Tiến Sĩ Thất Nghiệp

Nhân danh là người theo đuổi Bình An, Lý Khắc Lập nghĩ rằng mình nên làm cho đến nơi đến chốn. Trong hai tháng tới phải tạo cơ hội cọ xát tình cảm, khiến Bình An cam tâm tình nguyện theo anh, đợi đến ngày sinh nhật của cô thì gặt hái thành quả, quả nhiên là một kế hoạch chu toàn. Cảm thấy trận cá cược này quá thuận lợi, tưởng tượng ra khuôn mặt đau đớn của Đỗ Kiến Văn khi thua cuộc, Lý Khắc Lập vô cùng sảng khoái.

“Ăn xong rồi, em còn muốn đi đâu chơi nữa không?”

Bình An ngồi lim dim xoa bụng trên ghế, nghe thấy lời này của Lý Khắc Lập liền nhíu mày: “Vẫn chưa xong sao?” Giọng nói đầy bất mãn.

Lý Khắc Lập giật giật khóe miệng, anh bị ghét bỏ đến mức đó sao? Kéo khóe miệng cứng nhắc lên, anh cười nói: “Hôm nay em không đi học, nên nghỉ xả hơi một buổi, mình đi câu cá thế nào?” Những hội sở xa hoa, đắt tiền, cuộc sống ngập vàng son của giới thượng lưu, đây chính là điều mà những cô gái mong ước, Bình An hẳn là cũng không ngoại lệ?

Bình An vuốt vuốt cái bụng căng phồng của mình, một lát nữa hẳn là đã tiêu hóa hết, cô vẫn có thể ăn thêm cá được. Nghĩ vậy, cô đột ngột thay đổi thái độ, trăm phần trăm nguyện ý đi theo Lý Khắc Lập.

Lý Khắc Lập thấy thế, đắc ý nhếch miệng cười, trên đời này không người đàn ông nào có thể hiểu rõ được phụ nữ như anh. Anh lái xe ra ngoại ô, hướng về một hội sở cao cấp, nơi chỉ có những nhân vật VIP mới có thể trở thành thành viên.

Tiến vào bên trong, Bình An không hề bị sự xa hoa của nơi này làm cho choáng ngợp, ngược lại, khuôn viên xanh um bên ngoài thu hút được sự chú ý của cô. Trang viên rộng lớn được phủ bởi cỏ thảm xanh ngát, hai bên đường trồng nhiều cây xanh, không khí trong lành, hòa hợp cùng thiên nhiên và trời đất.

Cô lửng thửng theo chân Lý Khắc Lập ra hồ câu, cả hai bắt ghế ngồi bên bờ. Bình An hoàn toàn không có hứng thú với việc câu cá, chỉ hứng thú với cá trong hồ. Nhưng trầm mặc hàng giờ liền lại là sở trường của cô, cho nên cô vô cùng phối hợp với Lý Khắc Lập, ngồi thừ người nhìn chằm chằm vào mặt nước.

Lý Khắc Lập rất thích câu cá, lại là một tay sát cá chính hiệu, nhìn thấy vẻ mặt

trông đợi của Bình An, thầm quyết tâm hôm nay mình phải biểu hiện thật tốt.

Nhưng kỳ lạ thay, người vốn kiên nhẫn như Bình An khi đối diện với thức ăn lại hoàn toàn thay đổi. Mười phút sau, cần câu không có động tĩnh, cô bắt đầu lo lắng: “Sao chưa có cá nữa?” Cô nóng nảy hỏi.

Lý Khắc Lập không biết đáp thế nào, chỉ bảo cô chờ thêm chút nữa.


Mười phút tiếp theo, Bình An lại bắt đầu nhấp nhỏm: “Hồ này có cá thật sao?”

Bằng không tại sao từ nãy đến giờ vẫn không thấy tăm hơi. Cá dấm đường, cá sốt chua ngọt, cá nướng, cá chiên của cô a, nếu không cắn câu thì biết làm thế nào.

Lý Khắc Lập dở khóc dở cười nhìn Bình An, sao trước kia anh không phát hiện ra cô cũng có lúc đáng yêu thế này nhỉ, anh vô thức vươn tay lên sờ đầu Bình An, nhưng lại bị cô né tránh. Không hiểu sao lúc ấy Lý Khắc Lập lại cảm thấy mất mát.

Ngay lúc đó, một bóng dáng cao ráo từ đằng xa đi đến. Đó là một người đàn ông cao lớn, phong độ, mặc trang phục hưu nhàn, cả người toát lên phong thái thong dong và nhã nhặn.

Lâm An Đạt đi về phía hai người, trên gương mặt hiện lên một nụ cười hoàn mỹ:

“Khắc Lập, lâu rồi không gặp, dạo này em vẫn khỏe chứ.”

Lý Khắc Lập không chịu thua kém, nhanh chóng ôm vai Lâm An Đạt, giả lả nói: “Vẫn khỏe, anh Đạt dạo này bận rộn quá, muốn gặp mặt nhau cũng khó, không thể trách em được.”

Bình An nhìn nụ cười giả tạo trên khuôn mặt hai người đàn ông, cảm thấy thực không thú vị, liền cúi đầu trầm mặc. Nhân loại thực khó hiểu, rõ ràng là ghét cay ghét đắng lại vờ như rất yêu thích, không muốn cười lại cứ cười, họ không biết rằng dưới cặp mắt bàng quang mà thấu triệt của Bình An, chiếc mặt nạ giả tạo của bọn họ khó coi đến nhường nào.

Quả thật Lý Khắc Lập cùng Lâm An Đạt không hề ưa nhau chút nào. Lâm An Đạt lớn hơn Lý Khắc Lập 2 tuổi, từ nhỏ đã ở cùng quân khu. Gia cảnh Lâm An Đạt cũng tương tự như Lý Khắc Lập, đều có xuất thân quân chính. Tuy nhiên, nhà họ Lâm con cháu sung túc, thế lực trãi dài. Gia chủ nhà họ Lâm cũng nhận thấy muốn có bước tiến vững chắc trên con đường chính trị thì phải có chỗ dựa vững chãi về kinh tế, cho nên khi Lâm An Đạt làm thương nhân không hề bị gia đình ngăn cản, ngược lại, thương nhân cùng chính khách, hai bên đều ủng hộ, tương trợ lẫn nhau. Họ Lý và họ Lâm, hai gia đình đối lập nhau về quan điểm chính trị, hai người lại là đối thủ trên thương trường, cho nến muốn họ ưa nhau cũng khó, có thể nói duy trì được mối quan hệ bằng mặt không bằng lòng như thế này dã là kỳ tích rồi.

Bình An không hề biết nguyên nhân sâu xa này, nếu có biết thì cũng chẳng quan hệ gì đến cô. Nhưng dù có cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình thế nào, thì thái độ lạnh nhạt cùng bề ngoài xuất chúng của cô vẫn luôn thu hút người khác. Lâm An Đạt cũng không ngoại lệ, khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thế này, hơn nữa lại là người xuất hiện bên cạnh Lý Khắc Lập, dục vọng chinh phục của anh liền trỗi dậy: “Cô bé này là ai, Khắc Lập còn không mau giới thiệu cho anh biết, mỹ nữ thế này thì không được giấu làm của riêng chứ.” Lâm An Đạt khiêu khích nói.

Lý Khắc Lập đoán được ý đồ của Lâm An Đạt, dù khó chịu nhưng anh vẫn lên tiếng: “Đây là Phan Bình An, một…người bạn của em.”

Lâm An Đạt đáy mắt lóe lên tinh quang. Là bạn sao? Đời sống thối nát của Lý Khắc Lập không hề là chuyện bí mật gì trong vòng lẩn quẩn này, hôm nay thằng nhóc giới thiệu cô gái này là bạn, có nghĩa là vẫn chưa ăn vào bụng. Nếu như anh phổng tay trên của Lý Khắc Lập thì sẽ thế nào nhỉ. Nghĩ đến đây, đáy mắt kín đáo hiện lên một tia hưng phấn.


Ngay lập tức anh đưa tay về phía Bình An, dùng thái độ cho là thân sĩ nhất nói: “Chào Bình An, an là Lâm An Đạt, rất vui được biết em.”

Nhìn thấy cảnh này, Lý Khắc Lập nhếch miệng cười đểu, cứ tỏ vẻ đi, Bình An sẽ

không thèm quan tâm đến anh đâu. Anh thật trông đợi nhìn thấy vẻ mặt nan kham của Lâm An Đạt khi bị phớt lờ.

Nhưng trái với dự đoán của Lý Khắc Lập, Bình An nhanh chóng bắt lấy bàn tay phải đang đưa tới của Lâm An Đạt, không phải là bắt tay, mà là cầm lấy, lật tới lật lui, chăm chú quan sát đầu móng tay, sau đó cô cầm luôn bàn tay còn lại làm điều tương tự tựa như đang tìm tòi điều gì đó.

Lý Khắc Lập kinh ngạc vì hành động của Bình An, lẽ nào cô đã bị vẻ ngoài cặn bã của Lâm An Đạt mê hoặc. Đột nhiên trong lòng anh cảm thấy thực khó chịu, Bình An lần đầu gặp anh cũng không có nhiệt tình thế này. Lý Khắc Lập vẫn chưa vực dậy khỏi sự bi thương thì Bình An đã ngẩng đầu nhìn vào mắt của Lâm An Đạt, cô nhìn rất chăm chú, rất say mê, tựa như một cô gái ngây thơ vừa tìm được chân ái.

Lý Khắc Lập siết chặt nắm tay, thật sự rất muốn kéo Bình An ra, che mắt cô lại, không để cô nhìn Lâm An Đạt thêm một khắc nào nữa. Chẳng lẽ hai người họ đang định diễn vỡ lọ lem gặp được vương tử hay sao? Suy nghĩ của Lâm An Đạt cũng không khác biệt Lý Khắc Lập là mấy, trong lòng anh đắc ý vô cùng.

Một hồi sau, Bình An thu lại tầm mắt của mình, đáy mắt vẫn còn một chút mờ mịt. Cô buông tay Lâm An Đạt ra, cúi đầu trầm mặc. Lúc anh vươn tay về phía cô, cô có cảm giác nguy hiểm đang tới gần, cảm giác này rất quen thuộc, tựa như loại nguy hiểm mà nhân loại thời mạt thế phải hằng ngày đối mặt. Cô nhanh chóng bắt lấy bàn tay anh xem xét, rồi lại nhìn kỹ vào gương mặt anh, chẳng có gì khác thường, ngoại trừ khóe mắt hơi thâm do thức khuya làm việc. Bình An thở dài một hơi, là do cô quá đa tâm rồi.

Xác định là bản thân hiểu lầm, Bình An cũng không còn hứng thú gì với người đàn ông tên Lâm An Đạt này nữa. Còn Lâm An Đạt cho rằng cô ngại ngùng vì sự kích động vừa rồi nên không dám đối mặt với anh. Anh bật cười nói với Lý Khắc Lập: “Khắc Lập, không phiền nếu anh gia nhập cùng em chứ?” Nói xong, anh chỉ vào bộ đồ nghề câu cá của mình bên cạnh.

“Tiếc quá, em có việc gấp phải trở về thành phố rồi, anh ở lại chơi vui vẻ nhé.” Nói xong anh thu dọn đồ đạc muốn đi.

Bình An nhìn Lý Khắc Lập, có chút luống cuống: “Chưa câu được cá mà!” Cô còn chưa được ăn cá, về là như thế nào.

Lý Khắc Lập lý giải phản ứng của cô là không muốn rời xa Lâm An Đạt, vẻ mặt càng âm trầm: “Anh có việc gấp, lần sau lại đưa em đến.” Sau đó xoay sang người còn lại: “Anh Đạt, có dịp hẹn anh đi uống một buổi, hôm nay thực sự không thể rút thân ra được.”


“Không sao, em cứ về đi, công việc là quan trọng.” Lâm An Đạt nhã nhặn trả lời, khóe mắt khẽ lướt qua cô gái vẫn còn cúi đầu vì ‘thẹn thùng’.

Bình An không hề hay biết nội tâm u ám của Lý Khắc Lập, khi đã ngồi trên xe, cô còn bất mãn nói: “Sao lại trở về?”

“Thế nào, luyến tiếc à, bằng không tôi đưa em quay lại với hắn ta nhé.” Anh siết chặt tay lái, nghiến răng nói.

Bình An cũng không chịu thua kém, sầm mặt cãi lại: “Đã nói là đi câu cá, chưa ăn được cá thì lại trở về, lãng phí mấy giờ đồng hồ của tôi.” Chỉ cần động vào chuyện ăn uống, cô liền trở thành một người hoàn toàn khác.

“Bây giờ còn muốn trách tôi chia rẻ hai người à, Bình An em nhìn lại bản thân mình đi, xem em là ai. Em nghĩ người như em Lâm An Đạt sẽ ngó đến sao.” Lý Khắc Lập giận quá liền nói liều, vừa dứt lời, anh lập tức hối hận. Dù sao anh cũng đóng vai là người theo đuổi Bình An, nói những lời xúc phạm như vậy, liệu cô có để bụng không? Nhưng chỉ cần nghĩ đến hình ảnh Bình An vừa gặp Lâm An Đạt liền không thể rời mắt, anh không thể kiềm chế được cơn giận của mình.

May mắn thay, logic của Bình An không hề giống người bình thường, cô không hề nhận ra ý tứ xúc phạm trong những lời của Lý Khắc Lập, chỉ biết rằng anh đang nổi điên với cô: “Lâm An Đạt thì có liên quan đến việc này, người đòi đi câu là anh, đòi về cũng là anh, tôi ngay cả một miếng cá cũng chưa ăn được, ngược lại lãng phí mấy tiếng đồng hồ, bây giờ anh nổi điên cái gì.”

Lý Khắc Lập sững người, chẳng lẽ anh đã hiểu lầm cô? Trầm mặc một lúc lâu anh mới lên tiếng: “Thế…em bất mãn là vì không được ăn à?”

Bình An khịt mũi, không thèm trả lời. Chính cô cũng không nhận ra rằng mỗi khi đối mặt với chuyện ăn uống, một người luôn lạnh nhạt như cô lại có biểu hiện vô cùng sinh động và phong phú.

Nhận được đáp án này, trong lòng Lý Khắc Lập ngay tức khắc trời quang mây tạnh. Anh đã nói mà, Lâm An Đạt thì có điểm nào so được với anh, sao có thể khơi dậy được sự hứng thú của Bình An.

Nhưng sau đó, anh lại nhớ đến một điều quan trọng: “Vậy sao lúc nãy em lại nắm tay Lâm An Đạt?”

Bình An lườm anh một cái, sau đó xoay đầu làm ngơ.

Lý Khắc Lập tò mò đến cào tâm cào phế, liền nghĩ ra cách dụ dỗ cô: “Không phải em muốn ăn cá sao, vào thành phố anh chở em đi ăn, có đủ loại cá, chế biến đủ món, muốn ăn cái gì có ngay cái đó.”

Câu nói này ngay lâp tức thu hút được sự chú ý của Bình An. Thật ra ngoài món cá thu sốt cà chua trong căn tin trường, cô còn chưa ăn thêm bất kỳ món cá nào khác, thật sự rất rất muốn thử …


Thấy sự mong đợi trong mắt Bình An, Lý Khắc Lập biết mình đã thành công, liền đề điều kiện của mình: “Nhưng em phải nói cho anh biết, tại sao lại nắm tay của Lâm An Đạt.”

“Chẳng có gì, là vì cảm thấy anh ta…không bình thường.” Cô không biết phải trả lời thế nào, liền qua loa cho xong việc. Nếu được lựa chọn, cô sẽ không trả lời câu hỏi này, nhưng biết sao được, cô rất muốn ăn cá.

Nhìn vẻ mặt của Bình An, Lý Khắc Lập biết sẽ không moi thêm được bất kỳ điều gì nữa từ miệng cô, liền đổi ý hỏi: “Thế giữa anh và Lâm An Đạt, ai đẹp trai hơn?”

Bình An vờ như không nghe thấy, cảm thấy câu hỏi này thật không đâu vào đâu.

“Anh biết một nhà hàng rất ngon, ở đó ngoài cá, còn có rất nhiều hải sản, tôm hùm, cua huỳnh đế, hải sâm, sò biển, ốc biển, hàu đá…”

Lý Khắc Lập chỉ mới kể bấy nhiêu đó, nước miếng Bình An đã dài ba thước, cô thật sự rất muốn được ăn hải sản, ăn hết cả nhà hàng cũng được. Bộ não nhanh chóng vận chuyển, cân nhắc về câu hỏi của Lý Khắc Lập, cô biết chỉ cần cô trả lời câu này, anh sẽ dẫn cô đi ăn hải sản. Nhưng mà…: “Thế nào mới gọi là đẹp trai?”

Vấn đề của Bình An, Lý Khắc Lập cũng không biết nên giải đáp làm sao. Thế nào là đẹp trai? Đương nhiên nhìn vào thấy đẹp thì nó liền đẹp a: “Đẹp trai chính là…có gương mặt dễ nhìn.” Chẳng lẽ đến loại thường thức cơ bản này mà cô cũng bị thiếu hụt.

Mi tâm Bình An càng nhíu chặt hơn. Cả hai người không có che mặt, đều thật dễ nhìn thấy nha, có gì để so sánh đâu.

Nhìn ánh mắt trong suốt xuất hiện đầy dấu chấm hỏi của Bình An, Lý Khắc Lập biết cô không phải giả vờ: “Em nhìn vào mặt anh và An Đạt, thấy có thiện cảm với người nào hơn thì người đó đẹp trai hơn.” Nói như vậy chắc là dễ hiểu hơn nhỉ?

“Có gì khác nhau sao?” Đều là hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng. Rõ ràng như nhau, lại thích phân chia ra đẹp trai nhiều, đẹp trai ít, nhân loại thật khó hiểu.

Lý Khắc Lập thở dài một hơi, quay sang chăm chú lái xe. Cô nhóc này thực không có thường thức, anh rõ ràng đẹp trai hơn Lâm An Đạt, bỏ xa anh ta mấy dãy phố, làm sao lại không khác nhau được chứ. Bình An thật sự không có con mắt thẩm mỹ, sau này anh phải dạy dỗ nhiều hơn nữa.

Dù không có câu trả lời thỏa mãn, nhưng Lý Khắc Lập vẫn đưa Bình An đến nhà hàng hải sản mà anh nhắc đến.

Bình An cảm thấy hôm nay có thể xem là một ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời. Buổi sáng ăn thịt bò Kobe, chiều ăn hải sản, đều là những món tại mạt thế cô có muốn thấy cũng không thấy được. Khi Lý Khắc Lập đưa cô về nhà, còn hẹn tối mai lại đón cô đến Dark moon chơi, Bình An biết nơi đó có món sữa bò tươi ngon tuyệt, sữa bò đóng hộp trong cửa hàng tiện lợi căn bản không thể sánh được, cho nên cô không do dự liền đồng ý.

Đêm hôm đó, đúng 9 giờ, chiếc điện thoại mới toanh của Bình An vang lên tiếng chuông tin nhắn, mở lên xem thì thấy là tin nhắn chúc ngủ ngon của Lý Khắc Lập. Cô để điện thoại sang một bên, kéo chăn đi ngủ, hoàn toàn không có ý định trả lời tin nhắn. Bình An cảm thấy hành động nhắn tin của Lý Khắc Lập thật thừa thải, chẳng lẽ một lời chúc có thể khiến người ta ngủ ngon hơn sao? Thật không khoa học.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận