Tiên Sinh Hôm Nay Ngài Gặp Hoạ Đấy


Lê Thiệu lái xe một chuyến đến trường học, lấy quả tú cầu trong lời Mạc Thư Ngôn đem về nhà.

Anh thì không cảm thấy có gì kỳ quái, nhưng Khúc Yêu Yêu vừa cầm đã nhận ra có gì đó bất thường.
Yêu khí trên tú cầu nồng đậm nhất, cô cầm nó vào phòng ngủ.

Lê Dao đang nằm trên giường nói mớ: “Tôi không gả, tôi không gả...”
Khúc Yêu Yêu lấy một chậu than, viết chú lên giấy vàng rồi đốt cháy nó cùng tú cầu trong chậu than.

Lê Dao chợt bừng tỉnh trong nháy mắt: “Tôi không gả cho anh!”
Đầu cô nàng đổ mồ hôi lạnh, thoạt nhìn có vẻ rất sợ hãi.
Lê Thiệu nói “không sao” rồi cầm khăn lông lau mồ hôi cho cô nàng.
Lúc này Lê Dao mới nhận ra mình đang ở đâu.

Cô nàng ôm lấy Lê Thiệu khóc lóc: “Anh ba, em gặp ác mộng, trong mộng có một tên hồ ly ép em gả cho nó.

Giấc mộng này rất chân thật, chân thật giống như nó đã thật sự xảy ra vậy.”
Thì ra là hồ ly đang gây chuyện, cuối cùng Khúc Yêu Yêu cũng tìm được đầu sỏ.

Đạo hạnh của con hồ ly này chắc chắn không thấp, nếu không thì nó đã không có khả năng giấu hơi thở tốt như vậy.
Lê Thiệu an ủi nói: “Chỉ là một giấc mộng mà thôi, đừng sợ.”
Khúc Yêu Yêu liền hỏi cô nàng: “Chị Dao, quả tú cầu này do tên Hồ Vương đó cho chị sao?”
“Đúng vậy, sao thế?”
“Ừm...!nhưng có chuyện gì kỳ quái đã xảy ra khi chị chụp được tú cầu hay không?”
Lê Dao nhớ lại cảnh tượng đêm đó, theo lời cô nói thì đúng là có chút kỳ quái.
“Thật ra lúc xem biểu diễn chị đang đứng ở chỗ rất xa, lẽ ra không thể chụp được tú cầu, nhưng khi Hồ Vương ném tú cầu thì đột nhiên có một cơn gió thổi qua, tú cầu theo gió bay về trước một đoạn, chị duỗi tay ra, vậy mà lại chụp được.”
Khúc Yêu Yêu có thể khẳng định rằng con hồ ly đó chắc chắn đã đến vì Lê Dao.
“Đúng rồi chị Dao, vì sao chị lại đi xem buổi biểu diễn Hồ Vương đón dâu vậy?”
“Là vì Thư Ngôn bảo chị đi cùng cậu ấy.


Lần trước cậu ấy đến đó rồi bảo là chơi chưa đủ nên đã kéo chị đi một lần, chị chỉ muốn tham gia cuộc vui thôi, nào ngờ còn nhận được tú cầu.

Chẳng qua sau khi trở về chị thường xuyên gặp phải giấc mộng này, ngày nào đi học cũng thấy chóng mặt.

Đúng rồi anh ba, sao em lại ở nhà của anh?”
“Em bị ngất xỉu trong trường học, anh đến đón em về.”
“À? Thảo nào bây giờ em vẫn cảm thấy choáng váng.”
Lê Thiệu nhíu mày hỏi Khúc Yêu Yêu: “Dao Dao bị thứ gì quấn lấy à?”
Khúc Yêu Yêu gật đầu: “Ừm, là hồ ly.”
Lê Dao ngơ ngác khi nghe được lời họ nói: “Em nói chị bị một con hồ ly quấn lấy?”
Anh ba nhà mình dễ đụng phải mấy thứ không sạch sẽ, Lê Dao có biết chuyện này, sao bây giờ cũng đến lượt cô nàng rồi? Hơn nữa bị hồ ly quấn lên, nghe có vẻ khó tin nổi.
“Tuy rằng nghe có vẻ khó tin nhưng chị Dao, chị thật sự đã bị hồ ly quấn lấy.

Nếu em dự đoán không sai thì con hồ ly đó chính là tên Hồ Vương đón dâu.”
“Nhưng anh ta là người mà.” Lê Dao vẫn có chút không tin.
“Hồ ly giỏi ảo thuật nhất, biến thành một người thật sự quá dễ dàng.”
Lê Dao nhìn Lê Thiệu, anh gật gật đầu, tỏ vẻ có thể tin lời Khúc Yêu Yêu nói.
“Thảo nào gần đây chị luôn gặp ác mộng.

Việc này cũng liên quan đến tên đó sao?”
“Hắn ta cố ý để chị chụp được tú cầu, chắc hẳn vẫn còn thủ đoạn ở sau.

Chị Dao, trong giấc mộng của chị còn có chuyện gì kỳ quái sự không?”
Lê Dao nhớ đến lời nói của hồ ly: “Hắn ta nói...!ba ngày sau chị hãy đến chỗ cũ, hắn ta sẽ dùng kiệu tám người khiêng để đón chị vào phủ.”
Khúc Yêu Yêu chống cằm tự hỏi: “Hừm, vậy thì xem ra chúng ta phải đến gặp hắn ta rồi.

Chị Dao, em cần sự hỗ trợ của chị.”
“Chị hả?” Lê Dao kinh ngạc.
***
Dựa theo kế hoạch Khúc Yêu Yêu, chỉ cần Lê Dao làm theo lời hồ ly nói là có thể nắm được cái đuôi của hắn ta.


Nhưng Lê Thiệu lại không đồng ý, anh cho rằng làm như vậy là quá nguy hiểm đối với Lê Dao, lỡ như tên hồ ly đó muốn hại cô nàng thì chẳng phải họ đang tự đưa mình tới cửa hay sao? Tuy Khúc Yêu Yêu nhiều lần đảm bảo rằng có cô ở đó thì chắc chắn sẽ không sao cả, nhưng Lê Thiệu vẫn không đồng ý, hai người cứ vậy rơi vào cục diện bế tắc.
Nhìn hai người giận dỗi, Lê Dao không biết nên khuyên thế nào: “Nếu không thì để em đi thử xem?”
“Không được!” Lê Thiệu tuyệt đối sẽ không để cô nàng mạo hiểm.
Khúc Yêu Yêu có chút bực bội: “Lê Thiệu! Anh có biết nếu không bắt lấy tên hồ ly kia thì sẽ còn bao nhiêu người bị hại không?”
Lê Thiệu lạnh lùng nói: “Chẳng phải cô khoe khoang là mình có bản lĩnh lớn hay sao, sao cô không đi đi?”
Nói xong lời giận dữ này, Lê Thiệu nhanh chóng cảm thấy hối hận.
Khúc Yêu Yêu nắm chặt nắm tay: “Được, vậy để tôi tự đi.”
Cô dọn túi rồi chạy ra cửa, Lê Thiệu hơi cử động nhưng lại không đuổi ra ngoài theo.
“Anh ba! Đã trễ thế này rồi, một cô gái như Yêu Yêu ở ngoài sẽ rất nguy hiểm.”
Lê Thiệu mạnh miệng: “Cô ấy rất lợi hại, quỷ còn không sợ thì còn có thể sợ người hay sao?”
Trong lòng anh lo lắng, nhưng nhìn thấy Cố Hề đi theo Khúc Yêu Yêu thì nghĩ chắc là không có chuyện gì đâu.
Khúc Yêu Yêu giận dỗi rời khỏi nhà, đeo túi bố lang thang trên phố không có mục đích.

Nhìn đám người trên đường đi tốp năm tốp ba, cô cũng cảm thấy cô đơn, bọn họ có người nhà, có bạn bè, trái lại Khúc Yêu Yêu… cũng may là cô còn có một con quỷ đi cùng.
“Chị gái quỷ, chị nói xem có phải em đã làm sai không?”
Cố Hề nói đúng trọng tâm: “Chuyện này hai người không ai sai cả.

Thứ em lo lắng là an nguy của mọi người, còn anh Lê thì lo lắng cho em gái của mình.

Tuy anh ấy không nói ra nhưng có thể thấy được anh ấy rất che chở Lê Dao.”
Hiện giờ ngẫm lại, để Lê Dao đi quả thực có chút nguy hiểm.

Nếu không phải sợ rút dây động rừng thì Khúc Yêu Yêu thật sự muốn tự mình đi.
Cố Hề còn nói thêm: “Thật ra chúng ta có thể nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường.”
“Nhưng em đã bỏ nhà đi rồi, bây giờ phải làm sao đây?”
“Nói chuyện đàng hoàng với anh Lê đi, anh ấy không phải người vô lý.


Thật ra việc trao đổi và tin tưởng giữa người với người là quan trọng nhất.

Yêu Yêu, nhượng bộ trước cũng không phải chuyện gì mất mặt đâu em.”
Dưới sự khuyên nhủ của Cố Hề, Khúc Yêu Yêu quyết định trở về làm hòa với Lê Thiệu, nhưng khi cô nhìn xung quanh thì lại nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ, ngay cả Cố Hề cũng không biết nên đi đâu.
Xong đời, cô lạc đường rồi…
***
Khúc Yêu Yêu đi lòng vòng, vậy mà lại đi đến phố quán bar.

Logo đèn neon bảy màu nhấp nháy trong bóng đêm, những cô gái chàng trai ăn mặc thời thượng giơ cao ly rượu, nhiệt tình lắc lư cơ thể trong làn sóng âm nhạc.
Bây giờ đã hơn 9 giờ tối, rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa, nhưng ở nơi đây, cuộc ăn chơi điên cuồng chỉ vừa bắt đầu.

Khúc Yêu Yêu ăn mặc giản dị là giống loài khác biệt giữa đám người, mấy người dựa vào tường nói chuyện phiếm nhìn cô, không khỏi cười quan sát cô vài lần.
Cố Hề biết nơi này có nguy hiểm, cô ấy nhắc nhở Khúc Yêu Yêu: “Rời khỏi chỗ này nhanh đi.”
Đương nhiên Khúc Yêu Yêu cũng không thích bầu không khí này, tiếng nhạc ồn ào khiến cô đau cả đầu.

Cô bịt tai lại, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Khúc Yêu Yêu đi đến một con hẻm nhỏ tối tăm thì nghe thấy trong đó có tiếng động, hình như có một cô gái đang khóc.
Cô vừa tiến lên hai bước đã bị Cố Hề ngăn lại: “Đừng đi.”
“Nhưng lỡ có người cần giúp đỡ thì sao?”
Cố Hề nói: “Để chị xem thử.” Cô ấy là linh hồn, người bình thường không nhìn thấy, cũng không khiến cô ấy bị thương được.
Vài phút sau, Cố Hề bay ra nói: “Là một cô gái, bị ba người đàn ông...” Những lời tiếp sau có chút xấu hổ, Cố Hề càng như vậy, Khúc Yêu Yêu càng muốn đi.
Cuối cùng cô vẫn bất chấp sự cản trở mà đi vào, sâu trong ngõ nhỏ là một cô gái bị một người đàn ông tóc hồng đè xuống mặt đất, bên cạnh còn hai người khác đang đứng, trong miệng nói mấy lời bẩn thỉu.

Tuy Khúc Yêu Yêu là người không lõi đời cũng biết bọn họ đang làm gì.
“Các người buông cô ấy ra!”
Tiếng la của Khúc Yêu Yêu thu hút chú ý của máy người đàn ông, một tên đội mũ lưỡi trai trong đó đi tới, thấy cô là cô gái trẻ tuổi, lập tức huýt sáo: “Sao nào, em cũng muốn chơi cùng bọn anh à?”
Tóc Hồng vốn dĩ chẳng để ý đến việc có người thấy, hắn ta trực tiếp xé áo khoác của cô gái ra.
Khúc Yêu Yêu thấy vậy, lập tức xông tới đẩy hắn ta ra, Tóc Hồng va vào tường, che cánh tay lại rồi mắng: “Mẹ nó, cô là ai mà xen vào việc người khác.”
“Bà cô đây gặp chuyện bất bình, ba tên đàn ông trưởng thành các anh lại bắt nạt một cô gái, có còn biết xấu hổ hay không?”
Tóc Hồng cười nhạo một tiếng: “Em gái nhỏ, em có biết cái giá phải trả cho việc xen vào việc riêng của người khác không?”
“Cái giá gì?”
Tóc Hồng đưa mắt ra hiệu, hai người khác nhào lên giữ cô lại.

Cô gái đang nằm trên mặt đất bò dậy, lấy tay kéo vạt áo lại rồi nhân cơ hội bỏ chạy.


Tóc Hồng cũng không đuổi theo mà nhìn chằm chằm Khúc Yêu Yêu, nói: “Con mồi của tao chạy rồi, nhưng không sao, vẫn còn một con tự dâng mình tới cửa.”
Hắn ta đưa tay định sờ mặt của Khúc Yêu Yêu, lại bị cô né đi.
“Ha ha, cô gái em đã cứu, không biết cô ta có thể tìm người đến cứu em không nhỉ?”
Trong mắt Khúc Yêu Yêu lộ ra sự tàn nhẫn: “Tôi thấy các anh nên nghĩ cách tự bảo vệ mình đi.”
Tóc Hồng sửng sốt, sau đó lại cười ha hả: “Tuổi của em gái nhỏ không lớn mà nói chuyện cũng khí phách quá nhỉ, anh đây muốn xem cưng có bản lĩnh gì nào.”
“Chị gái quỷ, nhờ cả vào chị đấy.”
Bọn họ không biết chị gái quỷ trong miệng Khúc Yêu Yêu là ai, nhìn bốn phía cũng không thấy ai nên cho rằng cô đang hù dọa thôi.

Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, nữ quỷ mặc đồ trắng với khuôn mặt đáng sợ: “Ba người các ngươi, đi chết đi!”
Cô ấy phất tay, hất người đang giữ Khúc Yêu Yêu xuống đất.

Khúc Yêu Yêu quay người cho mỗi người bọn họ một quyền.

Tên đội mũ lưỡi trai định chạy lại bị Cố Hề cản lại, Khúc Yêu Yêu đá một chân vào đầu gối hắn, mũ lưỡi trai ôm chân kêu rên.
Tóc Hồng run rẩy co lại một góc, lập tức nhận thua: “Thực...!thực xin lỗi, xin tha cho tôi đi.”
Khúc Yêu Yêu cười lạnh đi qua, nắm mặt hắn: “Chẳng phải vừa rồi còn nói chuyện rất kiêu ngạo hay sao? Chắc là ngày thường cũng hay làm chuyện xấu nhỉ?”
“Không không không, đây là lần đầu tôi vi phạm.”
“Lần đầu vi phạm?” Khúc Yêu Yêu không tin, cô nhặt đại một miếng sắt, lộ ra phần cạnh sắc bén.
Tóc Hồng vô cùng hoảng sợ: “Bà cô ơi cháu sai rồi, đừng giết cháu!”
“Anh yên tâm đi, giết người là phạm pháp, mấy cái pháp luật này bà cô đây vẫn hiểu mà.” Khúc Yêu Yêu chỉ vạch ngón tay hắn ta, nhỏ máu lên giấy vàng.

Cô đọc phù chú, dẫn đến một quỷ hồn.
Tròng mắt của Tóc Hồng sắp trừng ra tới, hắn biết nữ quỷ này, sau khi bị hắn làm bẩn đã tự sát chết.
Giọng nữ quỷ âm thảm thiết nói: “Anh trả mệnh cho tôi.”
Tóc Hồng gào khóc kêu to, tên đội mũ lưỡi trai và một tên khác còn chưa lo cho mình xong nên không dám lại đây giúp hắn.
Lúc này, từ đầu ngõ truyền đến tiếng bước chân: “Yêu nghiệt ở phương nào lại dám ở đây đả thương người khác!”
Giọng nói rất quen thuộc, Khúc Yêu Yêu nhìn kỹ, thì ra là tên ngốc Bắc Ngọc.
Trong lòng trong mắt của Bắc Ngọc chỉ toàn là nữ quỷ đang bị triệu hoán đến, căn bản không thấy Khúc Yêu Yêu.

Anh ta cầm kiếm gỗ đào chuẩn bị thi chú, Khúc Yêu Yêu đốt lá bùa vàng một cái, nữ quỷ liền biến mất.
“Cô Khúc?”
“Lâu rồi không gặp anh, tên ngốc.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận