Tiên Quốc Đại Đế

Hắc Thần Vương lạnh lùng thoáng nhìn về phía Tống Thiên Tông, sau đó lại nhìn về phía Tống Thiên Nhân.

Vừa thấy Hắc Thần Vương nhìn về phía đệ đệ, Tống Thiên Tông nhất thời biến sắc:

- Được, ta đi vào. Hi vọng ngươi không nói một đằng làm một lẻo!

Hắc Thần Vương lạnh lùng nhìn.

- Các đệ tử Đạo trường Thiên Đao nghe đây. Nếu như ta có chuyện, Tống Thiên Nhân làm giáo chủ đạo trường Thiên Đao!

Tống Thiên Tông nói.

- Sư tôn!

Trên mặt một đám đệ tử lộ vẻ lo lắng.

- Đại ca, không cần!

Tống Thiên Nhân nhất thời kêu lên.

Tống Thiên Tông khẽ mỉm cười nói:

- Không có chuyện gì, ta đi vào, Tuyệt Cung sẽ lập tức ra tay!

- Không!

Tống Thiên Nhân rống to một tiếng.

Nói xong, Tống Thiên Nhân nhìn về phía Hắc Thần Vương.

- Hắc Thần Vương, ngày ấy phục kích ngươi chính là ta. Có gì cứ tính cả vào ta!

Tống Thiên Nhân quát.

Nói xong, đại đao trong tay hắn chém về phía Hắc Thần Vương.

- Không nên!


Tống Thiên Tông cả kinh kêu lên.

- Hừ, muốn chết!

Hắc Thần Vương hừ lạnh một tiếng.

Trong tay Hắc Thần Vương bỗng nhiên đưa ra chỉ một cái. Một tia hắc quang bắn thẳng ra, trong nháy mắt hướng về phía mi tâm của Tống Thiên Nhân.

Tống Thiên Nhân không chặn lại. Thậm chí, một đao vừa nãy của hắn cũng là giả. Lúc này Tống Thiên Nhân lại nhìn về phía Tống Thiên Tông.

- Ta nhớ được đại ca đã từng nói, đại trượng phu không cầu sống cùng thiên địa, nhưng cầu chết có ý nghĩa. Đệ nợ ca đã quá nhiều, hy vọng có thể làm đại ca ngưng tụ ra đao tâm một lần nữa!

Ánh mắt Tống Thiên Nhân ướt át nói.

Hắn không phản kháng. Trong nháy mắt hắc quang đã bắn đến mi tâm của Tống Thiên Nhân.

Ầm!

Đầu Tống Thiên Nhân ầm ầm nổ tung.

- Phó giáo chủ!

Một đám đệ tử đạo trường Thiên Đao nhất thời cả kinh kêu lên.

Lúc này vô số kiêu hùng xung quanh nhìn thấy vậy, dường như cũng cảm thấy choáng váng. Người này phát điên rồi sao? Tự chịu diệt vong?

Trong Hàm Dương, rất nhiều thần tử Đại Trăn nhìn thấy cảnh tượng này, cũng hít vào một hơi khí lạnh. Đôi huynh đệ này, quá, quá...!

Hắc Thần Vương cũng không ngờ được, mình chỉ tay một cái, trong nháy mắt lại nổ tung đầu của một Tổ tiên. Người này... người này phát điên rồi sao?

Tống Thiên Tông kinh ngạc đứng ở giữa không trung, nhìn đệ đệ mình vẫn bảo vệ, ngay trước mặt mình, đầu bị nổ tung, máu tươi, óc bắn ra từng mảnh.

Cả người Tống Thiên Tông đều run rẩy.

Đệ nợ ca đã quá nhiều, hy vọng có thể làm đại ca ngưng tụ ra đao tâm lần nữa?

Hy vọng có thể làm đại ca ngưng tụ ra đao tâm lần nữa?

Hy vọng có thể làm đại ca ngưng tụ ra đao tâm lần nữa?

............

......

...

Câu nói sau cùng không ngừng vang vọng ở trong đầu. Đầu Tống Thiên Tông như muốn nổ tung.

- Con trai, đại nạn đói lần này, chúng ta không tránh được nữa. Ngày hôm qua phụ thân con vì muốn cho các con ăn no, đã cắt thịt trên đùi ra cho các con ăn. Phụ thân con đi, mẹ cũng không được nữa rồi. Các con đói bụng thì ăn chúng ta đi. Nhớ kỹ, nhất định phải chiếu cố đệ đệ con lớn khôn. Nhất định phải làm được. Chỗ này không có nước, chúng ta chết, con hãy lấy máu của chúng ta bỏ vào trong hồ lô cố gắng giữ nó, bằng không nó sẽ khô lại mất. Các con nhất định phải sống sót, nhất định phải sống sót! Chiếu cố tốt cho đệ đệ!

- Đại ca, phụ thân và mẹ đâu! Đại ca nói về mẹ một chút đi. Bao giờ bọn họ mới trở về vậy?

- Đại ca, ta luyện không được. Chỉ cần đại ca lợi hại là được. Đại ca bảo hộ ta là được. Ta không muốn luyện công nữa!

- Ca, tư chất ta không tốt bằng đại ca. Đại ca không cần lo cho ta. Chu quả này, đại ca ăn đi! Ăn tốt rồi đại ca bảo hộ ta!

............

......

...

Đầu Tống Thiên Tông như muốn nổ tung, da đầu tê dại.

Giữa không trung, thi thể không đầu của Tống Thiên Nhân rơi xuống. Mấy tên đệ tử nhanh chóng ôm lấy.


Đệ đệ đã chết? Thiên Nhân đã chết?

Trong mắt Tống Thiên Tông bỗng nhiên đầy tơ máu. Quanh người hắn chợt có một khí ức khí bay vút lên trời.

Trong lòng Tống Thiên Tông dâng lên hận ý ngập trời.

- A!

Tống Thiên Tông ngửa mặt lên trời hét dài. Trong lúc đó, xung quanh Tống Thiên Tông chợt xuất hiện đao khí cuồn cuộn ngưng tụ. Đao khí cuồn cuộn quay chung quanh Tống Thiên Tông, dần dần tạo thành một lớn thông thiên triệt địa cây cột.

Một cột hình đao, xuyên thẳng lên bên trên cửu tiêu. Một khí tức sắc bén đến cực điểm mãnh liệt bắn ra. Đao tâm, đao tâm tan đi theo cột hình đao này nhanh chóng ngưng tụ một lần nữa.

Sợ chết? Giờ phút này, Tống Thiên Tông đã không còn một ý niệm sợ chết nào nữa. Trong hắn chỉ còn lại là hận ý vô biên. Còn nữa, báo thù, báo thù cho đệ đệ.

- Người điên!

Phía xa Hắc Thần Vương nhìn thi thể không đầu của Tống Thiên Nhân lạnh lùng nói.

Tống Thiên Tông nhìn về phía Hắc Thần Vương, trong mắt phát ra hận ý.

- Thế nào? Kẻ vô dụng như ngươi còn muốn báo thù sao? Hừ!

Hắc Thần Vương lạnh lùng nói.

- Ta lấy mạng ngươi!

Khuôn mặt Tống Thiên Tông vặn vẹo vô cùng dữ tợn, chém dọc xuống một đao. Một đao lớn thông thiên điên cuồng chém về phía Hắc Thần Vương.

- Ta lấy mạng ngươi!

Ầm!

Khuôn mặt Tống Thiên Tông vặn vẹo. Trường đao phát ra đao cương cực kỳ hung hãn. Lần này so với lần trước hắn ra tay tại Hàm Dương, căn bản không phải cùng một khái niệm.

Trong đao cương còn có một khí thế không thể chống đỡ.

Ầm ầm ầm!

Đao cương điên cuồng lao tới. Tống Thiên Tông không muốn sống chém về phía Hắc Thần Vương.

- Khốn kiếp!

Sắc mặt Hắc Thần Vương trầm xuống, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm. Hắn đột nhiên chém xuống.

Trong lúc nhất thời, toàn phía nam đều bị đao khí tàn phá bừa bãi, kiếm khí bao vây.


Một đám Thần Vương khác nhất thời biến sắc. Có người muốn lập tức xông tới.

- Không đúng, đừng nhúc nhích!

Phía xa một Thần Vương mặc áo trắng bỗng nhiên kêu lên.

- Bạch Thần Vương, sao vậy?

Các Thần Vương không hiểu nói.

- Không đúng. Chúng ta tới để tiêu diệt Hàm Dương. Chúng ta đến để tiêu diệt Hàm Dương!

Bạch Thần Vương kêu lên.

Bạch Thần Vương vừa kêu lên, mọi người nhất thời phản ứng lại. Không đúng, thật sự không đúng. Dường như trong sâu thẳm có loại lực lượng đang lôi kéo hành vi của mình đi nhầm đường?

Là Diêm Xuyên?

Mọi người nhìn về phía Diêm Xuyên.

Bọn họ lại nhìn thấy Diêm Xuyên thản nhiên nhìn mọi người, cũng không có một chút lo lắng nào.

Sắc mặt một đám Thần Vương nhất thời trầm xuống. Bọn họ nhìn các kiêu hùng đang ẩn núp xung quanh.

Một Tống Thiên Tông đã rời khỏi sự khống chế của mình, đồng thời ngăn cản Hắc Thần Vương. Hơn nữa, cảnh tượng vừa nãy liệu có phải là do Diêm Xuyên cố ý sắp xếp hay không? Nếu như vậy, Diêm Xuyên quả thật quá đáng sợ. Khiến một Tổ tiên cam tâm tình nguyện chết?

Tiếp đó, liệu Diêm Xuyên có thể còn có bố trí khác hay không? Xung quanh đây liệu có còn các kiêu hùng khác cũng bị Diêm Xuyên đầu độc hay không?

Phía xa, Diêm Xuyên ngồi ở bên trên long ỷ. Bạch Khởi đứng bên cạnh.

- Bạch Khởi, khanh thấy Tống Thiên Tông này thế nào?

Diêm Xuyên thản nhiên nói.

- Chí tình chí nghĩa. Tuy có nhiều lần chống đối với Đại Trăn ta, nhưng chung quy đều vì đệ đệ. Huống hồ hắn cùng Đại Trăn cũng không có mấy giao tình, không tính là kẻ xảo trá. Đao tâm đã chậm rãi ngưng tụ. Hơn nữa, sau khi trải qua việc này, đao tâm sẽ nhờ đó mà lột xác. Dù là đao hay đạo đều sẽ càng tăng cao!

Bạch Khởi trầm giọng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận