Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Tiêu Thiên vui vẻ không thôi, để lại vô số nụ hôn lên cổ Tống Triết: "Đáng yêu đến mức làm anh muốn ăn thịt em."

Tống Triết dùng khuỷu tay huých một cái, hắng giọng: "Được rồi, được rồi, đừng có dính người như vậy, mau rửa mặt đi."

Tiêu Thiên buồn cười, hôn sâu một cái lên cổ cậu để lại một ấn ký đỏ rực trên làn da trắng như tuyết, đặc biệt bắt mắt.

"Được!"

Ngày đầu tiên nói yêu thương, Tiêu Thiên liền trốn việc dẫn Tống Triết dạo chơi khắp nơi, hai người thậm chí không thể che giấu được vui sướng trong lòng trước mặt mọi người, thường xuyên nắm tay nhau, lúc vắng người thì hôn một cái, bầu không khí bóng hồng phập phồng thật sự sắp chọt mù mắt người đi đường.

Ngay lúc Tiêu Thiên chuẩn bị xong bữa tối dưới ánh nến, định cùng Tống Triết ăn mừng thì có một vị khách không mời mà tới.

"Tống Triết, hôm nay cậu rốt cuộc chết ở đâu vậy? Cả ngày không liên lạc được, tôi còn chạy tới nhà cậu tìm hai ba chuyến, mệt chết luôn a!" Nghiêm Minh Nhân đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, cả người nóng nực đổ đầy mồ hôi.

Nhìn Tiêu Thiên ngồi chung một chỗ với Tống Triết, lại còn không biết xấu hổ khoác tay lên vai Tống Triết, dáng vẻ cứ như Tống Triết là của mình, Nghiêm Minh Nhân thầm chậc một tiếng, khẳng định tên Tiêu Thiên khốn khiếp này giở trò quỷ, bằng không vì sao Tống Triết lại không nghe điện thoại của cậu cơ chứ.

Tống Triết có chút ngượng ngùng, bởi vì quá vui nên cậu cùng Tiêu Thiên đều chỉnh thành chế độ im lặng, không muốn bị ai làm phiền cuộc hẹn hò đầu tiên của mình.

"Xin lỗi, bởi vì hôm nay cùng Lão Tiêu ra ngoài chơi nên không chú ý điện thoại. Nghiêm ngốc, cậu tới đúng lúc lắm, tôi có chuyện này muốn báo."

Nghiêm Minh Nhân hừ một tiếng tỏ ra bất mãn với cái tên Tống Triết gọi mình, từ sau lần cắm trại bị Tiêu Thiên bắt nạt thảm thiết, Tống Triết liền chuyển sang gọi cậu là Nghiêm ngốc, cái tên này thực sự tổn thương tôn nghiêm đàn ông của cậu a.

Chẳng qua còn chưa kịp kháng nghị đã bị tin tức lớn mà Tống Triết tung ra làm sợ tới mức suýt chút nữa đã ngã nhào khỏi ghế sô pha.

"Tôi cùng Lão Tiêu ở cùng một chỗ, cậu là người đầu tiên biết tin đấy, có kinh ngạc không hả?" Tống Triết nắm tay Tiêu Thiên nhìn Nghiêm Minh Nhân cười vui vẻ.

Tiêu Thiên hơi cúi đầu hôn lên bàn tay đang nắm chặt của hai người, anh không ngờ Tống Triết sẽ công khai quan hệ. Phần tâm ý này chứng minh Tống Triết thật sự thích anh, thực sự nguyện ý ở cùng một chỗ với anh.

Nụ hôn trên tay không đủ bày tỏ hết tình cảm của anh lúc này, Tiêu Thiên quay đầu hôn lên ánh mắt cười thành trăng khuyết của Tống Triết, cuối cùng hôn lên cái miệng nhỏ ngọt như mật kia, truyền đạt tâm ý của mình cho đối phương.

Nghiêm Minh Nhân vừa mới bị Tống Triết bạo kích một phen, đảo mắt lại thấy một màn này thì cả kinh tới rớt cằm xuống đất, ánh mắt trợn trắng, trợt chân, mới lồm cồm bò dậy thì một lần nữa ngã sấp xuống.

Thôi được rồi, nơi này mới đúng là chỗ cậu nên ngây ngô.

Nghiêm Minh Nhân cứ vậy ngồi dưới sàn, biểu tình từ khiếp sợ tới mờ mịt, sau đó bình tĩnh, cuối cùng là nhắm mắt lại, nhịn không được nói: "Hai người hôn đủ chưa? Có thể hữu hảo với cẩu độc thân một chút được không?"

Tống Triết cả kinh, lúc này mới nhớ tới Nghiêm Minh Nhân vẫn còn ở đây. Cậu ngượng ngùng đẩy Tiêu Thiên, Tiêu Thiên bất mãn lẩm bẩm một tiếng, cắn khẽ đôi môi đỏ mọng kia một cái mới thỏa mãn rời đi.

Tiêu Thiên nắm tay Tống Triết ngồi trên sô pha chống lại ánh mắt sống không còn gì luyến tiếc của Nghiêm Minh Nhân, hiếm khi dành cho đối phương một nụ cười.

Thế nhưng Nghiêm Minh Nhân cảm thấy rõ ràng là Tiêu Thiên đang khiêu khích mình. Cái tên này đúng là quá khó ưa mà, quá khó ưa, giận nga! (")=3

"Đúng rồi, Nghiêm ngốc, cậu đến tìm tôi có chuyện gì?"

Nghiêm Minh Nhân nước mắt lưng tròng, nhìn gương mặt vui vẻ của Tống Triết mà thảm thiết nói: "Tôi bị tin tức hai người ở chung với nhau dọa quên mất lí do mình tới tìm cậu luôn rồi. Để tôi suy nghĩ một chút."

Tống Triết cười hì hì, thấy Nghiêm Minh Nhân không hề có chút khinh thường hay chán ghét nào thì trong lòng cũng thả lỏng. Trừ bỏ Tiêu Thiên, Nghiêm Minh Nhân chính là bạn bè duy nhị* của cậu ở thế giới này, cậu thật sự rất coi trọng Nghiêm Minh Nhân nên sau khi ở cùng một chỗ với Tiêu Thiên đã thông báo cho đối phương biết đầu tiên. [* 1 người bạn là duy nhất, 2 ng bạn là duy nhị]

Nghiêm Minh Nhất có chút hỗn loạn, cầm lấy ly nước Tống Triết đưa ra hớp một ngụm, sau khi từ từ bình tĩnh lại mới nhớ ra nguyên nhân mình tìm Tống Triết.

"Là như vầy, tôi có một người bạn, quan hệ cũng không tệ lắm, gần nhất ổng bảo vợ ổng có chút kỳ quái. Tôi từng gặp vợ ổng rồi, dáng dấp rất đẹp, tính tình cũng rất ôn nhu, ở chung rất thoải mái. Thế nhưng gần nhất vợ ổng rất dễ tức giận, giận lên là đập đồ, bạn tôi nói ổng với vợ nói chuyện chưa được mấy câu thì đã phát điên lên. Khí chất cả người cũng thay đổi, hôm qua tôi mới gặp cô ta, thật sự là sợ ngây người luôn. Cứ như một nữ thần biến thành bà bác ấy. Tôi thực hoài nghi hai mắt mình, bạn tôi cũng cảm thấy kỳ quái, vợ ổng chính là đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy."

"Tôi nghe ổng kể thì cảm thấy có chút cổ quái. Mặc dù người ta nói phụ nữ mang thai tính tình biến đổi rất lớn, rất dễ tức giận, thế nhưng vấn đề là cô ta không mang thai. Vì thế tôi định nhờ cậu qua xem một chút, xem có phải có đồ bẩn gì quấy phá hay không."

Tống Triết gật đầu: "Được rồi, tôi biết rồi. Ngày mai có thời gian rảnh tôi cùng cậu qua đó xem một chút."

Nghiêm Minh Nhân mừng rỡ: "Vậy thì tốt quá!"

Tiêu Thiên nhàn nhạt liếc nhìn Nghiêm Minh Nhân: "Nếu chuyện xong rồi thì cậu về trước đi, đừng có ở đây làm kỳ đà cản mũi."

Nghiêm Minh Nhân suy sụp, đấm ngực dậm chân, mếu máo nhìn Tống Triết: "Tống Triết, yêu đương rồi cậu liền vứt bỏ tôi như vậy à? Cậu để mặc Tiêu Thiên bắt nạt tôi vậy sao? Tôi có còn là người bạn nhỏ đáng yêu thân thiết nhất của cậu nữa không hả?"

Tống Triết không phòng bị bị Nghiêm Minh Nhân chọc cho phì cười: "Rồi rồi, cậu là người bạn nhỏ đáng yêu thân thiết nhất của tôi, vĩnh viễn là Nghiêm ngốc của tôi."

Nghiêm Minh Nhân đắc ý nhìn Tiêu Thiên, thấy không, trong lòng Tống Triết có tôi đấy.

Tiêu Thiên cũng không bị chọc giận, dáng vẻ vững vàng như núi Thái Sơn: "Ừ, bạn thì có cả trăm cả ngàn, người yêu thì chỉ có một."

Nghiêm Minh Nhân nghiến răng quay qua nói: "Ai nha, đường đường là Tiêu đại tổng tài trăm công ngàn việc, cứ mỗi phút là kiếm được mấy chục triệu, sao bây giờ không chịu đi làm việc đi, Tiêu thị sắp phá sản rồi sao?"

Tiêu Thiên cười đáp lại: "Nào có? Cho dù Tiêu thị có phá sản thì vẫn lợi hại hơn Nghiêm thị một chút. Đa tạ, đa tạ!"

Đa tạ cái quỷ ấy!

Nghiêm Minh Nhân ủy khuất mếu máo nhìn Tống Triết: "Cậu xem đã lâu lắm rồi không được ăn cơm chung với cậu, hôm nay ăn chung được không?"

Tống Triết còn chưa lên tiếng, Tiêu Thiên đã cự tuyệt: "Không có khả năng, đừng có ảo tưởng. Đương nhiên, ngày mai cũng không được."

Nghiêm Minh Nhân: "Cút!"

Tiêu Thiên: "A!"

Tống Triết: "..." Hai người là trẻ con à? Là vườn trẻ vẫn chưa tốt nghiệp sao?

"Được rồi, tối nay tôi ăn cơm với Lão Tiêu, ngày mai giải quyết chuyện xong tôi sẽ cùng cậu ăn bữa cơm, được không?"

Nghiêm Minh Nhân ủy khuất nhìn Tống Triết, Tống Triết thầm nhịn cười, ngoài mặt lại rất kiên định, không chịu thương lượng thêm nữa, Nghiêm Minh Nhân ủ rũ cúi đầu: "Vậy được rồi, cậu nhớ đó, ngày mai ăn cơm với tôi."

"Rồi rồi rồi, tôi nhớ rồi."

Thật vất vả dỗ Nghiêm Minh Nhân đi, Tống Triết mệt mỏi ngồi phịch xuống sô pha, cứ có cảm giác mình nuôi một con Husky hình người.

Tiêu Thiên ngồi bên cạnh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Tống Triết, Tống Triết giơ chân đá anh một cái, cười nói: "Được rồi đừng nóng giận! Hai người sao lại con nít như vậy a?"

Tiêu Thiên nhích tới ôm lấy chân Tống Triết đặt lên đùi mình: "Anh không biết, ngày mai anh cũng đi."

"Rồi rồi, anh đi, anh cũng đi nữa!"

Tống Triết bất đắc dĩ thỏa hiệp, may mà cậu không phải đáp ứng chỉ có hai người ăn cơm riêng với nhau mà thôi, tình huống thế này chỉ đành xin lỗi Nghiêm ngốc thôi.

Vì thế hôm sau lúc Tống Triết dẫn theo Tiêu Thiên xuất hiện trước mặt Nghiêm Minh Nhân, biểu tình Nghiêm Minh Nhân lập tức suy sụp hệt như ăn phải phân.

Anh anh anh* Tống Triết không yêu mình nữa rồi! [* tiếng khóc của nó]

Bởi vì có bạn ở nên Nghiêm Minh Nhân không tiện hóa thân thành Husky ngốc lên án Tống Triết, chỉ có thể dùng ánh mắt cực kỳ ủy khuất nhìn cậu. Tống Triết đỡ tráng, nội tâm bị đả kích sâu sắc.

Sắc mặt Tiêu Thiên vẫn nhàn nhạt như thường, thế nhưng trong lòng vô cùng sung sướng.

Thấy ánh mắt mình không thể nào tổn thương được bạn nhỏ Tiêu Thiên, Nghiêm Minh Nhân chỉ đành bất đắc dĩ từ bỏ, giới thiệu với Tống Triết: "Đây là bạn tôi, Hạ Thành Chu, Thành Chu, đây là đại sư kiêm bạn tốt mà tôi đã nói với ông, Tống Triết." Còn về phần Tiêu Thiên, Nghiêm Minh Nhân âm dương quái khí nói: "Cái kẻ này chỉ là người qua đường thôi, ông không cần biết."

Tiêu Thiên mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không thèm để ý tới lời giới thiệu của Nghiêm Minh Nhân.

Hạ Thành Chu cũng biết cá tính nhí nhố của Nghiêm Minh Nhân, anh cười sáng khoải: "Xin chào đại sư, xin chào vị tiên sinh này, tôi là Hạ Thành Chu, rất cám ơn đại sư mặc dù bận rộn vẫn dành ra chút thời gian tới giúp."

Tống Triết khoát tay: "Khách khí, khách khí quá rồi, tôi nghe Nghiêm ng..." Chữ ngốc còn chưa kịp nói ra đã thấy Nghiêm Minh Nhân phồng mang trợn má, cậu lập tức sửa lời: "Tôi nghe Nghiêm Minh Nhân nói gần nhất vợ anh có chút bất thường." Dù sao cũng phải giữ chút mặt mũi cho Nghiêm Minh Nhân.

Nghiêm Minh Nhân nghe vậy mới hài lòng gật đầu: "Đúng đúng đúng, Thành Chu, mau kể rõ ngọn nguồn cho Tống Triết nghe đi."

Nói tới vợ mình, Hạ Thành Chu liền lộ ra mệt mỏi: "Chuyện là vầy, tôi cùng vợ kết hôn đã nhiều năm rồi, hai vợ chồng vốn là bạn đại học, vẫn luôn rất yêu nhau. Vợ tôi tình tình ôn nhu, nói chuyện nhỏ nhẹ, phỏng chừng có liên quan tới xuất thân Giang Nam của mình. Điểm tiếc nuối duy nhất là hai vợ chồng chúng tôi vẫn không có con, tôi vẫn luôn nói với vợ là đừng gấp, chỉ là duyên phận chưa tới mà thôi. Đến lúc thì đứa nhỏ sẽ tới thôi. Bởi vì chúng tôi đã từng tới bệnh viện kiểm tra rồi, không hề có vấn đề gì cả. Vợ tôi cũng nghe lời tôi, không nghĩ tới chuyện con cái nữa."

"Thế nhưng đoạn thời gian trước không cô ấy nghe từ đâu, nói là đặt quần áo của con người khác ở dưới gối đầu sẽ có con. Tôi thấy cô ấy quá khao khát có con nên không cự tuyệt, để cô ấy làm. Thế nhưng bắt đầu từ khi đó, vợ tôi thay đổi. Mới đầu thì vô duyên vô cớ nổi giận, sau đó thì khóc lóc nói không đúng, không biết vì sao bản thân lại như vậy, hoàn toàn không thể khống chế chính mình. Càng về sau cô ấy lại càng cự cãi với tôi nhiều hơn, tóc cũng rụng rất nhiều, mặt bắt đầu xuất hiện vết lốm đốm. Vì thế mà tâm tư cô ấy ngày càng bất ổn, trở nên cuồng loạn, thậm chí bắt đầu đập vỡ đồ đạc."

"Tôi dẫn cô ấy tới bệnh viện, bác sĩ nói thân thể không có vấn đề, còn nói đùa là tới kỳ mãn kinh. Thế nhưng vấn đề là vợ tôi chỉ mới hơn ba mươi thôi, làm sao tới kỳ mãn kinh được chứ. Tôi thật sự không hiểu, sau đó tới tự miếu bái lạy mang bùa về, thế nhưng vợ tôi thấy bùa là xé, hoàn toàn không có chút chuyển biến tốt."

"Tôi thật sự không có cách nào, nghe Minh Nhân kể chuyện anh trai mình thì mới nghĩ tới chuyện tìm đại sư hỗ trợ. Đại sư, cậu giúp tôi xem thử xem vợ tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Mấy ngày nay Hạ Thành Chu mệt mỏi đến mức bạc mấy sợi tóc, vết nhăn ở mi tâm cũng sâu hơn.

Tống Triết liếc nhìn mi tâm Hạ Thành Chu một cái, một hình ảnh xuất hiện trước mặt cậu, một người phụ nữ tóc dài cầm một chiếc áo trẻ em đặt dưới gối, quẩn áo tỏa hắc khí nồng đậm, vừa nhìn đạ biết là đồ bất thiện.

"Đại sư, thế nào?" Hạ Thành Chu thấy Tống Triết chỉ nhìn mình không nói lời nào thì có chút lo lắng đề phòng.

Tống Triết gật đầu: "Có chút manh mối, thế nhưng phải tới nhà anh nhìn một chút. Vợ anh có nhà không?"

Hạ Thành Chu vội vàng gật gù: "Ở, ở. Thế nhưng đại sư ngàn vạn lần đừng để cô ấy biết mình là đại sư, bằng không cô ấy lại gây gỗ với tôi nữa."

Tống Triết hiểu ý gật đầu: "Được, chúng ta đi thôi!"

Nhóm bốn người lên xe tới nhà Hạ Thành Chu.

Nữ nhân nghe thấy âm thanh nên từ trên lầu đi xuống, mặt mũi vàng như nến lấm tấm vệt đốm, tựa hồ đã bị hắc khí phụ thân làm dáng vẻ vừa không có tinh thần vừa khó coi.

"Chồng, đây là ai vậy?" Trương An Thanh biết Nghiêm Minh Nhân, thế nhưng không biết Tống Triết cùng Tiêu Thiên, đây là lần đầu tiên thấy bọn họ.

Hạ Thành Chu vội vàng nói: "Vợ, bọn họ là bạn của anh, hôm nay cùng Minh Nhân tới chơi."

Trương An Thanh có chút suy tư gật đầu, sau đó nhìn nhóm Tống Triết, nhiệt tình chào hỏi: "Vậy mọi người mau ngồi đi, tôi đi rót trà."

Sau khi nhóm Tống Triết ngồi xuống, Trương An Thanh bưng trà nước ra, Tống Triết đứng dậy nhận lấy, nói cám ơn. Lúc ánh mắt chạm vào ánh mắt nữ nhân, phía trên con ngươi có một lằn xám, không đặc biệt rõ ràng, rất dễ bị người ta bỏ qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui