Tiến Sĩ Thất Nghiệp

Dark Moon, một hộp
đêm cao cấp, là thiên đường của những con bướm đêm thích bay lượn trong
không gian mờ ảo của ánh đèn và tiếng nhạc đinh tai nhức óc, là nơi
khiến con người ta cảm thấy sự khoái hoạt khi buông thả bản thân, đắm
chìm trong vòng tay cuồng hoang của dục vọng.

Trên sàn nhảy,
những đôi trai gái áp sát vào nhau, nới lỏng cơ nhục theo giai điệu của
âm nhạc. Tại quầy bar, cũng không thiếu những cặp đôi ngã ngớn tán tỉnh
nhau, hẹn hò cho một đêm tình đầy kích thích.

Trong đêm tối, một
đôi mắt sáng quắt như chim ưng quét nhanh không gian đầy náo nhiệt để
tìm kiếm con mồi. Rất nhanh sau đó, một bóng dáng nóng bỏng lọt vào mắt
anh, Quách Hoàng Uy cầm một ly rượu mạnh tiến về phía con mồi của mình.

Cô gái váy đỏ có vẻ bị ngoại hình của Quách Hoàng Uy thu hút, nhanh chóng
hùa theo những động tác ve vãn của anh. Năm phút sau, Quách Hoàng Uy
khoác eo cô, hai người vui vẻ rời khỏi hộp đêm. Trước khi rời đi, anh
còn quay đầu lại, nhìn vào lô ghế trong góc khuất và nháy mắt.

Theo hướng ánh mắt của Quách Hoàng Uy, có hai người đàn ông với vẻ ngoài vô
cùng xuất chúng nhếch miệng cười đầy tà khí khi thấy Quách Hoàng Uy rời
đi.

“Năm phút.” Đỗ Kiến Văn nhìn đồng hồ rồi thốt lên.

Lý Khắc Lập nhướng mày: “Quá chậm!”

“Sao lại chậm, so với tôi lần trước cậu ấy nhanh hơn những một phút rưỡi ấy chứ.” Đỗ Kiến Văn phản bác.

“Nhưng so với kỷ lục 2 phút 30 giây của tôi thì nó chẳng đáng là gì cả.” Lý Khắc lập kiêu ngạo nói.

“Hừ, cậu chỉ là ăn may thôi, con nhỏ hôm đó của cậu quá dễ dãi, những cô
nàng của bọn tôi tương đối ‘kín đáo’, đương nhiên không thể đem ra so
sánh.”

“Dễ dãi à? Chẳng qua bọn họ không cưỡng lại được sức quyến rũ của tôi thôi, vừa nhìn thấy tôi liền nhào đến muốn ăn tươi nuốt
sống.” Lý Khắc Lập lại tiếp tục tự luyến.

Đỗ Kiến Văn bĩu môi xem thường: “Nhanh chóng che cái miệng dâm đãng của cậu lại đi, chẳng qua
là ăn may thôi, đừng tự tâng bốc bản thân nữa. Cậu thử gặp con gái nhà
lành xem, đòi ngủ với nó, nó không tát vỡ mồm cậu ra là may rồi.”

Lý Khắc Lập không cho là đúng: “Thôi, tôi biết cậu không bằng tôi, có ganh tị thì cũng không thay đổi được sự thật này đâu. Cậu nói xem có cô gái
nào lại có thể từ chối một người tuyệt vời như tôi. Gương mặt, vóc dáng, tiền bạc, những thứ tôi có đều là niềm mơ ước của phụ nữ…Cưng nói xem
có đúng không?” Anh vừa hỏi, vừa nâng cằm cô gái ngồi bên cạnh.


Cô gái vờ thẹn thùng gật đầu, Lý Khắc Lập hài lòng thưởng cho cô một nụ hôn nóng bỏng.

Nhìn vẻ mặt vênh váo của Lý Khắc Lập, Đỗ Kiến Văn không chịu được cầm quả
nho trên đĩa ném về phía anh, Lý Khắc Lập nghiêng người né, vươn tay lên chụp ngay quả nho đang bay đến rồi bỏ vào miệng.

“Cám ơn.” Anh vừa nhai vừa nhướng mày nói.

Đỗ Kiến Văn bật cười: “Sao cậu có thể vô lại như vậy nhỉ, chẳng giống chị cậu chút nào.”

“Cám ơn đã khen.”

“Nếu đã tự tin như vậy, chi bằng tôi chỉ định một cô gái để cậu tán cô ta,
nếu thành công thì anh đây liền nhận thua cậu.” Đỗ Kiến Văn hai mắt sáng ngời, cảm thấy ý tưởng của mình quá thú vị.

Lý Khắc Lập lườm anh ta một cái: “Chơi một mình đi, cậu thông đồng với người ta, không cho
người ta theo tôi thì sao, tôi đâu có ngu.”

“Không, nhất định
không, đã chơi thì phải chơi cho công bằng. Như thế này đi, đêm nay tôi
sẽ chỉ định một cô gái bất kỳ trong hộp đêm này, nhiệm vụ của cậu là tán đổ cô ta, nếu cô ta chịu lên giường với cậu thì tôi thua, còn không
được thì cậu thua, thế nào?”

Lý Khắc Lập nghiêng người tựa vào
ghế, híp mắt trầm ngâm, anh có vẻ khá hứng thú với trò chơi này. Chốc
lát sau mới lên tiếng: “Thời gian quy định thế nào.”

Biết Lý Khắc Lập đã đồng ý, Đỗ Kiến Văn hồ hỡi tính toán: “Chúng ta phải tiếp xúc
con mồi trước, xem tính tình người ta rồi mới xác định thời gian được,
chơi công bằng mới vui chứ.”

“Vậy cược cái gì?”

Đỗ Kiến Văn suy ngẫm vài giây rồi lên tiếng: “Nếu cậu thua, đưa con

Lamborghini mới nhất của cậu cho tôi.”

“Được thôi, nếu cậu thua, tôi sẽ lấy một chiếc trong ga-ra của cậu.” Lý Khắc Lập cũng đề yêu cầu của mình.

“Được.” Đỗ Kiến Văn thoải mái đáp ứng, sau đó lại nhắc thêm một câu: “Cô gái tôi chọn, cậu nhất định không được từ chối đấy.”

“OK.”

Hai người đạt thành thỏa thuận, Đỗ Kiến Văn sảng khoái cười, vươn tay xoa
nắn ngực của cô gái ngồi bên cạnh, cô ta ưỡm ờ trách móc một tiếng, sau
đó càng dán sát vào người Đỗ Kiến Văn.

Đỗ Kiến Văn quét mắt nhìn
khắp sàn nhảy, quyết tâm tìm một cô gái thật rụt rè, thật ngoan ngoãn,

nhất định phải để Lý Khắc Lập thua đau một trận. Váy tím bên quầy bar?
Không được, liếc mắt một cái thôi đã nhìn ra thân kinh bách chiến. Quần
da bó trên sàn nhảy? Không được, gương mặt thật lẳng lơ. Áo trắng đang
trò chuyện cùng bạn thì sao nhỉ? Người thích màu trắng thường rất thanh
thuần đúng không?

Tìm kiếm một hồi lâu, Đỗ Kiến Văn bi thảm nhận
ra rằng mình thật không có đầu óc. Rõ ràng đã đặt chân vào hộp đêm, có
mấy người là gái nhà lành. Lần cá cược này xem như thua trắng. Nghĩ đến
đám vợ xinh đẹp trong ga-ra ở nhà, lòng anh đau như cắt.

Đỗ Kiến
Văn chán nản, đằng nào thì cũng thua, thôi cứ tìm đại một người cho Lý
Khắc Lập, càng xấu xí càng tốt, như thế mới giải tỏa được tâm trạng u ám của một người sắp mất vợ như anh.

Ngay lúc đó, một bóng dáng vô
cùng bắt mắt rơi vào mắt Đỗ Kiến Văn. Cô có mái tóc rối tung, đeo cặp
kính cận to đùng, chân đi giày sờn mép, đặc biệt hơn hết, trên người cô
mặc một bộ đồng phục thể dục và khoác bên ngoài chiếc áo khoác cũ rích.
Đã thấy qua người nghèo khổ, nhưng Đỗ Kiến Văn chưa từng thấy ai đem sự
nghèo khổ của mình biểu hiện đến nhuần nhuyễn như vậy. Hộp đêm đông
người, nhưng vẫn không che lấp được sự xuất hiện của cô ấy, bởi lẽ cô
quá nổi bật, so với những người quần áo là lượt nơi đây, cô ấy hiển
nhiên là một người ngoài hành tinh vừa đến trái đất.

“Khắc Lập, chính là cô ấy.” Đỗ Kiến Văn chỉ về phía Bình An.

Lý Khắc Lập nhìn theo ngón tay của bạn mình, ngụm rượu trong miệng suýt nữa phun ra ngoài: “Cậu giỡn với tôi đó hả.”

Đỗ Kiến Văn nhún vai: “Đừng quên thỏa thuận của chúng ta, nếu cậu không đồng ý, được thôi, đưa chìa khóa xe đây.”

Lý Khăc Lập nghiến răng: “Kiến Văn, cậu đang chơi tôi có đúng không.”

Thấy bạn mình muốn trở mặt, Đỗ Kiến Văn liền thuyết phục: “Cậu đừng vội, tôi chọn cô này cũng có nguyên nhân. Cậu xem cô bé mặc đồng phục, chắc chắn vẫn còn đi học, nhìn vẻ mặt non nớt, ngơ ngác của cô bé, hẳn là chưa
từng đặt chân đến nơi này. Đây là một nữ sinh ngoan hiền chính hiệu,
chưa từng nếm mùi đời, rất có tính thử thách, cậu nói có đúng không.” Đỗ Kiến Văn xém chút bị những lời của mình làm cho buồn nôn.

Lý Khắc Lập vẻ mặt vẫn vô cùng ghét bỏ: “Nhìn thôi đã muốn buồn nôn, nói chi đến lên giường.”

“Quan tâm đến chuyện đó làm gì, tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh. Cậu
không tự tin thì cứ thừa nhận, bỏ cuộc đi, đưa chìa khóa xe cho tôi.”

“Đừng khích tướng tôi.” Lý Khắc Lập lườm Đỗ Kiến Văn.

“Tôi khích tướng đấy.”


“Hừ.” Lý Khắc Lập khịt mũi, vuốt lại mái tóc, đẩy cô gái ngồi bên cạnh mình về phía Đỗ Kiến Văn, sau đó đứng dậy.

Vừa tiến vào bên trong Dark Moon, Bình An liền hối hận. Âm thanh cường độ
cao, cồn, nicotine, hoormons giới tính, bốn cụm từ hiện lên trong đầu
cô. Đây là một hộp đêm, Bình An chưa từng đặt chân đến những nơi thế
này, nhưng không có nghĩa là cô không biết.

Ở mạt thế, hộp đêm
nơi để những người sống sót giải tỏa áp lực sau những ngày chém giết mệt mỏi, là địa điểm lý tưởng để tìm kiếm bạn tình. Ở thế giới này, chức
năng của nó hẳn là cũng tương tự?

Thất vọng vì đây không phải là
nơi mà cô mong đợi, Bình An xoay người rời đi. Chưa bước được hai bước,
cô đã bị một người cản lại.

“Khoan đi đã cô bé.” Lý Khắc Lập cầm
trên tay ly rượu xuất hiện trước mặt Bình An, anh chếch mặt một góc 45
độ so với chính diện, theo anh thì đây chính là góc độ gương mặt mình
đẹp trai nhất.

Với trí nhớ siêu phàm, Bình An ngay lập tức nhận
ra đây là người đàn ông cô gặp mấy hôm trước trên đường, là người giữ
chiếc bật lửa mà cô muốn có. Cô chăm chú nhìn anh, trong thâm tâm một
lần nữa trỗi dậy dục vọng muốn chiếm đoạt chiếc bật lửa.

“Uống cùng bọn anh một ly nhé.” Lý Khắc Lập nhướng mày, chỉ tay về phía lô ghế bọn họ đang ngồi.

Bình An không do dự gật đầu đồng ý. Người đàn ông này có thứ mà cô muốn, hơn nữa, nếu cô nghe không nhầm thì anh ta muốn mời cô uống gì đó. Thật
đúng lúc, bụng đang đói.

Lý Khắc Lập nhếch miệng, dẫn Bình An về
chỗ ngồi, cái gì mà nữ sinh ngoan hiền, mới gặp lần đầu đã răm rắp đi
theo anh rồi. Tuy nghĩ vậy, nhưng Lý Khắc

Lập vẫn vô cùng lịch sự kéo ghế mời cô ngồi.

“Chào em, em tên gì?” Lý Khắc Lập hỏi.

Bình An nhìn anh, sao đó cảm thấy có chút không thú vị liền rời mắt đi.

Lý Khắc Lập nhướng mi, đây là dùng lạt mềm buộc chặt sao? Cô gái này cũng không ngây thơ như Kiến Văn đã nói nhỉ.

“Này, cậu không giới thiệu bản thân trước mà đã hỏi tên người ta rồi.” Đỗ
Kiến Văn cười nhắc nhở, hứng thú nhìn biểu hiện của Bình An.

“Xem này, anh quên mất, giới thiệu với em, anh là Lý Khắc Lập, còn đây là
bạn của anh, Đỗ Kiến Văn.” Anh chủ động lược qua hai cô gái ngồi hai bên bạn thân mình.

Bình An nhìn về phía Đỗ Kiến Văn, vẫn cảm thấy không thú vị, lại rời mắt đi.

Thấy thái độ kỳ quặc của Bình An, Lý Khắc Lập nhíu mày, thật không hiểu nổi
cô nhóc này đang dở trò gì. Tuy vậy anh vẫn nở nụ cười: “Em còn chưa
giới thiệu mình tên gì.”


Bình An tiếp tục duy trì im lặng, đây là cách cô phản ứng với những người không liên quan đến mình.

Lý Khắc Lập giật giật khóe miệng, nghi ngờ cô gái này bị câm, còn Đỗ Kiến
Văn thì ngoác miệng cười to, anh cảm thấy cô gái này thật thú vị, nói
không chừng Khắc Lập đã gặp phải khắc tinh của mình rồi.

Lý Khắc
Lập đằng hắng một tiếng, xóa bỏ sự luống cuống của mình. Anh không tin
cô gái này có thể thoát khỏi sức quyến rũ của mình: “Em muốn uống gì,
anh giúp em gọi nhé.”

Câu nói này ngay lập tức gợi được sự chú ý của Bình An: “Anh mời?”

May quá, không bị câm. Đây là suy nghĩ trong đầu Lý Khắc Lập. Đã không xinh đẹp, còn khuyết tật nữa thì thật bi thảm.

“Đương nhiên, đây là vinh hạnh của anh.”

“Ở đây có cái gì?” Bình An lại đặt câu hỏi.

Lý Khắc Lập cười, nháy mắt nói: “Có bất kỳ thứ gì em muốn.”

“Thế…có sữa bò tươi không?” Khi mạt thế chưa ập xuống, cô vẫn hay uống thứ này. Vì lúc ấy còn quá nhỏ nên vị của nó đã bị cô quên mất, nhưng vẫn nhớ
được nó rất ngon.

Khóe miệng mọi người đều đồng loạt co rút. Vào
hộp đêm gọi sữa tươi, đây quả thật là lần đầu tiên. Hai cô gái ngồi bên
cạnh Đỗ Kiến Văn thì bĩu môi, lại thêm một đứa thích tỏ vẻ ngây thơ,
thanh thuần.

“Em có thể thử vài loại cocktail, nó khá ngon đấy.” Lý Khắc Lập đề nghị.

Bình An chỉ tay về phía ly cocktail trên trên tay cô gái: “Là cái này?”

“Đúng vậy, em có thể gọi một phần tương tự như thế.”

Bình An nhíu mày lắc đầu: “Tôi không uống cồn.” Giữ cho đầu óc thanh tĩnh,
tránh xa chất kích thích, đây chính là nguyên tắc làm việc của tiến sĩ
Black.

“Ở đây không có sữa bò tươi sao?” Cô hỏi lại một lần nữa,
trong lòng hơi thất vọng, thế mà anh ta lại nói rằng nơi này thứ gì cũng có.

Đỗ Kiến Văn nhìn gương mặt cứng đờ của Lý Khắc Lập, thích
thú lên tiếng: “Có, đương nhiên là có.” Nếu không có thì cũng làm cho
có.

Anh giơ tay gọi người. Một nhân viên phục vụ tiến lại trước mặt Đỗ Kiến Văn, cúi đầu chào: “Ông chủ.”

Anh vươn tay chỉ về phía Bình An, ra hiệu cho người phục vụ nhận order từ cô.

“350 ml sữa bò tươi đun nóng cùng một thìa đường mía.” Nếu có thể hưởng thụ,

Bình An tuyệt đối không bạc đãi bản thân, hào phóng gọi thêm một thìa đường mía, nơi này hẳn là có thứ đó.

Người phục vụ ngạc nhiên về yêu cầu của Bình An, nhưng vẫn nhanh chóng che dấu, sau đó rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận