Tiên Quốc Đại Đế

Diêm Xuyên cười hỏi:

- Ai khiến Miêu Miêu khó chịu?

Tử Tử nhìn lại, vẻ mặt hơi rung động, trong lòng nổi lên khủng hoảng nhưng rất nhanh nàng che giấu đi.

Miêu Miêu la lên:

- Meo! Chính là ngươi, chính là ngươi!

Diêm Xuyên cười hỏi:

- Ta làm sao vậy?

Miêu Miêu phê phán:

- Ta hỏi ngươi một ngươi mà ngươi không nói cho ta biết!

Diêm Xuyên cười nói:

- Ha ha ha ha ha! Có nói cho ngươi thì ngươi cũng không biết, hơn nữa nói đến người đó rất là rắc rối, sau này ta sẽ từ từ nói cho ngươi nghe.

Miêu Miêu nghe vậy cười nói:

- Meo! Thế mới đúng!

Diêm Xuyên cười nói:

- Ta và Tử Tử có lời muốn nói, ngươi đi một bên chơi đi.

Miêu Miêu tò mò hỏi:

- Meo? Nói cái gì ta không thể nghe sao?

Diêm Xuyên nói thẳng:

- Lời phu thê người ta!

Miêu Miêu hừ lạnh:

- Meo! Hừ!

Miêu Miêu nhún nhảy đi.

Bên hồ chỉ còn lại Diêm Xuyên và Tử Tử.

Ngón tay Tử Tử vòng quanh lọn tóc, ánh mắt hốt hoảng.

Diêm Xuyên cầm cây lược trong tay Tử Tử, dịu giọng hỏi:


- Tử Tử, nàng làm sao vậy? Sao ta thấy trong thời gian này nàng hốt hoảng bần thần?

Tử Tử lập tức lắc đầu nói:

- Không có!

Diêm Xuyên cầm lược nhẹ nhàng chải đầu cho Tử Tử.

Hốc mắt Tử Tử bỗng đỏ lên.

Diêm Xuyên dịu giọng hỏi:

- Có chuyện gì?

Tử Tử cắn môi:

- Ta, ta...

Diêm Xuyên kiên nhẫn chờ đợi.

Mắt Tử Tử ướt nước:

- Nhiều người các ngươi hồi phục ký ức kiếp trước, ta phát hiện rất nhiều người thya đổi, chính chàng cũng càng ngạo khí hơn. Ta lo lắng, ta lo lắng... 

Diêm Xuyên nhìn Tử Tử, ôm nàng vào lòng.

Diêm Xuyên mỉm cười nói:

- Ta vẫn là Diêm Xuyên, ta vẫn là ta, chẳng qua thêm một phần ký ức. Quan trọng nhất là tình cảm của chúng ta là chân thật, không bao giờ phai màu, không bao giờ nuốt lời.

Tâm tình của Tử Tử bỗng biến tốt hơn, hỏi:

- Thật không?

Diêm Xuyên nhìn Tử Tử, chợt hôn nàng, triền miên đến một nén nhang mới tách ra. Người Tử Tử mềm nhũn, mắt ngập nước.

Diêm Xuyên bỗng bế Tử Tử lên:

- Phu thê chúng ta đến hôm nay còn chưa động phòng, nói ra chắc làm thiên hạ cười rụng răng. Quyết định rồi, hôm nay động phòng!

Mặt Tử Tử đỏ hồng:

- Không muốn!

Diêm Xuyên ôm Tử Tử đi vào trong tẩm cung của nàng:

- Phản đối vô hiệu, trẫm quân vô hí ngôn! 

Tất cả thị nữ bị đuổi ra ngoài hết.

Bên ngoài đám thị nữ lộ vẻ mờ mịt, Miêu Miêu lần nữa chạy tới.

Miêu Miêu hỏi một thị nữ:

- Meo! Diêm Xuyên và Tử Tử tỷ tỷ đâu rồi?

Một thị nữ chỉ vào cung điện, nói:

- Ở kia.

Lúc thị nữ chỉ vào cung điện thì trên trời bỗng kéo mây đen dày đặc.

Ầm ầm!

Sấm vang chớp giật.

Miêu Miêu giật mình kêu lên:

- Meo, trời phạt? Lại dẫn đến trời phạt? Chẳng phải Diêm Xuyên đã miễn dịch rồi sao? Tại sao lại có trời phạt nữa?

Âm phủ là một thế giới không có mặt trời, chỉ có một vầng trắng chiếu rọi mặt đất. Mọi thứ âm khí âm trầm rồi lại mênh mông vô biên!

Dương gian có miệng núi lửa, bên trong ẩn giấu vô số địa hỏa.

Âm phủ có Khẩu U tuyền, nội uẩn âm sát vô biên.

Âm phủ, vạn Quỷ cương vực.

Vạn Quỷ cương vực có mấy chục Khẩu U tuyền, trong đó có một ở trung tâm vạn Quỷ cương vực.

Khẩu U tuyền này không lớn, đường kính hoảng vạn trượng nhưng mấy ngàn năm qua Khẩu U tuyền biến ngày càng nhỏ, hiện tại chỉ cỡ trăm trượng.

Không chỉ là Khẩu U tuyền này, Khẩu U tuyền toàn vạn Quỷ cương vực không ngừng giảm bớt, hình như có lực lượng nào cưỡng ép rút đi âm sát dưới lòng đất của vạn Quỷ cương vực, nhưng không thể tra ra rốt cuộc là ai.


Khẩu U tuyền ở trung ương này xung quanh có một sơn trang.

Trong sơn trang cư ngụ một đám người bí ẩn, tên của sơn trang là Từ trang.

Nhóm người này không giao lưu gì với bên ngoài, mặc kệ thế lực phân bố thiên hạ, chỉ canh giữ ở Khẩu U tuyền này.

Trong Từ trang, một đình viện, trong đình viện có luyện đan lô to lớn. Một nam nhân tóc bạc, áo tím khoanh chân ngồi bên đan lô, vừa xem lửa vừa nhìn Khẩu U tuyền to lớn cách không xa.

Lão nhân Từ Phúc mắt lóe tia kiên quyết:

- Thiên Đế, Từ Phúc đã biết là chắc chắn người sẽ hồi phục ký ức, thần cũng đã nhớ lại tất cả. Từ Phúc vô dụng, không trông giữ thi thể kiếp trước của Thiên Đế, thậm chí để nó rớt xống U Tuyền. Thần và U Tuyền này sẽ chờ Thiên Đế phái người đến!

Bên ngoài bỗng vang tiếng rống:

- Sư phụ!

Từ Phúc la lên:

- Vào đi!

Rất nhanh, một đám người áo đen xông vào.

Một người áo đen sốt ruột nói:

- Sư phụ, nguy rồi, vạn Quỷ cương vực hai đại quỷ quốc giao chiến!

Từ Phúc nhướng mày nói:

- Có chuyện gì?

Một người áo đen nói:

- Sư phụ, hai thánh đình của vạn Quỷ cương vực, U Thần thánh đình, Hồn Nộ thánh đình mấy năm nay luôn chinh chiến tứ phương, rốt cuộc chia đôi vạn Quỷ cương vực. Hiện tại hai quốc quyết chiến lần cuối, Khẩu U tuyền của chúng ta nằm trong chiến trường!

- Đúng vậy. Sư phụ, chúng ta hãy mau rời khỏi đây đi, quỷ binh hai triều đnag tụ tập khắp nơi, chỉ chờ đến lúc thì sẽ tổng tấn công, Từ trang chúng ta sẽ thành trung tâm chiến trường!

- Sư phụ, hai triều đã phái thám tử tiến đến kêu chúng ta mau mau rời đi, ngày mai là chính thức khai chiến!

- Chúng ta ở trung tâm chiến trường, nếu không đi thì sẽ bị chiến tranh hai triều lan đến, khúc chiến trường này đều là đệ nhất quân đoàn trưởng của hai triều, chúng ta...

.........

......

...

Mọi người liên tục nói.

Từ Phúc trừng mắt:

- Không được!

Một đệ tử sốt ruột nói:

- Sư phụ, thánh thượng đã chết rồi, lấy năng lực phong thủy của sư phụ, thuật luyện đan của sư phụ thì dù đến thánh đình cũng có địa vị cao, tại sao phải canh giữ tại đây?

Từ Phúc trừng mắt quát:

- Khốn kiếp!


Mọi người câm nín.

Từ Phúc lạnh lùng nói:

- Các ngươi có muốn đi thì vi sư không ngăn cản, vi sư nhất định sẽ ở lại đây. Nếu trong các ngươi có ai đi thì sau này không phải là đệ tử của ta!

Mọi người sắc mặt khó xem nói:

- A!

Nhưng hiện tại không ai dám nói câu bỏ đi, trong lúc nguy hiểm sinh tử không ai đi, chờ đợi ngày mai nguy hiểm đến.

Bên U Tuyền, Từ Phúc mang theo đám đệ tử chờ đợi.

Xung quanh U Tuyền là bình nguyên to lớn.

Bình nguyên một đông một tây, giờ phút này đã tụ tập vô tận xác quỷ binh.

Phương đông có lá cờ lớn, bên trên có bốn chữ to 'U Thần thánh đình'.

Phương tây có lá cờ lớn, bên trên có bốn chữ to 'Hồn Nộ thánh đình'.

Đại quân hai phe tập kết, vô số quỷ binh sát khí tận trời, người màu u lam, nơi chúng đứng gió lạnh thấu xương.

Ầm ầm!.

Từng tiếng chỉnh binh vang vọng thiên địa.

Chủ soái phương đông là một nam nhân mặc áo giáp, lạnh lùng nhìn Từ trang nằm ở trung tâm chiến trường phía xa.

Chủ soái lạnh lùng nói:

- Vẫn còn có quỷ không dời đi?

Một thuộc hạ báo cáo:

- Không phải quỷ, là một đám người, nhóm người này rất cứng đầu!

Chủ soái lạnh lùng nói:

- Hừ! Không biết sống chết, muốn tìm cái chết, vậy thì đi chết đi!

Tây phương chủ soái cũng nhìn Từ trang ở Khẩu U tuyền, không có chút thương hại.

Chủ soái hai phe chỉ chờ thời gian đến là chính thức quyết chiến.

Một đệ tử của Từ Phúc đứng ở cửa sơn trang nhìn lại, biểu tình cực kỳ khó xem.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận