Tiên Quốc Đại Đế

Doãn Hận Thiên sắc mặt âm trầm:

- Ta quyết định rồi, ở quảng trường này, tất cả mọi người bị lăng trì xử tử, sau đó sẽ nghiền xương thành tro. Còn âm hồn ma, toàn bộ dùng âm hỏa thiêu hủy, trong tuyệt vọng thống khổ hình thần đều diệt.

Hồn Nộ thánh vương, Tả Thiên Hồn sợ hãi rống to:

- Không, ngươi không thể như vậy, ngươi biết ta là ai không? Ngươi biết ta là ai không? Ta là người của Tả gia!

Doãn Hận Thiên lạnh lùng nói:

- Vậy ngươi lại biết ta là ai không?

Hồn Nộ thánh vương, Tả Thiên Hồn bị hỏi thì kinh ngạc:

- Ngươi?

Doãn Hận Thiên âm trầm lạnh lùng cười:

- Ta họ Doãn?

Doãn? Hồn Nộ thánh vương, Tả Thiên Hồn đánh rùng minh.

Hồn Nộ thánh vương, Tả Thiên Hồn sợ hãi rống to:

- Doãn? Doãn gia? Ngươi là dư nghiệt Doãn gia? Doãn gia của ngươi chưa chết sạch? Sao có thể!?

Doãn Hận Thiên lạnh lùng nói:

- Đúng vậy. Năm đó Tả gia ngươi làm rất bí ẩn, nhưng Doãn gia ta đúng là không chết sạch. Tả gia, chó cắn chủ, khiến thiên hạ diệt tộc Doãn thị ta. Thật ác độc, uổng công Doãn gia ta tin tưởng các ngươi.

Hồn Nộ thánh vương, Tả Thiên Hồn kinh sợ nói:

- Không, không liên quan đến ta, ta chỉ là bàng chi, ta chỉ là bàng chi, ngươi muốn báo thù thì đi tìm tôn thất đi!

Doãn Hận Thiên căm hận nói:

- Đương nhiên, từng người từng người một. Các ngươi chết trước, một ngày nào đó ta sẽ lấy lại tất cả những gì Doãn gia ta đã mất!

Doãn Hận Thiên quát:

- Bắt đầu hành hình!

Nhiều quân phạt quạt lên tiếng:

- Tuân lệnh!

Tướng lĩnh của Đại Trăn thánh đình khác không nói nhiều, mặc cho Doãn Hận Thiên trút mối hận trong lòng.


- Không!

- A!

- Cứu mạng!

Vô số tiếng gào rống không thể thay đổi sự thật giờ phút này.

Tất cả dân chúng trong Hồn Nộ thành kinh sợ nhìn đế vương cao cao tại thượng bị lăng trì từng khối một.

Tin tức nhanh chóng truyền khắp Vạn Quỷ cương vực.

Ban đầu còn một vài thành trì chống cự nay cũng hoàn toàn từ bỏ chống cự.

Ở tại Đại Tần thành, U Thiên Quân nhận được tin hoàng thất Hồn Nộ đều bị lăng trì, giờ phút này kinh sợ toát mồ hôi lạnh. Nguy hiểm quá, may là mình đầu hàng.

Vạn Quỷ cương vực đến đây do Đại Trăn thánh đình thống nhất thiên hạ.



Đại Trăn thánh đình.

Âm phủ, Vạn Quỷ cương vực hoàn toàn thống nhất. Từ đây Diêm Xuyên cương thi vương ở thành chủ cương vực của Vạn Quỷ cương vực.

Dương gian, Chân Long cương vực, Đại Trăn thánh đình, Đại Tuyệt thánh đình chia đôi thiên hạ. Chẳng qua Đại Trăn thánh đình chiếm ba phần tư cương vực, Đại Tuyệt thánh đình thì chỉ chiếm một phần bốn.

Diêm Xuyên không vội vã mở mang bờ cõi, hiện tại quan trọng nhất là dự trữ quan viên trung tầng.

Cương vực bốn phương còn cần quá trình ổn định chậm rãi.

Đại Trăn thánh đình, Đại Tuyệt thánh đình bình an vô sự qua một đoạn thời gian.

Hàm Dương thành, trong thượng thư phòng.

Đám trọng thần tụ tập lại.

Lưu Cương cung kính đưa ra phong thư:

- Thánh vương, đây là tin tức mới truyền đến, từ đệ tứ quân đoàn trưởng, Mạnh Văn Nhược.

- A?

Diêm Xuyên tò mò nhận lấy, giở ra xem.

Đệ tứ quân đoàn trưởng, Mạnh Văn Nhược, thiếu công tử của Cự Lộc thư viện, sau này Mạnh Dung Dung muội muội của gã phi thăng, được thánh vương phái đi bảo hộ?

Diêm Xuyên xem thư, hơi biến sắc mặt.

Lã Bất Vi tò mò hỏi:

- Thánh vương, xảy ra chuyện gì?

Diêm Xuyên đưa thư ra, Lã Bất Vi lướt nhanh, lại truyền cho trọng thần khác.

Lã Bất Vi trầm giọng hỏi:

- Chỉ Trần Nữ Thần huyệt sắp mở ra? Hoàn Đông Bắc Châu phong vân biến huyễn?

Doãn Hận Thiên đạp bước đi ra nói:

- Chỉ Trần Nữ Thần huyệt chôn ở Linh Cảm cương vực. Lúc xưa Chỉ Trần Nữ Thần từng lập một đại điện, Linh Cảm điện, đồn là năm trăm đạo dẫn thiên đạo trong thiên hạ đều tại đó. Nhưng không biết nó ở đâu? Không ai hay biết.

Diêm Xuyên hơi biến sắc mặt:

- Năm trăm đạo dẫn thiên đạo?

Doãn Hận Thiên hỏi:

- Đúng vậy. Bổ thiên giả nhiều khi chỉ có thể bổ một phần thiên đạo, không bổ hoàn toàn. Nhưng nếu có được chỉ dẫn của đạo dẫn thì có lẽ sẽ tăng gấp mấy lần. Năm trăm đạo dẫn thiên đạo này có lẽ một số vô dụng nhưng chắc chắn có đạo dẫn thiên đạo ngày xưa tan vỡ. Thánh vương, có muốn đi xem không?

Diêm Xuyên trầm ngâm nói:

- Linh Cảm điện? Đạo dẫn?

Thôn Thiên đọa kinh của Diêm Xuyên còn kém một trọng cuối cùng, loại bổ sung trong vô sinh có này không phải hắn không làm được nhưng cần thôi diễn rất lâu, nếu được đạo dẫn thì sẽ càng nhanh chóng bổ sung.

Huống chi thiên địa bị tổn hại, thành tựu Tổ Tiên hình như hơi khác với kiếp trước, có lẽ chuyến đi Linh Cảm cương vực sẽ tìm ra cách đột phá.

Diêm Xuyên gật đầu, nói:

- Ba ngày sau trẫm sẽ đích thân đi Hoàn Đông Bắc Châu, Linh Cảm cương vực.


Đám trọng thần tiến lên bái:

- Thần nguyện tùy tùng!

Diêm Xuyên nhìn quần thần, nói:

- Vương Tiễn đi theo, những người khác tiếp tục ổn định Đại Trăn!

- Tuân lệnh!

Mặc dù mọi người tiếc nuối nhưng không ai phản bác.

Chỉ có Vương Tiễn ánh mắt hưng phấn.

Lý Tư bước ra khỏi hàng nói:

- Thánh vương, dựa theo lá thư Văn Nhược tiên sinh gửi thì có lẽ Đông Phương Bất Bại sẽ đi cùng. Năm đó Cự Lộc thư viện, Đông Phương giáo chủ giúp ích rất nhiều có hạ thần chưa khai ngộ. Nếu có xung đột thì xin thánh vương.

Diêm Xuyên gật đầu, nói:

- Trẫm hiểu rồi.

Lý Tư cảm kích nói:

- Vâng, tạ thánh vương!

Ba ngày sau, Diêm Xuyên dặn dò xong mọi thứ, quần thần tiễn hắn rời đi.

Trên quảng trường to lớn.

- Grao!

- Grao!

Hai cự long ngàn trượng một vàng một đen tranh vanh trảo địa, ngẩng đầu hướng trời. Hai cự long nhìn nhau, mắt lóe tia thê lương nhưng không biết làm sao.

Hai cự long dùng xiềng xích kéo một xa liễn to lớn, xa liễn cao cỡ hai trăm trượng, giống như cung điện to lớn.

Trước cung điện, Vương Tiễn cung kính đứng phụ trách xua Long liễn.

Bên cạnh Long liễn, thần tử Đại Trăn thánh đình đưa tiễn Diêm Xuyên.

Tử Tử dịu dàng nói:

- Trên đường đi cẩn thận!

Diêm Xuyên gật đầu, nói:

- Ừm!

Diêm Xuyên tò mò nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Miêu Miêu:

- Lần này Miêu Miêu không đi góp vui.

Tử Tử cười nói:

- Nàng à, nghe nói chàng không mang theo nên trốn đi một góc hờn dỗi rồi.


Diêm Xuyên mỉm cười, nhìn hướng quần thần.

Quần thần cung bái:

- Cung tiễn thánh vương!

Diêm Xuyên gật đầu, bước lên Long liễn.

Vương Tiễn hét to một tiếng:

- Khởi giá!

- Grao!

- Grao!

Hai cự long phát ra tiếng ngâm nga, kéo Long liễn chậm rãi bay lên trời.

Song long kéo xe, hướng phía tây từ từ đi.

Vương Tiễn lái xe, Diêm Xuyên chậm rãi bước vào trong xa liễn.

Két!

Cửa đóng lại, Vương Tiễn đứng ở cửa xa liễn nhắm mắt dưỡng thần, hai long nhận đường bay hướng tây.

Diêm Xuyên tiến vào cung liễn, đang chuẩn bị khoanh chân tu luyện một lúc.

Miêu Miêu từ trên xà nhà nhảy xuống:

- Meo! Diêm Xuyên, lần này thì ngươi không thể đuổi ta đi rồi đi! Ha ha!

Diêm Xuyên bất ngờ hỏi:

- Miêu Miêu?

Miêu Miêu nhảy vào lòng bàn tay Diêm Xuyên, dụi dụi, làm nũng nói:

- Ta muốn đi, mỗi lần ngươi đều không mang ta đi ra ngoài, ta muốn đi chơi!

Hèn chi mới rồi trong đám người đưa tiễn không thấy Miêu Miêu, hóa ra nó núp trong xa liễn?

Đông Hải long cung.

Hiện tại bên ngoài Thủy Tinh cung đứng ba trăm người áo trắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận