Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Tống Triết ngủ một giấc tới tận trưa hôm sau mới tỉnh lại, lúc cậu mở mắt ra thì Tiêu Thiên đã tới công ty, Tam Hoàng nằm dưới gầm giường, nghe thấy động tĩnh nó lập tức ngẩng đầu áu áu kêu vài tiếng.

Nhiều ngày như vậy Tống Triết vẫn không có thời gian thân cận Tam Hoàng, thực sự quá bận bịu, lúc cậu về tới thì Tam Hoàng cũng đã ngủ rồi.

Tống Triết vén chăn, trong phòng có mở điều hòa nên cho dù chỉ mặc quần áo ngủ cũng không cảm thấy lạnh.

"Tam vàng của ba ba a, lâu lắm rồi không hôn con!" Tống Triết ngồi xuống sàn, vào mùa đông trên sàn có trải thảm mềm, cực kỳ thoải mái.

Tam Hoàng làm ổ trong lòng Tống Triết, ngẩng đầu lên liếm cậu, nửa năm trôi qua, Tam Hoàng đã là một con chó lớn, một tay của Tống Triết đã ôm không nổi.

Tống Triết cười hì hì xoa xoa vuốt vuốt Tam Hoàng một phen, làm mớ lông vàng óng của nó rối bù mới chịu buông tay, đứng dậy: "Tốt lắm, để ba ba xem Tiêu ba ba làm cơm gì đây."

Tống Triết duỗi người từ phòng ngủ đi ra ngoài, ánh sáng ngoài phòng khách rất đầy đủ, ánh mặt trời tùy ý chiếu rọi vào mang tới cảm giác ấm áp. Da thịt trắng nõn dưới ánh mặt trời chiếu rọi gần như trong suốt. Ánh mắt đen láy như mực, da thịt óng ánh trong suốt, môi đỏ bừng, trắng đỏ, hai sắc thái tinh khiết rực rỡ làm người ta vừa thấy đã không thể quên được.

Ăn cơm xong, Tống Triết thay quần áo lười biếng làm ổ trên sô pha xem TV, Tam Hoàng nhảy lên sô pha nằm trên đùi cậu, cái đuôi ngoắc ngoắc, dáng điệu cực kỳ nhàn rỗi.

Xem xong một tập phim thần tượng cẩu huyết, Tống Triết đổi kênh, thật sự không muốn vũ nhục chỉ số thông minh của mình. Sau khi chuyển hết tất cả các kênh một lần, phát hiện không có gì hay thì Tống Triết vô thức ngáp một cái, đứng dậy đi viết nhật ký.

Cậu dùng nửa tiếng để ghi chép lại rõ ràng chuyện nữ nhi hương. Tam Hoàng vẫn luôn nằm bên chân cậu ngoắc ngoắc đuôi, thần thái an tường.

Chờ làm xong, Tống Triết lướt di động một chút thì phát hiện thực nhàm chán, đã đã quen với cuộc sống bận rộn xoay mòng mòng trước đó, thật sự đáng sợ! Chẳng lẽ số cậu vất vả, chỉ cần thanh nhàn là chịu không nổi?

Tống Triết chống cằm nghiêng đầu nhìn cụm mây trắng chầm chậm trôi giạt bên ngoài cửa sổ, lúc này Tam Hoàng kêu một tiếng, tựa hồ muốn ra ngoài chơi.


Tống Triết suy nghĩ một chút rồi nói: "Đi, tìm Tiêu ba ba của con đi, ba ba cũng lâu rồi không tới đó."

Tiêu thị...

Tống Triết dắt Tam Hoàng đi tới Tiêu thị, nữ tiếp tân thấy cậu lập tức đứng dậy, mỉm cười nói: "Xin chào Tống tiên sinh, tổng tài nói nếu ngài tới thì cứ trực tiếp qua thang máy bên kia ạ."

Tống Triết gật đầu, khẽ mỉm cười: "Ừm, cám ơn!"

Nữ tiếp tân có chút ngượng ngùng, Tống Triết thật sự quá xinh đẹp, sao lại có người đẹp mắt như vậy chứ!!!

"Tam Hoàng, đi thôi!"

Tam Hoàng uốn éo cái mông lộp cộp lộp cộp đi tới trước, mấy ngày nay nó vẫn luôn cùng Tiêu Thiên đi tới công ty, đối với đường đi ở đây có thể nói là thông thạo. Nếu không phải nút thang máy có hơi cao thì nó có thể tự mình nhảy lên nhấn nút rồi a.

Vào thang máy, đến phòng làm việc của tổng tài.

Tống Triết dắt Tam Hoàng vào, Vạn Dương vừa vặn từ phòng làm việc của thư ký bước ra, thấy Tống Triết liền lộ ra nụ cười kinh ngạc lẫn vui mừng, nghênh đón: "Tống Triết, sao cậu rảnh rồi à?"

Tống Triết cười nói: "Đúng vậy, rốt cuộc cũng xong rồi, nên tôi mới tới xem lão Tiêu một chút. Đúng rồi, bạn gái anh sao rồi?"

Vạn Dương cao hứng nói: "Tốt, tốt lắm, bây giờ cô ấy không còn xoắn xuýt chuyện đẹp xấu nữa, rất sợ bị như lần đó. Đúng rồi, bọn tôi đã quyết định sẽ kết hôn vào tháng sau, khi đó cậu nhớ cùng boss tham dự hôn lễ a!"

Tống Triết cười nói: "Đương nhiên rồi, chúc mừng anh!"


Biểu tình Vạn Dương cực kỳ hạnh phúc: "Đồng hỉ, đồng hỉ! Đúng rồi, vừa vặn cậu tới tôi đưa luôn thiệp mời cho cậu. Phần boss thì cậu cũng cầm giúp nhé!" Vốn anh định qua phòng làm việc của Tiêu Thiên để đưa thiệp mời của hai người, bây giờ Tống Triết tới nên Vạn Dương liền giao hết cho Tống Triết, tránh việc phải chạy thêm lần nữa.

"Ừm, anh đưa cho tôi đi, tôi giao lại cho lão Tiêu."

Tống Triết cầm thiệp mời gõ cửa, nghe Tiêu Thiên nói vào đi, cậu liền dẫn Tam Hoàng tiến vào. Tiêu Thiên đang vùi đầu xử lý công vụ, tư thế ngồi thẳng tắp, nhìn dáng vẻ này của anh Tống Triết chỉ muốn đi tới xem anh như ghế sô pha mà dựa vào, mềm nhũn thành một bãi bùn.

"Uông uông uông..." Thấy Tiêu Thiên ngay cả ánh mắt cũng không thèm dành cho bọn họ, Tam Hoàng không vui, nó lớn tiếng kêu một tràng. Nghe thấy tiếng chó sủa quen thuộc, Tiêu Thiên có chút kinh ngạc lẫn vui mừng ngẩng đầu: "Tống Tống, sao em lại tới đây?"

Tống Triết cởi dây xích của Tam Hoàng, hừ hừ nói: "Sao? Em không thể tới à?"

Tiêu Thiên đi tới: "Dĩ nhiên không phải, anh nghĩ hôm nay em sẽ ở nhà nghỉ ngơi. Dù sao thì mấy hôm nay cũng đã mệt nhọc như vậy."

Tống Triết đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, tay chân thả lỏng, lười biếng: "Tốt lắm, ngủ một giấc thì em sống lại rồi a!" Cậu ném hai tấm thiệp lên bàn trà: "Nè, đây là Vạn Dương đưa cho em, nói là tháng sau mời chúng ta tới dự hôn lễ."

Tiêu Thiên ngồi xuống bên cạnh Tống Triết, mở thiệp ra xem: "Anh nhớ cậu ta có nói tới, trước đó có mời anh rồi." Ngòn tay vuốt nhẹ tấm thiệp mời đỏ tươi rực rỡ, đồng thời nhìn về phía Tống Triết, tròng mắt đen láy phản chiếu gương mặt của cậu: "Tống Tống, lúc nào tên của em và tên của anh mới viết trên đây hử?"

Tống Triết khựng một chút, lập tức ngồi ngay ngắn lại, nhịn không được cười nói: "Anh đang cầu hôn em sao?"

Tiêu Thiên kéo tay Tống Triết đặt bên mép hôn một cái, sau đó nâng mắt nhìn cậu: "Anh cảm thấy tay em đẹp như vậy, hình như thiếu thiếu món trang sức gì đó đúng không?"

Tống Triết vui vẻ thu hồi tay mình, nâng mặt Tiêu Thiên hôn một cái: "Bây giờ vẫn chưa phải lúc."


Tiêu Thiên nhíu mày, không vui cắn cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng kia, để lại chút dấu răng ở bên trên. Tống Triết hơi đau đớn hít một hơi, Tiêu Thiên trấn an hôn một cái, yêu thương liếm liếm lên vệt ấn kia.

"Trương Viễn Trung vẫn chưa tìm được, tai họa ngầm vẫn còn đó. Em không thể để anh bị liên lụy!"

Lời này Tiêu Thiên không thích nghe: "Cái gì gọi là liên lụy anh? Tống Tống, em không xem anh là người nhà của em sao?"

Tống Triết chỉ chỉ miệng, trề môi nói: "Ai nha, nếu không xem anh là người nhà tương lai thì em sẽ để anh cắn miệng mình thành như vầy à?"

Cậu véo véo mặt Tiêu Thiên: "Chỉ là Trương Viễn Trung chính là một quả bom hẹn giờ, em không thể để anh gặp nguy hiểm. Hơn nữa sau khi đính hôn chính là kết hôn, anh nguyện ý để ngày tốt của chúng ta bị Trương Viễn Trung phá hủy sao?"

Tiêu Thiên không ngừng lắc đầu: "Đương nhiên không muốn."

"Cho nên a, bây giờ chúng ta phải nhịn, an tâm đừng gấp gáp. Chờ giải quyết chuyện Trương Viễn Trung xong thì chúng ta liền đính hôn, đính hôn xong lại kết hôn, tốt nhất là để toàn thế giới biết em và anh kết hôn, được không?" Tống Triết dụ dỗ.

Thật ra thì cậu cũng không có chí hướng xa vời để tất cả mọi người đều biết như vậy, bất quá chỉ vì làm Tiêu Thiên an tâm mà thôi. Cậu thích điệu thấp hơn.

Tiêu Thiên làm sao không biết, Tống Triết từ trước tới nay vốn không phải người thích làm những chuyện như vậy, anh chọt chọt cái đầu nhỏ của Tống Triết, vừa bất đắc dĩ lại có chút cưng chìu: "Em a!"

Hai người dính lấy nhau một hồi, Tam Hoàng nằm dưới đất cảm thấy nhàm chán nên hướng bọn họ sủa ẳng ẳng.

Tống Triết vỗ vỗ đầu Tiêu Thiên, khí tức có chút bất ổn: "Được rồi được rồi, anh mau đi làm việc đi! Chắc Tam Hoàng nó buồn chán rồi!"

Tiêu Thiên cắn một cái lên làn da mịn màng của Tống Triết, chiếm đoạt hoàn toàn phần da thịt ở xương quai xanh, để lại một đường dấu vết đỏ ửng, anh hơi vén lớp áo, cắn lên viên kẹo nhỏ nhắn đáng yêu kia, khẽ mút.

Tống Triết lập tức nín thở, theo bản năng đưa tay kéo tóc Tiêu Thiên, Tam Hoàng không biết hai người đang làm gì, nó gấp gáp kêu không ngừng, nghẹn ngào ẳng ẳng rất đáng thương.

Tống Triết vội la lên: "Được rồi được rồi, anh mau đi làm việc đi, chắc Tam Hoàng muốn đi vệ sinh."


Tiêu Thiên lưu luyến buông miệng, viên kẹo nhỏ nhượm ướt óng ánh làm người ta hài lòng. Biểu tình Tiêu Thiên tối tăm, anh kéo áo Tống Triết xuống, chỉnh sửa lại đàng hoàng rồi vỗ đầu cậu một cái, hít sâu một hơi: "Tốt lắm, đi đường cẩn thận một chút."

Tống Triết liếc nhìn nơi không tiện miêu tả của anh, mặt đỏ ửng, cứ cảm thấy trong lòng có cảm giác là lạ: "Kia... kia em đi đây!"

Nói xong, Tống Triết hệt như một con thỏ con hoảng sợ, vội vàng gọi Tam Hoàng đi.

Cậu cùng Tiêu Thiên mặc dù ngủ chung một giường nhưng trừ bỏ hôn hôn một chút thì Tiêu Thiên rất hiếm khi táy máy tay chân, ít nhất vẫn chưa tiến tới bước kia.

Tống Triết đứng trong thang máy cười ngây ngô, nhịn không được xoa xoa ngực, thực giống như không kỳ quái, còn... còn thực thoải mái! Trước ka cậu không hề có suy nghĩ đó, cậu chỉ cho rằng hôn đã đủ rồi, nhưng bây giờ nghĩ lại thì tựa hồ vẫn còn kém một chút xíu a!

Tống Triết cảm khái, không ngờ hơn nửa năm nay cậu lại nói chuyện yêu đương thuần khiết đến như vậy! Bái phục, bái phục a!

Ngay lúc này Nghiêm Minh Nhân gọi điện tới: "Alo, Tống Triết, cậu có ở nhà không?"

"Không, tôi dắt Tam Hoàng ra ngoài tản bộ, sao thế?"

"Nhàn rỗi nhàm chán a, tìm cậu tới chơi! Trước đó cậu bận quá, tôi muốn hẹn cũng không được, tới đi mà! Tôi mang theo Miêu Miêu, cậu mang theo Tam Hoàng, chúng ta tới giao lưu thú cưng được không?"

Tống Triết nhìn Tam Hoàng đang ngoắc ngoắc đuôi: "Tam Hoàng tựa hồ không thích Miêu Miêu lắm a!" Quả nhiên vừa nghe thấy hai chữ Miêu Miêu, lỗ tai Tam Hoàng liền dựng đứng, đuôi cũng không lắc nữa.

Nghiêm Minh Nhân nói: "Ai nha, sủng vật không có thói quen thù dai đâu! Tới chơi đi mà! Ngoại trừ Miêu Miêu thì còn nhiều con chó khác nữa."

Tống Triết suy nghĩ một chút: "Vậy cũng được, bây giờ tôi tới nè."

Sau khi cúp máy, Tống Triết khom người xoa đầu Tam Hoàng: "Tam Hoàng, tới chỗ chú Nghiêm chơi nha, chú Nghiêm nói hôm nay ở nhà chú có rất nhiều bạn chó."

Tam Hoàng uông một tiếng, vui vẻ lí lắc theo sát Tống Triết lên xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận