Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Hợp lực ném ma men Nghiêm Minh Nhân lên xe, Tống Triết cùng Tiêu Thiên chậm rãi trở về nhà.

Chạng vạng tối mùa hè, làn gió vẫn còn mang theo chút hơi nóng làm Tống Triết vì uống bia mà có chút khô nóng nhịn không được kéo kéo áo, nóng quá. Gương mặt nhỏ nhắn căng bóng của cậu đỏ rực, màu sắc tiên diễm hệt như từ sâu trong da thịt toát ra, lộ ra mùi bia thơm nồng đậm.

Tống Triết tới thế giới này lâu như vậy, đâu là lần đầu tiên uống nhiều đến thế, cậu ợ một hơi, bước chân có chút không ổn định, hoàn toàn trái ngược với Tiêu Thiên mặc dù uống nhiều như vậy nhưng vẫn bước đi thực vững vàng, Tống Triết cười híp mắt: "Tiêu Thiên, không nhìn ra tửu lượng của anh tốt vậy a?"

Tiêu Thiên đưa tay đỡ thân thể lảo đảo của Tống Triết, cánh tay cậu rất nhỏ gầy, da dẻ rất trắng, bấm nhẹ một cái liền để lại vết đỏ nhợt nhạt.

Khí tức ấm áp phả vào tai Tống Triết, cậu nghe thấy âm thanh trầm thấp của Tiêu Thiên: "Tửu lượng của anh khá tốt."

Tống Triết vui vẻ nói: "Minh Nhân ngày nào cũng khoe khoang về tửu lượng, thực không ngờ lại bị anh hạ gục, ngày mai tôi phải cười nhạo cậu ấy một phen." Gương mặt baby của Nghiêm Minh Nhân lộ ra biểu tình ủy khuất khẳng định rất thú vị.

Tiêu Thiên nheo mắt, cảm thấy cái tên ba chữ Nghiêm Minh Nhân chiếm được tiện nghi: "Em gọi Nghiêm Minh Nhân là Minh Nhân nhưng lại cứ gọi anh là Tiêu Thiên, cùng là bạn nhưng sao em lại nặng bên này nhẹ bên kia như vậy?"

Tống Triết uống bia, lúc nãy không có cảm giác nhưng bây giờ đã ngà ngà say, đầu óc có chút hỗn loạn, mờ mịt nhìn anh: "Hở?"

Tiêu Thiên chỉnh mấy cọng tóc trên trán Tống Triết, con ngươi sâu thẳm: "Em chính là sự tồn tại độc nhất vô nhị đối với anh, anh không muốn giống mọi người gọi em là Tống Triết, anh có thể gọi em là Tống Tống không?"

Tống Triết há miệng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ gay, ánh mắt ướt át, một cọng dây thần kinh rốt cuộc thông suối, cậu mơ mơ màng màng nói: "Được a được a, tôi là Tống Tống độc nhất vô nhị!"

Ánh mắt Tiêu Thiên lóe lên ý cười, ôn nhu nói: "Vậy Tống Tống gọi anh là gì?"

Tống Triết nhíu mày, khó khăn nói: "Tiêu Tiêu? Thiên Thiên? Tiểu Thiên, Tiểu Tiêu? Lão Tiêu? Anh cảm thấy cái nào dễ nghe, hay là anh chọn một cái đi?" Tên không phải chỉ là một cách gọi thôi sao, sao Tiêu Thiên lại so đo như vậy? Thật kỳ quái! Đột nhiên còn ngây thơ hơn cả Nghiêm Minh Nhân!

"Không, anh muốn em chọn."

Tống Triết khổ sở chu mỏ, lầm bầm: "Anh thật đáng ghét!"

Tiêu Thiên cười khẽ, âm thanh từ tính theo gió phất qua bên tai Tống Triết. Tống Triết run lên, nhịn không được che tai lại, thật đáng ghét, dụ dỗ người ta phạm tội mà.


Nhìn dáng vẻ say rượu mà ngây thơ như trẻ con của Tống Triết, Tiêu Thiên thực vui vẻ vì quyết định ném cái tên Nghiêm Minh Nhân kia về nhà.

"Tống Tống, chúng ta đi thôi!" Tiêu Thiên nắm tay Tống Triết, hệt như dắt trẻ con để cậu theo sát bước chân mình. Tống Triết ngoan ngoãn mặc anh dắt mình đi, thế nhưng vẫn còn xoắn xuýt vấn đề phải gọi Tiêu Thiên là gì mới tốt, thực là làm khó người ta mà.

Người đi đường nhìn thấy hai chàng trai nắm tay nhau thì rối rít liếc nhìn, có vài cô gái trẻ tuổi hưng phấn tụm đầu xì xào không ngừng với bạn mình, chỉ suýt chút nữa là gào lên, a a a, manh quá đê thôi, chênh lệch chiều cao vừa vặn, hơn nữa cả hai đều soái! Trời ơi chết mất, cạn máu rồi.

Trước đó Tống Triết nói mình dẫn Tiêu Thiên về nhà, thế nhưng hiện giờ ngược lại là Tiêu Thiên nắm tay Tống triết dẫn cậu về.

Sau khi đến nhà, Tống Triết mềm nhũn nằm bẹp trên sô pha, chân mày khẽ nhíu lại, hiển nhiên vẫn còn bị vấn đề của Tiêu Thiên vây khốn.

Tiêu Thiên vào phòng bếp tìm kiếm, không thấy thuốc giải rượu, chỉ đành gọi điện bảo người mang tới. Sau khi cúp máy đi ra ngoài thì thấy dáng vẻ suy ngẫm của Tống Triết, Tiêu Thiên nhịn không được nhếch khóe môi, ngày thường thông minh lanh lợi, sao vừa uống say lại ngốc manh đáng yêu đến vậy...

Anh đi tới trước vỗ vỗ đầu Tống Triết, lại nhẹ nhàng sờ mặt cậu, rất nóng, hiển nhiên đã say bí tỉ. Tay Tiêu Thiên cũng nóng, vừa chạm vào mặt liền bị Tống Triết không chút lưu tình đập một cái: "Nóng muốn chết."

Tiêu Thiên đi vào phòng tắm lấy khăn lông thấm ướt, sau đó giúp Tống Triết lau mặt, cảm giác mát lạnh làm Tống Triết từ bỏ chống cự, cậu ngẩng đầu, nhắm mắt lại, để mặc Tiêu Thiên hầu hạ.

Khăn lông lướt qua cánh môi khẽ hé mở, màu sắc phấn hồng đặc biệt mê người, tay Tiêu Thiên khẽ khựng lại, sau đó giống như không có chuyện gì lướt qua làn da trắng bóng.

Lau qua hai lần, cảm giác mát mẻ từ khăn lông nhanh chóng bị hơi nóng bốc hơi, Tống Triết khó chịu kéo kéo áo, hệt như con nít đập đập vào ghế sô pha: "Nóng quá! Nóng quá đi!"

Tiêu Thiên giống như bảo mẫu bận bịu chạy đi mở điều hòa, còn dùng tay quạt quạt gió, nhẫn nhục chịu khó hệt như cu li.

Thân thể không nóng, Tống Triết cũng không quấy nữa, cậu tựa vào ghế, chân gác lên đùi Tiêu Thiên, dáng vẻ vênh váo như đại ca ra lệnh cho Tiêu Thiên: "Tôi khát, muốn uống nước, phải là nước đá."

Tiêu Thiên nhìn chằm chằm Tống Triết ba giây, Tống Triết không chớp mắt nhìn lại anh, tựa hồ muốn biểu thị quyết tâm muốn uống nước của mình với Tiêu Thiên, Tiêu Thiên vỗ đùi Tống Triết: "Được rồi, anh rót nước cho em."

Anh vừa tới bếp rót nước thì ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa, Tiêu Thiên ra mở cửa, là cấp dưới đưa thuốc giải rượu tới.


Tiêu Thiên dụ Tống Triết uống nước đá với thuốc giải rượu, Tống Triết không chịu phối hợp, cứ hệt như con nít không thích uống thuốc làm nước văng tung tóe.

Tiêu Thiên dở khóc dở cười vỗ nhẹ mông Tống Triết, cố ý nghiêm mặt. Dáng vẻ lạnh lùng của Tiêu Thiên đặc biệt hù người, Tống Triết vừa thấy vậy liền không dám quấy nữa, dè dặt liếc nhìn anh vài cái, thấy anh vẫn tức giận thì bất đắc dĩ mếu máo uống thuốc, dáng vẻ thống khổ không thôi.

"Tiểu Thiên Tử thực đáng ghét!"

Tay Tiêu Thiên run lên: "Anh cự tuyệt xưng hô này."

Tống Triết bĩu môi: "Mặc kệ, anh chính là đại nội tổng quản thái giám Tiểu Thiên Tử của tôi."

Tiêu Thiên tức tới phì cười: "Phải quay lại dáng vẻ say rượu này, chờ em tỉnh lại cho em xem."

Tống Triết vỗ đùi Tiêu Thiên, quắt mắt: "To gan, sao dám nói chuyện với hoàng thượng như vậy?"

Tiêu Thiên đặt ly nước xuống bàn trà, bất đắc dĩ gật đầu: "Dạ dạ dạ, là nô tài sai, bây giờ hoàng thượng có muốn đi ngủ không?"

Tống Triết cao ngạo gật đầu: "Vậy thì tạm được, nô tài này chính là thiếu dạy dỗ."

Tiêu Thiên mỉm cười, giỏi, nói hay lắm!

Thật vất vả diễn một màn Thanh Cung với Tống Triết, Tiêu Thiên rốt cuộc cũng dỗ được cậu ngủ, chăm một thanh niên say rượu còn mệt hơn chăm con nít.

Nhìn dáng ngủ ngoan ngoãn của Tống Triết, Tiêu Thiên khom người ôm cậu khỏi ghế sô pha đưa vào trong giường, bản thân thì ngồi bên cạnh trông coi.

Chờ đến khi Tống Triết khó chịu tỉnh giấc thì đã hơn bảy giờ tối, khẽ rên một tiếng, đầu có hơi đau. Lúc này hai bàn tay duỗi tới thực kỹ xảo giúp cậu xoa xoa huyệt thái dương: "Sao rồi? Có thoải mái hơn chút nào không?"


Tống Triết mơ mơ màng màng gật đầu: "Tiếp tục, đừng dừng!"

Bàn tay kia dựa theo lời cậu tiếp tục xoa bóp, ấn ấn, Tống Triết đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, mở mắt ra, nghiêng đầu liền thấy gương mặt quen thuộc của Tiêu Thiên: "Ôi chao, sao anh vẫn còn ở đây?" Tiêu Thiên không phải đã sớm quay về nhà rồi sao?

Tiêu Thiên híp mắt: "Em cảm thấy anh không nên xuất hiện ở đây à?"

Tống Triết lắc đầu nguầy nguậy: "Dĩ nhiên không phải, ý tôi là, không phải anh nên về nhà nghỉ ngơi sao? Dù sao anh cũng uống nhiều rượu như vậy." Cậu liếc nhìn tình huống của mình lúc này, cảm thấy không đúng, sao cậu lại đang nằm trên giường nghỉ ngơi, mà Tiêu Thiên thì đang chăm sóc mình?

Tiêu Thiên ôn nhu nhìn cậu: "Tống Tống, em có nhớ chuyện xảy ra sau khi em uống say không?"

Tống Triết rùng mình, không biết bởi vì Tiêu Thiên gọi mình là Tống Tống hay vì biểu tình quá dọa người của của anh. Cậu lắp bắp: "Không--- không nhớ, tôi không làm gì bậy chứ?"

Tiêu Thiên rũ mi mắt, giọng điệu hạ thấp: "Vậy à! Em quên rồi sao? Em gọi anh là ái phi, còn nói phải hảo hảo dạy bảo anh!"

Da đầu Tống Triết tê rần, có cảm giác muốn chết đi cho rồi, nước mắt tràn ra đầy mặt, khổ người Tiêu Thiên lớn như vậy, cậu xoắn não rồi hay sao mà gọi ảnh là ái phi?!

Tiêu Thiên sâu xa nhìn Tống Triết: "Em định không chịu trách nhiệm à?"

Tống Triết run lẩy bẩy nhìn Tiêu Thiên, do dự hỏi: "Tôi dùng sào phơi quần áo đánh anh hay dùng roi trói anh hay cầm nến nhỏ sáp anh?" Thoạt nhìn không giống bị ngoại thương a!

Tiêu Thiên hứng thú nhìn Tống Triết, dáng vẻ không ngờ cậu lại biết chơi như vậy a. Tống Triết ngượng ngùng cười một tiếng, mọi người đều là đàn ông, phải tìm hiểu một chút để gia tăng kiến thức a.

"Em không làm gì cơ thể anh hết, thế nhưng em tạo thành tổn thương tinh thần. Em bắt anh phải gọi em là Tống Tống, còn muốn gọi anh là Lão Tiêu."

Tống Triết che mặt, trước kia cậu uống say đâu có như vậy, chẳng lẽ là nguyên thân tửu lượng quá kém? Tống Triết rưng rưng nước mắt vỗ vỗ tay Tiêu Thiên: "Anh em, cực khổ rồi."

Tiêu Thiên nhịn cười tới sắp nội thương: "Em biết thì tốt rồi."

Tống Triết áy náy nói: "Để bồi thường, tôi mời anh bữa cơm đi! Anh cũng không cần gọi tôi là Tống Tống đâu, đều là say rượu gây họa."

Tiêu Thiên mỉm cười lắc đầu: "Anh cảm thấy gọi Tống Tống tốt lắm, em cứ gọi anh là Lão Tiêu đi!"

"Nhưng anh đâu có già."


"Chẳng lẽ em muốn gọi anh là Tiêu Tiêu?"

Tống Triết nghe vậy thì nổi gai ốc, đầu hàng: "Vẫn là Lão Tiêu dễ nghe."

"Được, cứ quyết định như vậy." Tiêu Thiên xoa đầu Tống Triết: "Dậy rửa mặt đi, có thể ăn cơm rồi."

Tống Triết kinh ngạc: "Anh còn biết nấu cơm nữa à?"

Tiêu Thiên lắc đầu: "Anh bảo người giúp việc làm rồi mang tới."

Tống Triết bò xuống giường, thầm lắc đầu, quên béng mất Tiêu Thiên chính là lão đại, lão đại mà làm cơm gì chứ, phía sau có cả tá người tranh nhau nấu cơm cho anh kia kìa. Mà cậu cư nhiên lại đùa giỡn lão đại, gọi anh là ái phi, Tống Triết nghĩ mà tê da đầu, sống lưng lạnh ngắt, say rượu làm lá gan cậu phình lên to quá a.

Bởi vì Tiêu Thiên đã chăm sóc mình cả buổi chiều nên lúc dùng cơm Tống Triết thực cần mẫn hết gắp thức ăn lại bới cơm cho anh, cố gắng để Tiêu Thiên quên đi thảm trạng lúc say rượu của mình.

Tiêu Thiên cũng vui vẻ hưởng thụ, sau khi cơm nước xong, Tống Triết đi tắm, cả người đầy mùi rượu, thực không biết Tiêu Thiên làm sao chịu được.

Sau khi Tống Triết tắm xong, Tiêu Thiên ở lại không bao lâu liền rời đi, anh còn nhiều việc, cả ngày hôm nay đã dành hết cho Tống Triết, tối về phải tăng ca giải quyết số công việc tồn trữ lại.

Tiêu Thiên thầm than thở, nếu không phải công việc cản trở thì phỏng chừng hôm nay anh có thể cùng Tống Triết mặc đồ ngủ chơi game.

Tiêu Thiên rời đi không bao lâu thì Nghiêm Minh Nhân gọi điện tới lên án Tống Triết không có tình nghĩa anh em, cư nhiên ném cậu đi rồi dẫn Tiêu Thiên về nhà. Tốt Triết chột dạ, may mà cậu chỉ dẫn một mình Tiêu Thiên thôi, nếu mang cả Nghiêm Minh Nhân, hai tên ma men hợp sức chắc đã phá banh nhà rồi.

Sau khi cúp điện thoại, Tống Triết chơi game một chút, ghi chép nhật ký rồi xem bách khoa toàn thư của nguyên thân. Bên trong ghi chép rất nhiều thứ, cậu còn phải học hỏi thêm rất nhiều.

Bởi vì đã ngủ cả buổi chiều nên tới gần nửa đêm Tống Triết mới buồn ngủ mà bò lên giường, hôm sau bò dậy thì đã gần trưa.

Nghĩ tới mấy ngày nay mình lăn lộn với Nghiêm Minh Nhân mà không đi bày sạp, hôm nay liền thu thập đồ đạc xuất phát tới nơi mình thường ngồi.

Cậu mới ngồi một chốc thì đã có một thiếu niên tới trước gian hàng, sắc mặt tiều tụy, ánh mắt lờ đờ, lúc nhìn thấy Tống Triết thì biểu tình có chút kích động.

Tống Triết khẽ mỉm cười: "Cần giúp gì không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận