Trung Thần Châu!
Mộng Tam Sinh mang trên lưng một hồ lô cực lớn, khuôn mặt phức tạp nhìn về phía đông. Chẳng mấy chốc, sắc mặt Mộng Tam Sinh trở nên ngưng trọng.
Trong một sơn cốc tại Trung Thần Châu.
Hoàng đã trở về nhìn mười hai tên đệ tử.
- Sư tôn, chúng ta đã hiểu rõ thập đao kia!
Một đệ tử hưng phấn kêu lên.
Hoàng nhìn mọi người, hít sâu một cái nói:
- Xử lý một vài chuyện cần thiết. Sau ba ngày nữa, theo sư phụ đi tới Đông Thần Châu! Sau chuyến đi lần này, chúng ta sẽ đi tới Tiên giới!
- Tiên giới?
Sắc mặt mọi người nhất thời chấn động.
Một nữ hài tâm tư khá tinh tế hỏi:
- Sư tôn, chúng ta đi Đông Thần Châu làm gì? Có chuyện gì quan trọng sao?
Sắc mặt Hoàng nhất thời biến đổi một hồi, trong mắt loé ra từng tia phức tạp.
- Sư tôn đi gặp người nào sao?
Người nữ đệ tử kia lại hỏi.
- Kẻ thù của sư phụ!
Giọng điệu của Hoàng thâm trầm nói.
Kẻ thù của sư tôn? Sắc mặt mười hai đệ tử nhất thời nghiêm nghị.
- Sư tôn yên tâm. Chúng ta nhất định sẽ dốc toàn lực, giúp sư tôn tiêu diệt kẻ thù!
Mười hai đệ tử lập tức tỏ thái độ nói. Nguồn tại http://
Hoàng thoáng nhướng mày, có chút buồn bực nói:
- Chuyện đó liên quan gì đến các ngươi!
- Ách!
Mười hai đệ tử cảm thấy kinh ngạc không hiểu.
Đó là kẻ thù của sư tôn? Vì sao sư tôn báo thù lại buồn bực như vậy?
- Vâng!
Mười hai đệ tử không nói thêm lời nào.
...
Thời gian mười năm tưởng như rất dài, nhưng đối với những tu giả này mà nói, chẳng qua chỉ giống như chớp mắt.
Ngày mùng 9 tháng 9!
Thiên triều Đại Trăn, Yến Kinh, Triều Thiên Điện!
- Thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Quần thần cung kính bái lạy.
Diêm Xuyên đầu đội bình thiên quan mặc ngọc, trên người mặc Long bào hắc kim, quan sát quần thần trong điện!
Mạnh Văn Nhược ra khỏi hàng.
- Khởi bẩm thánh thượng, trong cuộc thi lớn Đại Trăn lần này, chúng thần đã bước đầu sàng lọc. Bên ngoài quảng trường Triều Thiên Điện có tổng cộng 500 ngàn người có tài năng kinh diễm, chờ thánh thượng định đoạt!
Mạnh Văn Nhược trịnh trọng nói.
Diêm Xuyên nhìn Mạnh Văn Nhược, gật đầu nói:
- Văn Nhược, lần này khanh cực khổ rồi. Công cuộc khổng lồ như vậy, đã hoàn thành trong mười năm ngắn ngủi, trẫm rất vui mừng!
- Thánh thượng quá khen. Đây là công tác thần nên làm!
Mạnh Văn Nhược lập tức nói.
- Ừm, vậy các khanh hãy theo trẫm gặp 500 ngàn tài năng kinh diễm này đi!
Diêm Xuyên thoả mãn cười nói.
Diêm Xuyên đứng dậy đi xuống khỏi Long Đài, chậm rãi tiến về phía cửa Triều Thiên Điện.
Quần thần đi theo sau hắn, cũng chậm rãi đi ra khỏi đại điện.
Rất nhanh, bọn họ đã đi tới cửa Triều Thiên Điện. Diêm Xuyên đứng lại trước. Quần thần phía sau lập tức ổn định vị trí.
Đứng ở cửa Triều Thiên Điện, Diêm Xuyên đưa mắt nhìn quảng trường rộng lớn trước mắt.
500 ngàn người đứng đầy trên quảng trường rộng lớn đó. Có người trên lưng mang theo vũ khí sắc bén, có người tay áo bay bay trong gió. Nói tóm lại có đủ loại người, tất cả đều sắp xếp theo thứ tự.
Nhìn thấy Diêm Xuyên bước ra, gần như mọi người đều lộ ra một tia sùng bái. Dù sao trong thời gian một trăm năm ngắn ngủi Diêm Xuyên đã tạo dựng lên một Thiên triều. Không nói sau này không còn ai, ít nhất trước đó chưa từng có ai làm được như vậy!
- Bái kiến thánh thượng, thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
500 ngàn người với tài năng kinh diễm hô lớn.
500 ngàn thí sinh đã trải qua sơ tuyển, cung kính cúi đầu!
Diêm Xuyên đứng ở cửa Triều Thiên Điện, mắt nhìn một lượt 500 ngàn người này. Vừa nhìn xuống, Diêm Xuyên liền cảm thấy tâm thần thoáng động. Dường như từ sâu thẳm trong lòng, hắn cảm nhận được điều gì đó.
Cảm giác này thật giống như thời điểm lúc trước khi Lý Tư cúi đầu trước mình.
Diêm Xuyên cực kỳ thận trọng dò xét trên người mọi người lại một lần nữa.
- Lại là cảm giác này? Lúc Lý Tư bái trẫm, trẫm đã từng có cảm giác này. Không phải trong đó có người nào đó mà trẫm đã quen từ kiếp trước chứ?
Trong lòng Diêm Xuyên thầm suy đoán.
- Sẽ nhanh thôi. Trẫm có dự cảm, chờ tới khi trẫm đạt tới cảnh giới tiên nhân, sẽ có thể mở ra tất cả trí nhớ của kiếp trước. Hiện tại tuy rằng không biết nhiều, nhưng nếu đã vào Đại Trăn, trẫm tin tưởng, ngươi nhất định là tài cao ngất trời!
Trong lòng Diêm Xuyên mặc niệm.
Hoắc Quang, Dịch Phong, Kim Đại Vũ, Mạnh Văn Nhược, Lý Tư, Bạch Đế Thiên và quần thần Đại Trăn đều nhìn Diêm Xuyên.
500 ngàn thí sinh tham gia khoa thi cũng nhìn Diêm Xuyên.
Thậm chí, giờ phút này tất cả bách tính Yến Kinh đều tạm dừng mọi việc lại, chú ý tới chuyện lớn xảy ra trong ngày hôm nay. Vô số thí sinh bị đưa đi. Còn có vô số cường giả từ khắp nơi trong thiên hạ tới. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào quảng trường Triều Thiên Điện, tất cả đều đang nhìn Diêm Xuyên, chờ đợi Diêm Xuyên.
Mắt Diêm Xuyên lại nhìn các thí sinh một lượt. Sau đó hắn hít sâu một cái nói:
- Thiên triều Đại Trăn, cuộc thi toàn thiên hạ lần thứ nhất, hôm nay bắt đầu!
- Trẫm nhìn thấy các vị, cảm thấy rất vui mừng! Cảm ơn các vị đã tín nhiệm đối với Đại Trăn. Trong cuộc thi lần này nhằm tìm ra các trạng nguyên văn, võ. Bởi vì đây là lần thứ nhất, cho nên trừ lời hứa lúc trước ra, trẫm sẽ tứ phong trạng nguyên chức quân đoàn trưởng! Hy vọng các ngươi cố gắng hết sức!
Diêm Xuyên cất cao giọng nói.
Quân đoàn trưởng?
Mọi người xung đều nhất thời biến sắc!
Quan viên, bách tính Đại Trăn đều lộ vẻ kinh ngạc.
Quân đoàn trưởng không phải là quan chức, không phải là tước vị, nhưng chỉ cái tên gọi này so với quan chức, tước vị càng khiến người ta trông mà thèm. Bởi vì mỗi quân đoàn trưởng đều được Diêm Xuyên xem là cây cột chống trời của Đại Trăn.
Cho đến ngày hôm nay, Đại Trăn có vô số quan chức, vô số tước vị, nhưng quân đoàn trưởng lại chỉ có bốn người. Khoa thi lần này, một khi đạt trạng nguyên chính là làm quân đoàn trưởng?
Trước đó 500 ngàn thí sinh này tất nhiên đã nghiên cứu qua chế độ quan chức của Đại Trăn. Giờ phút này vừa nghe, nhất thời chà sát hai tay, chờ mong mình sẽ đoạt trạng nguyên!
- Thí sinh thi văn bên trái. Thí sinh thi võ bên phải!
Diêm Xuyên mở miệng nói.
- Vâng!
500 ngàn thí sinh nhất thời đứng tách ra hai bên!
Mỗi bên có 250 ngàn người.
Sau khi bọn họ đứng tách ra, rất nhiều thị vệ Đại Trăn nhanh chóng đặt bàn tốt trước mặt những người thi văn. Trên bàn còn có văn phòng tứ bảo, chuẩn bị cho các thí sinh làm bài.
- Mời thánh thượng ban đề thi văn!
Mạnh Văn Nhược mở miệng nói.
250 ngàn thí sinh đồng thời nhìn về phía Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên nhìn các thí sinh thi văn một chút, sau đó hít sâu một cái nói:
- Luận sách: nhất thống thiên hạ!
Thần sắc mọi người đột nhiên biến đổi. Tất cả đều kinh ngạc nhìn về phía Diêm Xuyên. Luận sách, đề mục lại có thể là nhất thống thiên hạ sao?
Rất nhiều thí sinh đều đột nhiên hít sâu một hơi. Nhưng cũng có nhiều người tỏ ra kích động. Đây chính là dã tâm. Đi theo đế vương như vậy, mới có thể phát huy được hoài bão của mình.
- Vâng!
250 ngàn thí sinh cùng kêu lên. Tiếp theo bọn họ nhanh chóng mài mực trầm tư suy nghĩ.
Thí sinh thi văn đã bắt đầu chuẩn bị viết. Bách tính Yến Kinh vô cùng tự hào.
>[/LEFT]