộ ra vẻ mặt lấy lòng.
Nhìn thấy dáng vẻ Đông Phương Chính Phái như vậy, trên mặt Mạnh Lăng Thiên lại co quắp một hồi.
- Tiền bối Đông Phương Bất Bại là nhân vật lớn cỡ nào. Tại sao lại có một đời sau như ngươi vậy?
Vẻ mặt Mạnh Lăng Thiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
- Lão sư quá khen! Da mặt đệ tử rất mỏng!
Đông Phương Chính Phái da mặt thật dày nói.
Mạnh Lăng Thiên:......!
- Nếu không muốn lưu lại, vậy thật ra cũng tốt. Ta có chuyện để ngươi đi làm đây!
Mạnh Lăng Thiên mở miệng nói.
- Chuyện gì vậy?
Ánh mắt Đông Phương Chính Phái lập tức sáng ngời.
- Giúp ta tìm đến chỗ Tư Mã Vân Thiên, nói cho hắn biết, nếu hắn muốn biết tổ tiên hắn là người phương nào, bảo hắn trở lại đây ngay. Nhiệm vụ của ngươi chính là dẫn hắn về thư viện Cự Lộc!
Mạnh Lăng Thiên mở miệng nói.
- Tìm Tư Mã Vân Thiên sao?
Thân hình Đông Phương Chính Phái cực mập. Giờ phút này thấy có thể rời khỏi 'Lao tù' này, hắn nhất thời kích động, toàn thân thịt béo đều run rẩy như muốn phát cuồng lên được.
- Lão sư, ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ lão sư đã giao cho ta. Nhưng lần này ta đi, không biết lúc nào mới có thể gặp lại sư phụ. Ta thật không nỡ bỏ sư phụ ở lại!
Đông Phương Chính Phái giả mù sa mưa lau mắt.
- Không nỡ bỏ ta lại sao? Vậy để ta bảo Mạnh Dung Dung đi!
Mạnh Lăng Thiên cười nói.
Đông Phương Chính Phái lập tức giật mình, sắc mặt nhanh chóng trở nên nghiêm nghị nói:
- Lão sư, như vậy sao được? Mạnh Dung Dung chỉ là một cô bé, sao có thể đi khắp thế giới được. Như vậy nguy hiểm tới mức nào? Mặc dù nhiệm vụ gian khổ, nhưng đệ tử nhất định sẽ hoàn thành! Lão sư, ta đi sớm về sớm!
Vù vù!
Đông Phương Chính Phái nhất thời chạy mất dạng.
Nhìn Đông Phương Chính Phái không còn hình bóng, Mạnh Lăng Thiên cười khổ một hồi. Thực sự rất khó lý giải, tại sao Đông Phương Bất Bại lại có một đời sau cực phẩm như vậy.
Mạnh Dung Dung đứng bên cạnh, thần sắc lại bình thản như thường.
- Dung Dung!
Mạnh Lăng Thiên kêu lên.
- Vâng, ông cố!
Mạnh Dung Dung nhìn về phía Mạnh Lăng Thiên.
- Trình độ cầm đạo của ngươi thực sự kinh thế hãi tục. Ta đã nhận được sự cho phép, chuẩn bị truyền cho ngươi Thiên Ma Bát Âm. Ngươi có nguyện ý học nó hay không?
Mạnh Lăng Thiên hỏi.
- Thiên Ma Bát Âm?
Mạnh Dung Dung cau mày nói.
- Thiên Ma Bát Âm, cho dù là ta cũng chỉ có thể học được âm tiết thứ ba, không tiến thêm được tấc nào nữa. Bởi vì nó sẽ chém đi tất cả tơ tình mới có thể tiến bước được. Ta không làm được. Ngươi là người ta thấy có trình độ cầm đạo mạnh nhất. Ngươi có muốn học không?
Mạnh Lăng Thiên trịnh trọng nói.
- Chém tất cả tơ tình?
Mạnh Dung Dung hơi nhướng mày.
Giờ phút này, chẳng biết tại sao, trong đầu Mạnh Dung Dung bỗng nhiên hiện lên thân ảnh của một dã man kia.
- Ngươi suy nghĩ một chút. Nghĩ kỹ rồi hãy tới tìm ta!
Mạnh Lăng Thiên nói.
- Vâng, ông cố!
Mạnh Dung Dung gật đầu một cái.
...
Tây Thần châu!
Khổng Ma Kha dẫn theo hơn sáu mươi cường giả, phóng ngựa trở về.
Dọc theo đường đi, hơn sáu mươi cái cường giả đều trầm mặc không nói. Tâm tình bọn họ cực kỳ khó chịu, đặc biệt Khổng Ma Kha.
Lúc trước thời điểm chuẩn bị đi Đông Thần Châu, Khổng Ma Kha có hùng tâm thiên đại. Thậm chí Khổng Ma Kha có cảm giác, với đội ngũ của mình, cho dù tiêu diệt Kinh Chiếu cũng không phải là chuyện không thể.
Nhưng chiến dịch Đông Thần Châu lại khiến hùng tâm Khổng Ma Kha chết dần!
Khiêu chiến Kinh Chiếu? Tự tìm cái chết!
Thật may có Cái U Vương Nam Thần Châu làm tấm gương cho mọi người. Kinh Chiếu cường đại, căn bản đã vượt qua nhận thức của mọi người.
Tiếp theo thu phục Yêu Thiên Thương, dẫn tới Quyết, thiên hạ đệ nhất nhân ba vạn năm trước xuất hiện giết chết bốn thượng Hư Cảnh.
Lại bị Mão Nhật Đạo Quân giết chết hai người thượng Hư Cảnh.
Lại bị Diêm Xuyên giết chết ba c thượng Hư Cảnh.
Cuối cùng, lại bị Mạnh Lăng Thiên giết chết hai người thượng Hư Cảnh.
Đoạn đường này thực sự khiến người khác căn bản không thể nào hiểu được.
Oan ức trên đoạn đường này cũng không người nào có thể hiểu rõ.
Chọn một đối tượng chiến đấu lập tức đá phải tấm bảng sắt. Chọn đối tượng khác chiến đấu, dã một lần nữa lại đá vào bảng sắc khác. Rrên đường đi trở về, Khổng Ma Kha thật sự có cảm giác muốn tự tử!
- Tại sao lại như vậy?
Trên đường đi Khổng Ma Kha bi thương tự hỏi chính mình.
Rốt cuộc, Khổng Ma Kha đã về tới Đại Phật Đế Triều, rốt cuộc đã trở lại.
Tại cửa Triều Đô.
Khổng Ma Kha giống như phát tiết rống to một tiếng.
- Bệ hạ, bệ hạ trở lại!
- Bệ hạ, không xong, bệ hạ!
...
Khổng Ma Kha còn chưa phát tiết xong, một đám thần tử chạy tới, lộ vẻ bi phẫn, khiến Khổng Ma Kha bỗng nhiên lại có dự cảm không tốt.
- Chuyện gì xảy ra?
Khổng Ma Kha trầm giọng nói.
- Bệ hạ, một thời gian trước, một thời gian trước có một nữ tử tới, tự xưng là Hoàng!
Một thần tử kêu lên.
- Hoàng?
- Vâng, nàng tự xưng là Hoàng, sau đó tìm tới nơi ở của bộ tộc phượng hoàng băng. Nàng một người một đao đã giết sạch tất cả bộ tộc phượng hoàng băng, một người cũng không để lại!
Thần tử kia sợ hãi nói.
- Cái gì? Bộ tộc phượng hoàng băng thần phục trẫm đã bị giết sạch rồi sao? Nhưng Băng Phượng... hắn... hắn là thượng Hư Cảnh!
Khổng Ma Kha kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, là thượng Hư Cảnh. Nhưng Hoàng kia quá lợi hại. Băng Phượng... hắn căn bản trốn không thoát, bị Hoàng một đao giết chết. Thi thể băng phượng vẫn còn. Bệ hạ...
Thần tử kia lo lắng kêu lên.
- Lại một thượng Hư Cảnh nữa sao? Lại chết một thượng Hư Cảnh nữa. A... a!
Khổng Ma Kha phiền muộn điên cuồng hét lên.