Tiên Quốc Đại Đế

Hai thân thể có thể sẽ phân kỳ ý thức, chia làm hai người, giống như Quyết và Yêu Thiên Thương bây giờ.

Nhưng Diêm Xuyên không muốn, Diêm Xuyên chỉ cần một ý thức.

Hai thân thể nhưng nhất định phải ý thức của một người.

Thở phào một hơi, Diêm Xuyên bước ra khỏi đại điện.

- Meo!

Miêu Miêu nhất thời nhảy lại.

- Meo, Diêm Xuyên, tu vi của ngươi thế nào vẫn không cao hơn ta vậy? Ha ha!

Miêu Miêu đắc ý nói.

Diêm Xuyên bất ngờ nói:

- Ngươi thành tiên sao?

- Meo!

Miêu Miêu đắc ý kêu lên

- Xem ra, bây giờ ngươi có tu vi cao nhất ở Đại Trăn?

Diêm Xuyên cổ quái nói.

- Đương nhiên. Ngươi cũng không xem ta là ai sao? Ta chính là thiên tài Miêu Miêu. Hơn nữa, tu vi ta tăng lên, cũng không cần độ kiếp! Lợi hại không?

Miêu Miêu đắc ý nói.

Thành tiên cũng không cần độ kiếp? Nếu như để người khác biết được điều này, tất nhiên sẽ kinh hãi không thể giải thích. Nhưng giờ phút này Diêm Xuyên lại không kinh hãi như vậy. Hắn lại trầm tư suy nghĩ.

- Tử Tử đâu?

Diêm Xuyên nhìn về phía Miêu Miêu.

- Tử Tử tỷ tỷ? Nàng còn đang bế quan. Nàng nói Sinh Tử Bộ bác đại tinh thâm, phải cố gắng tìm hiểu. Cho nên, ngươi không nên nghí tới ý đồ xấu của mình nữa!


Mắt Miêu Miêu nheo lại cười nói.

Diêm Xuyên:......!

Diêm Xuyên biết suy nghĩ của Tử Tử. Tuy rằng hai người có danh nghĩa là phu thê có lẽ đã đếm được trăm năm, những vẫn không có phu thê chi thực. Diêm Xuyên vẫn nói không có chuyện gì, nhưng Tử Tử lại lo lắng sẽ gây ra tai họa cho Diêm Xuyên. Bởi vậy, Tử Tử vẫn từ chối, muốn đợi tới lúc Diêm Xuyên thành tiên, mới làm lễ động phòng.

Diêm Xuyên thoáng cười khổ một hồi, hiểu rõ ý tốt của Tử Tử đối với chính mình.

Hít sâu một cái, Diêm Xuyên gật đầu một cái.

...

Nam Thần Châu, Đại Ngạc Thiên Triều, Ngôi Thành!

Trong một gian đại điện, Cái U Vương, Lý Thương Hải, Xà Hoàng cùng tiếp sáu tiên nhân.

Lý Thương Hải, Xà Hoàng đứng phía sau Cái U Vương. Sáu tiên nhân đang ngồi, uống trà.

- Cái U Vương, lần này mượn Ngôi Thành của ngươi để bình định thiên hạ!

Một vị tiên nhân dẫn đầu trầm giọng nói.

- Sáu vị Công Dương đại nhân quá lo lắng. Tất cả những điều này đều là vinh hạnh của ta!

Cái U Vương nói.

- Đại Ngạc Thiên Triều lệ thuộc thánh đình ta. Sau này, chúng ta nhất định sẽ báo cáo với Thánh Vương. Thánh Vương sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi. Công Dương Đại Long ta cam đoan với ngươi!

Tiên nhân dẫn đầu cười nói.

- Công Dương Nhị Long ta cũng bảo đảm. Ngươi yên tâm, sáu huynh đệ chúng ta, nói một là một, hai là hai. Sau này chúng ta chính là đồng liêu.

Một vị tiên nhân khác cười nói.

- Đa tạ các vị!

Cái U Vương trầm giọng nói.

- Ừm, hiện tại cũng không còn sớm. Chúng ta đi về trước!

Công Dương Đại Long đứng dậy.

Mọi người cũng đều lần lượt đứng dậy.

Tiếp theo, sáu đại tiên nhân, rời khỏi đại điện.

Nhìn theo bóng dáng sáu đại tiên nhân rời đi, sắc mặt Xà Hoàng và Lý Thương Hải chợt âm trầm. Trong mắt bọn họ loé ra một tia độc quang. Cái U Vương cũng xiết chặt nắm đấm.

- Công Dương Đại Long? Công Dương Nhị Long? Công Dương Tam Long? Công Dương Lục Long? Cái tên gì mà quái lạ vậy?

Lý Thương Hải khinh thường nói.

- Không, tại Tiên giới Công Dương thị là một dòng họ lớn. Chỉ có điều hiện tại đã xuống dốc thôi. Tuy là như vậy, nhưng sáu huynh đệ này vẫn có thể đạt được cảnh giới Thiên tiên. Có thể thấy được nội tình của gia tộc Công Dương!

Xà Hoàng lại lắc đầu một cái.

- Thánh thượng, Đại Ngạc Thiên Triều ta thật sự sẽ lệ thuộc vào Thánh Đình bọn họ sao?

Lý Thương Hải cau mày nói.

- Hừ!

Cái U Vương hừ lạnh một tiếng.

- Lệ thuộc? Đồng liêu? Bọn họ thật sự muốn tiếp nhận Đại Ngạc Thiên Triều ta sao? Không thấy được trong mắt Công Dương Ngũ Long tỏ ra căm ghét đối với Tử Linh ta sao? Bọn họ chỉ đang lợi dụng trẫm.

Cái U Vương trầm giọng nói.

- Thật sự là lợi dụng.


Xà Hoàng gật đầu một cái.

- Bọn họ muốn lợi dụng trẫm, sao trẫm không muốn lợi dụng lại bọn họ? Tiếp theo, phải xem ai là đao trong tay tai!

Cái U Vương trầm giọng nói.

- Thánh thượng anh minh!

- Sứ giả bọn họ đã phái ra chưa?

Cái U Vương trầm giọng nói.

- Đúng vậy, một đám tiên nhân đã phân tán về khắp nơi trong thiên hạ. Ít ngày nữa sẽ gặp đám người Diêm Xuyên, Quyết, Mộng Tam Sinh! Không biết lần độ độ này thế thế nào!

Lý Thương Hải cười lạnh nói.

- Giới này không phải là dễ dàng như bọn họ nghĩ đâu. Muốn trong thời gian ngắn ngủi như vậy liền nhất thống thiên hạ sao? Ha, năm đó Kinh Chiếu còn trên thế gian này, cũng không làm. Bọn họ cũng muốn làm được sao?

Cái U Vương lộ ra một tia khinh thường.

...

Đông Thần Châu. Một nơi trên bầu trời, có ba đạo thân ảnh đang bay.

Hai người quanh thân phát ra hào quang. Còn có một người là bộ xương quỷ tu.

- Hai vị đại tiên, đã sắp tới Yến Kinh. Sắp tới rồi!

Khô lâu kia cẩn thận nói.

- Được!

Một vị tiên nhân thoả mãn gật đầu một cái.

- Diêm Xuyên? Ta muốn xem thử, rốt cuộc hắn có ba đầu sáu tay hay không? Hừ!

Một vị tiên nhân khác lộ ra một tia khinh thường.

Thiên triều Đại Trăn, Yến Kinh! Triều Thiên Điện!

Trên người Diêm Xuyên mặc Hoàng bào Hắc Long, ngồi ở bên trên long ỷ, chủ trì thượng triều.

Mộng nhập thiên cơ hai trăm năm, tuy rằng Dịch Phong chủ trì quốc chính, nhưng cũng không phải là quan sát quyền lợi của mình. Không nói Diêm Xuyên không cho, Dịch Phong cũng không thể nào chịu làm.

Giờ phút này, lên triều, Diêm Xuyên đang đưa ra quyết sách đối với một vài sự kiện lớn.

Hai bên có rất nhiều quan viên cung kính đứng chầu. Lý Tư, Hoắc Quang, Kim Đại Vũ, Mạnh Văn Nhược, Doãn Hận Thiên, Vương Tiễn, đều cung kính đứng chầu.

Dịch Phong ra khỏi hàng.


- Thánh thượng. Tại Nam Thần Châu, sáu trăm tiên nhân đến thế gian. Giới này, đại loạn sắp nổi lên!

Dịch Phong cau mày nói.

Sáu trăm tiên nhân?

Trong đại điện rất nhiều quan viên lộ vẻ kinh ngạc. Dù sao, về tin tức này, Dịch Phong không thể nào gặp người nào cũng nói được.

Hôm nay thượng triều chính là muốn thảo luận về chuyện sáu trăm tiên nhân này. Còn mấy ngày nay Diêm Xuyên đã biết tất cả.

- Sáu trăm tiên nhân?

Diêm Xuyên hơi nhíu mày.

Trong thời điểm Diêm Xuyên đang nhíu mày suy ngẫm, Doãn Hận Thiên bỗng nhiên ra khỏi hàng nói.

- Thần có việc khải tấu!

Doãn Hận Thiên mở miệng nói.

- Chuyện gì?

Diêm Xuyên tỏ ra hiếu kỳ nói.

Quần thần nhìn về phía Doãn Hận Thiên.

- Khởi bẩm thánh thượng, thiên địa giới này bị Kinh Chiếu lấy đi một đạo ấn, không còn trấn áp tiên nhân nữa. Nhưng... nhưng thế giới này vẫn bài xích tiên nhân. Chỉ có điều lực bài xích trấn áp nhỏ hơn mà thôi!

Doãn Hận Thiên nói.

- Hả? Lực bài xích nhỏ tới mức nào?

Diêm Xuyên nhìn về phía Doãn Hận Thiên.

Doãn Hận Thiên sờ sờ chòm râu của mình, suy nghĩ một chút nói:

- Dựa vào suy đoán của thần, thực lực tiên nhân càng cao, chịu sự bài xích càng lớn. Nhân tiên chịu đựng bài xích nhỏ nhất. Huyền Tiên kém hơn. Địa tiên nặng hơn. Thiên tiên chịu đựng bài xích lớn nhất. Đương nhiên, nếu như che giấu tu vi của mình, lại là chuyện khác. Nếu như thi triển uy lực của tiên nhân, đám tiên nhân này cũng không thể tùy ý thoải mái như bên Tiên giới kia!

Doãn Hận Thiên nói xong, Mạnh Văn Nhược đứng bên cạnh lại ra khỏi hàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận